Chương 71: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (1)
Chương 71: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (1)Chương 71: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (1)
Hôm nay một trăm hai mươi cái bánh cũng không kiếm được bao nhiêu, mua đồ linh tinh còn thừa nửa lượng bạc.
Buổi sáng khi ra ngoài cất hai lượng, lúc này trong túi còn lại hai lượng rưỡi. Trong tay nàng nắm tiền, ngẩng đầu hỏi Diệp Vương Sơn: "Cha, đại tẩu bên kia người định xử lý như thế nào? Nàng ta đã khiến nương tức giận thành như vậy, người không có gì để nói sao?"
Thánh mẫu thì thánh mẫu đi, chiếm thân thể của nguyên chủ nàng đúng là không thể ngồi nhìn mặc lệ. Hôm nay nếu như Diệp Vương Sơn có thể xử lý được chuyện này, nàng có thể móc số tiền này ra chăm sóc cho mẹ ruột của nguyên chủ. Nếu không xử lý, vậy cũng đừng trách nàng tàn nhẫn. Hang không đáy nàng không muốn lấp.
Sân Diệp gia yên tĩnh, Diệp Vương Sơn bị các con gái nhìn chằm chằm, run rẩy hơn nửa ngày mới đứng lên đi vào phòng cầm giấy.
Diệp Vương Sơn là lão đồng sinh, trước kia cũng từng dạy bảo trẻ con đọc sách trong nhà. Trong nhà có bút mực giấy nghiên. Nhưng mà thứ này quý giá, ông ấy cực kì trân quý. Trong nhà nhiều trẻ con sợ không để ý đụng phải làm hỏng, đều cất ở trong phòng của ông ấy. Lúc này lấy ra, mực mới nghiên, còn chưa bắt đầu viết chữ. Diệp Trương thị trốn ở trong phòng kia nhào tới như bị điên.
Phía sau nàng ta còn có một tiểu cô nương tám chín tuổi đi theo, chính là cháu gái lớn của Diệp gia vừa mới rót nước cho Diệp Gia ở nhà chính. Tướng mạo của cháu gái lớn không giống người Diệp gia lắm, ngược lại có gương mặt hình vuông giống như mẹ của cô bé. Vừa rồi nghe thấy người lớn nói chuyện không ổn, lập tức đi vào trong phòng thông báo cho mẹ của cô bé.
Diệp Trương thị vào cửa lập tức khóc lóc, kéo cánh tay của Diệp Vương Sơn ngồi bệt trên mặt đất bắt đầu khóc.
Nàng ta vừa khóc, tiểu cô nương đi theo phía sau nhìn sắc mặt của người lớn, sau đó mới co cang chạy ra khỏi phòng. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài sân có ba nam đỉnh choai choai chạy vào. Lớn nhất có mười bốn mười lăm, nhỏ một chút cũng mười một mười hai tuổi. Xông tới là bắt đầu khóc, xin Diệp Vương Sơn đừng bỏ mẹ của chúng. Diệp Gia nhìn năm đứa bé này, yên lặng nhét lại bạc vào trong túi.
Không nói thêm gì nhiều, nàng đứng lên. Chu Cảnh Sâm tiễn đại phu quay lại, trên tay xách theo một bọc thuốc lớn. Thấy Diệp Gia từ trong nhà đi ra kéo cánh tay của nàng lại, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"
Diệp Gia biết thời xưa trọng nam khinh nữ, cũng biết rõ diệp vượng sơn lúc trước có thể làm được ra chuyện bán nữ nhi để lấy tiền chữa bệnh cho con trai, nói chung nữ nhi trong lòng ông ấy cũng không quá đáng giá. Nhưng không ngờ Diệp Vương Sơn này có thể vì cháu trai mà ông ấy ngay cả tính mạng của bạn già cũng bỏ được. Người có thái độ làm việc như vậy, chỉ cần ông ấy còn làm chủ nhà một ngày, Diệp gia chính là bùn nhão, không giúp được. "Đi thôi, cứu cấp không cứu nghèo, trong gốc có nhiêu bệnh, cho dù người ngoài như chàng có quan tâm thế nào cũng vô dụng."
Những lời nói của Diệp Gia bị Diệp Thanh Gianh đuổi theo sau nghe thấy được. Bước chân hắn ta dừng lại, áy náy đứng tại chỗ, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Hắn ta nhẹ giọng gọi một câu tam muội, Diệp Gia nghiêng đầu sang, biết hắn ta nghe thấy được những gì mình nói trên mặt cũng không mất tự nhiên hay gì. Nàng nói sự thật, tất nhiên thản nhiên nhìn thẳng hắn ta, ngược lại Diệp Thanh Giang lại có vẻ như không dám ngóc đầu lên.
Hồi lâu, lại giống như hạ quyết tâm cắn răng một cái xông vào trong phòng, Diệp Thanh Sông nắm lấy bút mực trên bàn muốn viết: "Cha, hôm nay cha không thay đại ca bỏ vợ, thì để con! Nếu như sau này đại ca và Lâm ca nhi trở về trách móc thì cứ trách conl"
Mấy nam đỉnh của Diệp gia đều được học chữ, từ nhỏ được Diệp Vương Sơn mang theo bên cạnh dạy học.