[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 698 - Chương 698: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (1)

Chương 698: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (1) Chương 698: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (1)Chương 698: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (1)

Nghĩ đến tình hình ở Tây Bắc vẫn luôn hỗn loạn, bà ấy chợt cảm thấy có hơi sợ hãi: "Chẳng lẽ thành trại ở bên đó lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không.' Diệp Gia gấp thư lại, bỏ lại vào phong thư: "Chỉ có điều, thành trại ở bên đó gặp một chút rắc rối."

Thản nhiên nhét lá thư vào trong tay áo, Diệp Gia ôm bụng đi vài bước, từ từ đi đến cửa sổ, vén rèm che gió nhìn ra ngoài. Bên cửa, tuyết rơi dày đặc, không có dấu hiệu dừng lại, còn chưa kể đến tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng nữa, có lễ nàng không thể sống sót trong cái thời tiết này, cho dù có có thể vượt qua, e rằng nàng cũng không thể tiến hành xây dựng tường thành ngay lập tức. Vốn dĩ, trường đông giá rét thì không thể nào thi công được, chất lượng của các vật liệu cũng không được tốt lắm vì vậy phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi và thời tiết trở nên ấm áp hơn một chút.

Dư thị đi theo nàng hai bước, bà ấy cũng không biết nàng đang nhìn cái gì.

Thực ra, Diệp Gia cũng không nhìn cái gì cả, mà trong lòng nàng chỉ đang thầm cân nhắc mọi chuyện mà thôi. Với tình hình thời tiết như hiện tại, người Đột Quyết và những người du mục phía Bắc khó có thể đi về phía Nam để cướp bóc. Suy cho cùng, có thể họ sẽ cướp đoạt bằng cả mạng sống nhưng không còn sống để mang về. Bây giờ, Diệp Gia còn đang lo lắng về chuyện khác, người nghèo ở Tây Bắc sẽ không thể sống sót qua mùa đông này. Nghĩ đến đây, Diệp Gia đột nhiên quay đầu nhìn phía Du thị: "Nương, trong phòng người có bút mực không?"

"Con cần bút mực để làm gì?"

Còn chưa kịp nói xong, Dư thị chợt nhớ tới chuyện vừa rồi Diệp Gia đã đọc thư của Chu Cảnh Sâm, bà lập tức nhận ra nàng đang muốn hồi âm lại: "Có có, Anh Đào, ngươi mau đi lấy đi."

Bình thường, Dư thị vẫn hay dạy Nhuy Tả Nhi đọc sách vì vậy trong phòng luôn có giấy bút và nghiên mực. Anh Đào đi vào trong phòng lấy giấy bút và nghiên mực, sau đó nàng ấy nhanh chóng mài mực, Diệp Gia suy nghĩ một chút rồi viết thư cho Chu Cảnh Sâm.

Thực ra, bây giờ cũng không cần gì phải giấu diếm nữa, Diệp Gia và nguyên chủ không phải là một người, Chu Cảnh Sâm đã biết chuyện từ lâu rồi. Tuy rằng, nàng không biết là Dư thị đã nhận thức được vấn đề này ở mức độ nào, nhưng mà Dư thị vẫn luôn kiên quyết ủng hộ Diệp Gia cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa. Có một số chuyện cũng không nhất thiết phải giấu diếm, nếu năng lực của nàng có thể giúp đỡ một chút trong việc xây dựng, đương nhiên nàng sẽ lấy nó ra dùng càng sớm càng tốt.

Trên thực tế, trong thư, Diệp Gia không đưa ra nhiều ý kiến, mà nàng chỉ nói rõ là rất khó để xây dựng một bức tường thành hoặc một tháp canh trong thời tiết khắc nghiệt. Nếu điều kiện cho phép, không nên xây dựng từ vật liệu gỗ nguyên chất. Sử dụng loại bùn đất mà người người dân địa phương dùng để xây nhà sẽ kiên cố hơn. Ngoài ra, nàng còn hỏi Chu Cảnh Sâm về việc dạy cho người dân địa phương làm giường lò.

Nàng viết rất nhanh và nhanh chóng nhờ người gửi đi sau khi viết xong.

Dư thị ở bên đó nhìn nàng múa bút thành văn, biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy cũng không mấy vui vẻ, trong lòng bà ấy khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Diệp Gia mỉm cười an ủi bà ấy: "Không sao đâu, chỉ là thời tiết quá lạnh, việc sửa chữa tháp canh không hề dễ dàng. Sau mấy lần sửa chữa, nó đã bị phá hủy bởi gió và tuyết."

"Quả thực với cái thời tiết như thế này, làm chuyện gì cũng rất khó khăn." Ngay sau khi Dư thị nghe nàng nói về chuyện liên quan đến tháp canh, tâm trạng của bà ấy lập tức được thả lỏng. Trước đó, người Đột Quyết đã bị đánh trọng thương vì có thể chúng sẽ không đến đây gây rối trong một khoảng thời gian ngắn: "Gia nương, vậy thì chuyện này phải làm như thế nào?"

Ngay khi câu hỏi này được nói ra, Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội ở bên đó đều nhìn sang.
Bình Luận (0)
Comment