Chuong 730: Sao Lai Dam Choi Ta (8)
Chuong 730: Sao Lai Dam Choi Ta (8)Chuong 730: Sao Lai Dam Choi Ta (8)
Các quan chức của Đại Yên đều sống ở Yên Kinh, nếu một viên gạch bị ném xuống thì trong số mười người đã có đến chín người là quan lại. Trong thành không có đất nông nghiệp, và hầu hết tất cả người dân cũng không tham gia vào công việc sản xuất. Một khi lương thảo, lương thực ở trong thành cạn kiệt, ngay cả khi nhà đó giàu có đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ chết đói trong thành.
Hay nói cách khác, ngay cả khi người ở bên ngoài không tấn công vào trong thành, nếu chậm trễ thì họ vẫn có thể sẽ chết đói.
Trong triều đình hỗn loạn, các quý tộc đã từng rất cao quý đang bò thành một hình tròn giống như kiến bị dội nước sôi.
Chu Diệp thật sự không ngờ được Chu Cảnh Sâm lại đến nhanh như vậy, hắn cũng không ngờ được quân đội của mình lại dễ dàng bị đánh bại đến như vậy. Chỉ trong vòng có bốn tháng, Chu Cảnh Sâm đã có thể đánh thẳng từ Ký Châu đến tận Yên Kinh. Liễu Nguyên đã dẫn người chặn đường từ phía bắc Nam Lăng, chặn đứng được tin tức của quân Lĩnh Nam. Đến khi quân Lĩnh Nam nhận ra có chuyện gì đã xảy đến ở Yên Kinh thì cũng đã nước xa không cứu được lửa gần, không có cách nào có thể cứu được nữa.
Khi Cố Minh Nguyệt nghe tin mặt dây chuyền ngọc mà nàng ta tặng bị Chu Cảnh Sâm ném xuống đất, nàng ta không có bất kỳ cảm xúc gì, chiếc kẹp tóc hình hoa mai mà nàng ta cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Miếng bạch ngọc thuần khiết rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh, Cố Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy, nàng ta kéo lật ghế ngã xuống đất.
Rầm một tiếng, toàn bộ Vị Ương cung đều rơi vào im lặng.
Có thể nhìn thấy Cố Minh Nguyệt đang tự nhìn bản thân mình ở trong tấm gương đồng với ánh mắt tràn đây cảm xúc*, sau đó nàng ta đột nhiên quay người và chạy ra ngoài. Điều này khiến cho các cung nhân sợ hãi đến mức sắc mặt đều tái nhợt lại, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng ta không đi giày vào, khi bước chân xuống đang chỉ mang mỗi tất và cứ thế dam lên đất chạy ra ngoài. Các cung nhân đều dừng lại và nhanh chóng đuổi theo. Trong khi đuổi theo nàng ta, họ còn hét lên với nàng ta, nhưng Cố Minh Nguyệt lại hoàn toàn phớt lờ, không quan tâm một chút nào, cứ thế mà lao vào trong Chung Túy cung một cách tức giận.
Nàng ta tương đối cao, bộ trang phục cung đình cầu kỳ, phức tạp và vẻ ngoài lộng lẫy như một bông hoa mẫu đơn đang khoe sắc khiến nàng ta trong giống như một bông hoa đang nở rộ.
Nhìn thấy nàng ta bước ba bước rồi lại hai bước, kéo Cố Minh Hy đang cắm hoa cho mình ở trước bàn trang điểm xuống, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt nàng ta. Đừng nhìn vào sự mảnh mai của nàng ta, thật ra nàng ta rất mạnh mẽ. Bởi vì từ khi còn nhỏ nàng ta đã lớn lên ở thôn trang, từ nhỏ đã phải làm những công việc nặng nhọc, vất vả, cho nên cái tát này khiến cho khuôn mặt của Cố Minh Hy sưng lên: "Tiện nhân, ngươi lừa tai" Bất thinh lình Cố Minh Hy bị nàng ta tát một bạt tai thì lập tức mắng lại: "Ngươi dám đánh ta?"
"Mặt dây chuyền ngọc bích đó là cái quái gì hả?" Cố Minh Nguyệt tức giận đến mức toàn thân đều run ray: "Vốn dĩ nó hoàn toàn không phải là quà cưới!"
Sự hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt của Cố Minh Hy, nàng ta lập tức cụp mắt xuống, nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt ngây thơ đầy đau khổ: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Bỗng chốc đôi mắt của Cố Minh Nguyệt đỏ ửng lên, đưa tay nắm lấy tóc của nàng ta và ấn mạnh đầu nàng ta xuống bàn trang điểm. Bụp một tiếng thật lớn, Cố Minh Hy hét lên một tiếng, nhưng trên khuôn mặt của Cố Minh Nguyệt lại tràn đầy vẻ hung ác: "Tiện phụ! Ngươi dám chơi taI"
Nếu nói Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Hy có bao nhiêu ràng buộc, bọn họ cơ bản từ khi sinh ra đã bất hòa.