Chương 760: Gặp Nạn (4)
Chương 760: Gặp Nạn (4)Chương 760: Gặp Nạn (4)
Mặt khác vẫn đang liên hệ với ông Tôn và Linh Đang, vận chuyển lương thực cho vùng Lĩnh Nam hạn hán.
Cùng lúc đó, ở trấn Đông Hương xa xôi, Dư thị ngày đêm mong chờ Diệp Gia trở về.
Tình hình ở trấn Toái Diệp thì bà ấy cũng có nghe nói chút ít, nhưng không có kịp thời và chính xác. Chỉ biết trấn Toái Diệp bị Ô Hoàn tập kích, thời gian này liên tục chiến đấu. Một mặt Dư thị lo lắng Diệp Gia sẽ gặp chuyện ở bên ngoài, một mặt lại không dám tùy tiện đi quấy rây Diệp Gia. Bà ấy ôm Tiểu Thuật Bạch vào phòng của mình để tự mình chăm sóc, tuyệt đối không nhờ người khác.
Bà ấy thường xuyên viết thư đến trấn Toái Diệp, thông báo cặn kẽ cho Diệp Gia biết tình hình nhà cửa và Tiểu Thuật Bạch, để nàng ở ngoài cũng có thể yên tâm.
Tiểu Thuật Bạch là đứa trẻ dễ nuôi nhất trên đời, ngay cả so với Nhuy Tả Nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện còn đỡ lo hơn. Đứa nhỏ này có tính tình hết sức yên tĩnh, giống y như đúc cha cậu bé khi còn nhỏ. Trừ khi đói đến khó chịu thì những lúc khác rất ít khi khóc. Bây giờ gân chín tháng, cũng đã biết bò biết ngồi. Có lẽ ăn uống được nhiều nên mũm mĩm trắng nõn, còn bò rất nhanh. Đôi khi Dư thị cũng chưa chắc có thể bắt được.
"Tính tình cha con rất bướng bỉnh, con lớn lên cũng tuyệt đối đừng học theo cha con." Dư thị chạm vào mũi Tiểu Thuật Bạch, nhìn thấy đôi mắt đen láy của đứa nhỏ thì lại mỉm cười: "Nhưng nam tử thông minh một chút cũng tốt, tốt nhất là giống nương của con. Thông minh, giỏi giang."
Tiểu Thuật Bạch hoàn hảo kế thừa dung mạo xuất sắc của cha nương, trên khuôn mặt xuất chúng của Chu Cảnh Sâm có thêm một chút diễm lệ của Diệp Gia. Tuổi còn nhỏ nhưng tinh xảo đến mức người ta không thể rời mắt. Ngày xưa Dư thị chưa bao giờ cảm thấy mình có tướng mạo mê người là mấy, bây giờ nhìn thấy cháu trai thì chỉ cảm thấy đứa bé này đã tập hợp được vẻ đẹp của cả nhà. Trông thật sự rất cưng, thỉnh thoảng Dư thị cũng lo lắng: "Dáng dap đẹp như vậy, sau này không vừa mắt cô nương nhà người ta thì phải làm sao?"
"Ê a-' Tiểu Thuật Bạch không hiểu tổ mẫu nói gì, nắm lấy ngón tay của Dư thị rồi mỉm cười không răng.
Dư thị nhìn cậu bé cười, trái tim cũng tan chảy: "Cười cười cười, y hệt cái đức hạnh của cha conl"
Bởi vì Diệp Gia không có ở nhà, giờ đây Dư thị phải chăm lo cho Nhuy Tả Nhi và Tiểu Thuật Bạch, nên cũng cảnh giác hơn thường ngày. Bà ấy biết nặng nhẹ, Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia đều ở ngoài đối phó với kẻ địch, nên ở nhà không thể xảy ra chuyện. Dư thị đành mặt dày xin Bát Trát Đồ cho một đội ngũ đến canh giữ ở Chu gia.
Nhưng dù đã cảnh giác như vậy nhưng vẫn gặp sự cố.
Một đêm nọ, Dư thị theo thói quen đi đêm thăm cháu trai. Kết quả sờ cháu trai xong rồi đi ra ngoài, vừa mới chuẩn bị trở về phòng thì bỗng nghe thấy bên cạnh sân truyền đến am thanh rơi xuống đất một cái phốc rất nhẹ nhàng. Cả người Dư thị cứng đờ, đứng không nhúc nhích, vô thức vểnh tai nghe động tĩnh bên kia. Chẳng biết vì sao, cảm giác thấy trong sân có một hơi thở xa lạ không rõ ràng. Cứ như vậy khiến bà ấy rợn cả tóc gáy.
Viện mà Dư thị ở là chủ viện nằm ngay chính giữa tiên viện, ở cùng một viện với Diệp Gia. Chẳng qua là có ngăn cách giữa mái đông với mái tây, chứ thật ra hai gian phòng cách nhau không quá xa. Nhưng bởi vì Diệp Gia không thích ở trong viện có quá nhiều người lạ, cho nên hạ nhân hầu hạ chủ viện không nhiều lắm. Ngoại trừ mấy võ tỳ bảo vệ ở bên người, Diệp tứ muội và huynh đệ Tôn gia đều ở viện bên cạnh.
Người trong viện này đều ở đây, vậy trong góc đó còn có thể là ai?
Nếu là trước khi có chuyện Diệp Gia bắt được Dương Thành Cương, Dư thị chắc chắn sẽ không cảnh giác như vậy.