[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (2)

Chương 699: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (2) Chương 699: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (2)Chương 699: Ta Không Dam Nói Mình Thành Thạo, Nhưng Ta Biết Một Chút (2)

Diệp Gia liếc mắt nhìn họ vài lân, cũng không hề giấu diếm: "Ta không dám nói là ta biết cách xây dựng. Thợ mộc và thợ xây lành nghề cũng không dám đảm bảo vì vậy ta chỉ đề nghị nên thay đổi vật liệu xây dựng một chút."

Dư thị cũng nghĩ như vậy, cho rằng đợt xói mòn do cát gió Tây Bắc lần này rất nghiêm trọng, hầu hết mọi người deu không dám sử dụng vật liệu bằng gỗ để xây nhà. Họ sợ rằng nếu nhà bị gió cát thổi trong một thời gian dài thì chưa đến mười năm nhà đã bị mài mòn rồi. Ban đầu, tháp canh được xây dựng cao, nhưng nếu không kiên cố, khi gió thổi nó sẽ sụp đổ: "Chẳng trách Doãn An đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về. Ước chừng việc đi qua đi lại trằn trọc trăn trở tốn rất nhiều thời gian và ông sức. Gỗ thực sự rất hữu ích, nhưng đôi khi không phải vậy."

Diệp Gia mỉm cười, Diệp ngũ muội thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên đã đứng dậy: "Đã đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi."

Kể từ khi nàng được đưa về Đông Hương trấn, Diệp ngũ muội không cần phải động tay động chân chuẩn bị cơm canh cho nhà họ Chu. Trên thực tế, tay nghề nấu ăn của một số người ở dưới đây cũng khá tốt, nhưng chị em nhà họ Diệp đã quen với mùi vị thức ăn do chính tay mình nấu vì vậy họ cảm thấy người khác nấu không ngon cho nên họ đều tự mình nấu ăn.

Diệp tứ muội gọi hai đứa trẻ đang chơi đùa trên tấm thảm ở ngoài đại sảnh vào, sau khi dặn dò hai câu, nàng ấy cũng đứng dậy: "Vậy thì ta và ngũ muội sẽ qua đó giúp một tay."

Đương nhiên, hai người họ làm rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã gọi mọi người đến ăn cơm.

Đương nhiên, mùa đông phải ăn đồ ăn nói hổi và ấm nóng. Diệp ngũ muội đã cải tiến nồi canh lúc đầu một phen. Tuy rằng, hương vị của nồi lẩu này không hoàn toàn giống với nồi lửa của các thế hệ sau, nhưng nó cũng rất ngon.

Bếp nhỏ phía dưới bùng cháy, nước súp thơm ngon đến mức có thể múc lên uống.

Mấy người tụ tập lại một chỗ, hơi nóng làm họ cảm thấy ấm áp. Sau khi mọi người ăn xong nồi lẩu và no bụng, Diệp Gia trở về nhà dưới sự hộ tống của Anh Đào. Điêu mà nàng đang lo lắng, Chu Cảnh Sâm ở bên đó cũng đang suy nghĩ đến điều đó. Ngay sau khi bức thư của Diệp Gia được đưa đến thành trại, Chu Cảnh Sâm gần như đã mở nó ra và đọc ngay lập tức. Đối với vấn đề nên thay đổi vật liệu này của nàng, Chu Cảnh Sâm chợt tỉnh ra.

Quả đúng là như vậy, ban đầu, việc xây dựng thành trại bằng gỗ là dựa vào việc vay mượn kinh nghiệm của vùng Ba Thục. Ba Thục thấp, nhiều núi và nhiều vách đá. Chiếm núi và xây dựng thành trại dễ phòng thủ và khó tấn công, điều này rất có lợi cho việc triển khai chiến lược. Tuy nhiên, về cơ bản là địa hình của Bắc Đình Đô phủ và địa hình của Ba Thục khác nhau, khí hậu cũng khác nhau, vì vậy đương nhiên không thể sử dụng chung một phương pháp.

Nhưng nếu thay đổi vật liệu thì vật liệu nào sẽ kiên cố hơn? Chu Cảnh Sâm không khỏi nghĩ đến những thứ mà Diệp Gia Phàm dùng làm giường lò lúc trước.

Tuy nhiên, vào họ bắt tay vào làm giường lò, Chu Cảnh Sâm không vê nhà, Diệp Gia một mình xử lý mọi chuyện. Nghĩ đến đây, hắn mới nhớ tới bản vẽ thiết kế ban đầu mà Diệp Gia đưa ra dường như đã được đánh dấu. Cách đây không lâu, hắn đã đưa bức tranh đó cho Quách Hoài, để Quách Hoài sử dụng quyền lực của một huyện lệnh và phổ biến về việc sử dụng gường lò. Bây giờ, muốn nhìn thấy nó phải mất rất nhiêu sức lực.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, thay vì đến huyện Kashgar để tìm Quách Hoài thì thà rằng về nhà tìm Diệp Gia thuận tiện hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, tháp canh này và tường thành này tạm thời không thể xây dựng được, cho nên cũng không cần phải tốn thời ở lại đây. Chu Cảnh Sâm không muốn nhốt mình vào chuyện vô nghĩa, cho nên hắn đã phái người đi tìm Tôn Vũ Sơn.
Bình Luận (0)
Comment