[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 752 - Chương 752: Đôi Mắt Của Hắn Sắc Bén Như Đại Bàng Trên Bầu Trời (6)

Chương 752: Đôi Mắt Của Hắn Sắc Bén Như Đại Bàng Trên Bầu Trời (6) Chương 752: Đôi Mắt Của Hắn Sắc Bén Như Đại Bàng Trên Bầu Trời (6)Chương 752: Đôi Mắt Của Hắn Sắc Bén Như Đại Bàng Trên Bầu Trời (6)

Động tác nhai của Diệp Gia càng ngày càng chậm, khóe miệng chậm rãi hạ xuống: "Trình Phong...'

"Hả?"

Trình Phong quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia.

"Nghe ta nói." Diệp Gia không thích cảm giác này, điều này khiến nàng cảm thấy rất áy náy: "Việc này không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không phải là tướng sĩ của trấn Diệp, trên người ngươi còn có vết thương. Ta rất biết ơn ngươi vì đã cứu ta lần này, nhưng tình hình ở trấn Diệp rất hỗn loạn, ngươi nên quay lại đi..."

"Gia Nhi." Nụ cười trên môi cậu ta có chút am đạm: "Đừng vội đuổi ta đi được không?"

Lời khuyên của Diệp Gia dừng lại trên môi, cau mày nhìn cậu ta.

Nụ cười của Trình Phong không giấu được vẻ cô đơn: "Cho dù bây giờ ngươi thành thân với người khác, Gia Nhi vẫn là Gia Nhi, ngươi vẫn là cô nương mà ta yêu, ngươi có thể không phản ứng với ta, nhưng không thể ngăn ta bảo vệ ngươi."

“Thật ra, ta không...'

Diệp Gia đang muốn nói rằng nàng không phải là Nguyên chủ nhưng tiếng bước chân vang lên cách đó không xa. Nàng cũng nhận ra thì Trình Phong đã lao tới trước mặt nàng, một tay rút đao ra và làm động tác tấn công. Lúc này, đám bóng đen rất nhanh tiến đến, Hoàn Bội là người đầu tiên xông tới, lập tức cúi xuống trước mặt hai người, quỳ một gối trước mặt Diệp Gia: "Chủ tử."

Hai mắt Trình Phong lóe lên, tay câm đao chậm rãi ấn con dao trở lại bao, ngơ ngác đứng thẳng dậy.

"Sao rồi?" Diệp Gia bảo Hoàn Bội nhanh chóng đứng dậy.

"Oghuz đã dẫn người chạy tới."

Hoàn Bội liếc nhìn Trình Phong, người đang ở quá gần với Diệp Gia, giọng điệu bình tĩnh nói: " Lần này người Ô Nhân ở đây cũng không có nhiều, khoảng ba mươi người, chưa đầy nửa giờ, họ đã bị tì trưởng Oghuz khống chế. Mọi thứ trong sân nhỏ đều được giấu kín, thợ thủ công và những thứ họ nghiên cứu đều được giấu trong đó. Thông đạo cũng không bị ảnh hưởng, đến bình minh có thể trở về."

Diệp Gia gật đầu: "Tiểu Lê bên kia có mất mát gì không?”

"Không."

"Thương vong thế nào?"

"Do rút lui kịp thời, ngoại trừ một hoặc hai lính canh bị thương khi canh cổng, những người khác đều bình an." Hoàn Bội giải thích tình hình sau khi Diệp Gia lân lượt rời đi. Nghe tin người Ô Hoan không hề xông vào thư phòng, nàng không khỏi thở phao nhẹ nhõm.

Đêm rất hỗn loạn, đoàn người ổn định lại thì trời đã tờ mờ sáng.

Hoàn Bội vẫn ngồi xổm bên cạnh Diệp Gia, canh gác chặt chẽ để ngăn cản Trình Phong đến gần Diệp Gia. Diệp Gia mặc y phục mỏng ngồi xổm bên cạnh gói đồ và kiểm tra từng bức vẽ. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời gian cũng sắp tới, nàng đứng dậy nói: "Đi thôi."

Trình Phong lấy đất đập vài lần để dập lửa, đi đến chỗ Diệp Gia, bất ngờ không kịp đề phòng ôm Diệp Gia nhảy lên lưng ngựa.

Diệp Gia kêu một tiếng "a", Hoàn Bội trực tiếp rút dao ra đâm lại.

"Hoàn Bội."

Diệp Gia hô một tiếng, cơ thể Hoàn Bội cứng đờ, tra dao vào vỏ và quỳ xuống.

"Không sao." Diệp Gia ngồi vững vàng, từ từ thở ra và bình tĩnh nói: "Giữ đồ đạc của ta an toàn, đuổi kịp ta."

Ngay khi lời nàng dứt, Trình Phong vỗ mông ngựa, quay đầu ngựa phi về trước.

Chạy về tiểu viện, người của Oghuz đã dọn dẹp sạch sẽ các mối đe dọa.

Diệp Gia vừa xuống ngựa, không kịp nói chuyện với Trình Phong thì đã vội vàng vào sân, đi kiểm tra tình trạng của thư phòng ngay lập tức. Trình Phong nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi vội vã của nàng mà dần mím môi, không kịp nói một câu cuối cùng thì bóng dáng của Diệp Gia đã khuất phía sau cánh cửa. Cậu ta vung dây cương trong tay, chậm rãi dắt ngựa đi về phía căn phòng nhỏ ở bên cạnh tiểu viện.

Tuy là phần lớn tư liệu đã được Tiểu Lê cho người đóng gói vào trong rương mang đi, Diệp Gia vẫn lo lắng sẽ có đồ bị sót lại. Xác định là không có món đồ nào bị mất thì nàng lập tức sai người đi kiểm tra sản phẩm thí nghiệm cất vào trong kho. Xác định là đồ đạc không bị hư hao thì Diệp Gia mới yên lòng.
Bình Luận (0)
Comment