Chương 72: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (2)
Chương 72: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (2)Chương 72: Ngươi Muốn Đưa Đại Tau Lên Quan Phủ? (2)
Ngoại trừ lão đại Diệp Thanh Sơn có chút năng lực, mấy người còn lại đều không học hành nổi. Nhưng mà lão đại biết đọc sách trong nhà cũng không có tiền nuôi, tự nghỉ học về nhà nuôi dê.
Tám năm trước khi trại lính chiêu binh, trong làng bắt lính đi phục dịch, nhà ai cũng phải đưa người ra. Diệp gia có ba con trai, theo lý trưởng tử lập gia đình, nên để hai đệ đệ sau đến chịu trách nhiệm. Nhưng Diệp Thanh Giang sức khỏe yếu. Tuổi tác của Diệp Thanh Hà còn quá nhỏ, hơn nữa là út trong nhà, cha mẹ không nỡ. Thế là để đại ca là Diệp Thanh Sơn ra mặt gánh vác chuyện này.
Mấy năm trước lại chiêu binh, không có Diệp Thanh Sơn ra mặt, mấy huynh đệ phía sau nhất định phải đứng ra. Nhưng Diệp Thanh Giang lại đúng lúc bị bệnh, Diệp Thanh Hà muốn đi nhưng cha mẹ không cho. Trưởng tử Diệp lâm đúng lúc mười sáu, thế là lại đứng ra gánh vác.
Đây cũng là lý do cả nhà nhường nhịn Diệp Trương thị như vậy. Diệp Trương thị dám làm càn, chính là dựa vào việc trượng phu và nhi tử cống hiến cho gia đình. Mấy huynh đệ tỷ muội phía sau đều nợ nhà cả nàng ta, cho nên nàng ta cũng không sợ.
Trong nhà Diệp Trương thị chán ghét nhất chính là Diệp Thanh Giang, chị em dâu nhà hai dù sao cũng bận rộn làm việc, mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời móc lương thực trong đất cho nhà. Một đại nam nhân như Diệp Thanh Giang lại là kẻ vô dụng. Bản thân nuôi không được gia đình, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết lui lại sau lưng huynh đệ. Bây giờ nàng ta phạm sai lầm, hắn ta lại đứng ra bỏ vợ thay huynh trưởng của hắn ta? Khẩu khí thật lớn! Cũng không sợ gió lớn đau lưỡi!
Diệp Trương thị ngồi dưới đất vỗ chân khóc, nàng ta khóc lóc kiểu cũ. Khóc xong số khổ lại khóc người Diệp gia tâm địa độc ác. Mắng nhà hai mặt từ tâm khổ nhân lúc tướng công nàng ta không có ở đây ức hiếp nàng ta, mắng Diệp gia độc ác, không có lương tâm!
Nàng ta vừa khóc, hài tử phía sau cũng khóc theo.
Nam nhân Diệp gia xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, nhất là lân đầu tiên con rể thứ ba đến nhà lại để hắn nhìn thấy cảnh này, mặt mũi mất sạch không còn gì! Diệp Vương Sơn không thở nổi, lông ngực phập phồng trông cực kì dọa người.
Hơn nửa ngày ông ấy vung băng ghế lên đập mạnh xuống đất, tất cả yên tĩnh trong nháy mắt.
Diệp Trương thị không dám khóc, mấy cháu trai co rúm ngậm miệng lại. Diệp Vương Sơn run rẩy chỉ vào mũi Diệp Trương thị: "Chuyện thư bỏ vợ ta sẽ tự mình gửi thư cho lão đại, ta chỉ hỏi lão đại một chút, vợ của nó khiến mẹ ruột tức giận đến mức nửa chết nửa sống thì phải xử lý thế nào. Trong nhà bây giờ không chứa nổi ngươi, lão nhị đưa bút cho ta, đưa đại tẩu của con về Trương gia, đợi lão đại hồi âm rồi nói sau!"
Nói xong, ông ấy lại kéo băng ghế tới, ngồi xuống viết một bức thư. Diệp Trương thị bị dọa sợ gần chết, nhào tới muốn cướp. Dù nàng ta có khỏe tới đâu cũng không giành nổi với nam nhân, Diệp Vương Sơn thật sự quyết tâm nàng ta cũng không làm càn nổi. Chuyện đã tới nước này, chuyện bỏ này cho dù có thể nào cũng không thu được tay. Con rể mới đang ở đây, các con cháu cũng đều đang nhìn. Ông ấy nói năng khí phách như vậy, nếu như không có quy định thì sợ từ nay về sau sẽ không ai tin ông ấy. Diệp Vương Sơn vẫn phải có thể diện!
Cho dù Diệp Trương thị có giãy giụa như thế nào, Diệp Thanh Giang cũng quyết tâm. Cho dù mấy đứa cháu có cầu xin như thế nào, cũng kéo Diệp Trương thị ve Trương gia.
Diệp Gia vốn định rời đi, lúc này không có cách nào lại quay vào phòng. Mới vừa đi đã thấy Chu Cảnh Sâm giao thuốc vào tay Diệp tứ muội. Diệp tứ muội lần đầu tiên gặp tam tỷ phu, cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, cầm thuộc xong là chạy chậm vào trong phòng bếp sắc thuốc.