Chương 753: Chiến Thuật Có Đê Hen Cũng Chấp Nhận Được (1)
Chương 753: Chiến Thuật Có Đê Hen Cũng Chấp Nhận Được (1)Chương 753: Chiến Thuật Có Đê Hen Cũng Chấp Nhận Được (1)
"Oghuz, Trần Thế Khanh đâu?" Đột nhiên bị đánh lén, bá tánh gặp thương vong cụ thể như thế nào vẫn còn cần phải tra rõ.
Chuyện đánh lén này khiến Diệp Gia nhìn thấy sự trả thù của người Ô Hoàn, thế nhưng cũng giải thích một chuyện từ đó. Người Ô Hoàn hình như không chịu nổi kích thích. Diệp Gia ngồi ở án thư, ngón tay gõ gõ ở trên bàn. Cho dù là chiến tranh hay là cuộc sống bình thường thì nói trắng ra là chuyện gút mắt giữa người với người. Nói cách khác, hầu hết những chuyện nói đến bản chất con người đều có biện pháp để giải quyết.
"Giáo úy Oghuz đang ở nơi đóng quân, đếm số người bị thương." Tiểu Lê đã bôn ba từ đêm qua đến bây giờ, vừa mới trở ve được một lát: "Trần giáo úy đang dẫn người đi trấn an thôn dân ở gần đây."
Diệp Gia gật gật đầu: "Sau khi kiểm kê, gọi người sang đây ngay."
Chuyện của Ô Hoàn không thể kéo dài thêm nữa, càng kéo dài thì tổn thất càng lớn. Ban đầu Diệp Gia chỉ áp dụng chính sách chỉ thủ chứ không công. Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một phần tử trí thức làm thổ mộc bình thường ở thời bình, không dân khoe khoang bản thân có bản thân có khả năng chỉ hủy chiến tranh. Cho nên một cuộc phản kích cần phải được thực hiện hết sức thận trọng để không gây nhiễu loạn cho Bắc Đình. Nhưng bây giờ người Ô Hoàn đã đột phá phòng tuyến thứ nhất của trấn Toái Diệp, nếu rút lui sẽ chỉ để cho đối phương được một tấc lại muốn lấn một thước.
Trận chiến này không đánh được cũng phải đánh. Nếu như cứ mãi thủ mà không có sách lược tấn công đối phó thì không bao lâu ngoại tộc sẽ lăm le Bắc Đình hiện đàn không có người chủ sự mất. Sau khi dò xét hai ba hồi, sớm muộn gì bọn họ cũng phát hiện Bắc Đình là một tòa thành trống không.
Người chịu thương vong nặng nề nhất là dân chúng địa phương, tiểu viện của Diệp Gia có hộ vệ canh gác nên không bị tổn hại gì quá nhiều. Nhưng người dân bên ngoài thì khác, Ô Hoàn bắt người có ích để uy hiếp, còn giết không ít dân chúng cho hả giận nữa. Trần Thế Khanh cả người đầy sát khí tiến vào thư phòng, đương nhiên số lượng dân chúng thương vong không hề ít.
Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn ta, bảo hắn ta ngồi xuống trước, chờ Oghuz tới rồi nói sau.
Oghuz đến, Diệp Thanh Hà cũng tram mặc đi vào. Hôm nay Diệp Thanh Hà chủ yếu đến quản đám phạm nhân kia, số lượng người biết thành không chủ này tăng lên không ít. Lân này Ô Hoàn chạy đến đánh lén như vậy, trong lòng ai cũng phải nén cơn lửa giận.
Diệp Gia thấy mọi người đã đến cả nên bèn mở miệng nói câu đầu tiên khiến mấy vị có mặt phải kinh sợ: "Chúng ta phải phản kích."
Diệp Thanh Hà sửng sốt chớp mắt một cái rồi đứng dậy. Từ nhỏ Diệp Thanh Hà đã có tính phản nghịch, nhất là lúc trẻ tuổi thịnh khí. Nghĩ đến việc Ô Hoàn đánh đến cửa nhà, với tính khí của hắn ta thì thể nào cũng phải đuổi theo đánh đám người kia. Nhưng phần lớn binh lực ở Bắc Đình đã bị điều đi rồi, lấy trứng chọi đá thì không ổn cho lắm.
"Tỷ có tính toán gì không?" Ánh mắt Diệp Thanh Hà sáng lên.
Diệp Gia không lập tức mở miệng ngay mà từ từ mới đáp lại rằng: "Ô Hoàn đã đột phá phòng tuyến đầu tiên của Bắc Đình, đánh vào thủ phủ Bắc Đình là lẽ đương nhiên. Phòng thủ thôi sẽ không thể bảo đảm rằng chúng ta giữ vững được phòng tuyến phía Tây, lùi bước sẽ làm tăng thêm sĩ khí của Ô Hoàn. Chúng ta phải áp chế sự kiêu căng của bọn họ xuống, để cho Ô Hoàn biết rằng biên quân Bắc Đình không dễ chọc. Tạm thời gác lại sách lược phòng thủ, lấy công làm thủ đi, uy hiếp bọn họ trước. Như vậy thì khi đánh vào Tây Bắc cũng sẽ dò xét được thế lực của họ, một mũi tên trúng hai đích."
Chủ động tấn công có thể sẽ khiến bọn họ mất quyền lựa chọn, cũng như kiềm lại lực lượng của Ô Hoàn không cho chúng bành trướng nữa.
Oghuz rất tán dương cách nghĩ của Diệp Gia, nhưng mà bọn họ lại không đủ binh lực.