Chương 762: Gặp Nạn (6)
Chương 762: Gặp Nạn (6)Chương 762: Gặp Nạn (6)
Những con sói con lớn rất nhanh, chỉ trong vài tháng đã lớn trông thấy. Sau khi Chu gia có tiền, Diệp Gia cũng dùng thịt để nuôi chúng, con nào con nấy đều được nuôi béo tốt.
Diệp tứ muội không quan tâm đến những thứ khác nữa, có cả nhà chó sói Điểm Điểm ngăn cản, nàng ấy bèn ôm hai đứa nhỏ chạy điên cuồng vào trong sân. Hai bà vú sợ đến mức hai chân mềm nhũn, đã sớm trốn đi. Nàng ấy không kịp đến phòng của Diệp Gia, phía trước có người, đã bị chặn lại. Thừa dịp mấy người kia bị chó sói quấn lấy không thể rút tay ra được, Diệp tứ muội bèn điên cuồng phóng tới chỗ vườn hoa. May mà Diệp Gia còn chu đáo phòng ngừa, ở trong phủ đệ có làm ba đường hầm đi vào trong.
Ba đường hầm này Diệp Gia đều đã dẫn họ đi qua, Diệp tứ muội không quan tâm bản thân có còn nhớ vị trí của hòn non bộ ở đâu hay không, miễn còn nước là còn tát.
Khi nàng ấy sốt ruột tìm kiếm lối vào đến độ cả trán toát đây mồ hôi thì Tôn Tuấn kéo lấy tay áo nàng ấy, đưa nàng ấy đi vòng qua một cái đình nhỏ rồi chui vào hòn non bộ. Cuối cùng cũng tìm thấy lối vào đường hầm dưới hòn non bộ.
"Con nhớ." Tôn Tuấn đã sắp mười tuổi, chiều cao đã tăng lên một đoạn lớn: "Tứ di thái thái đi theo con đi."
Nói xong, kéo huynh đệ của mình xuống đường hầm trước.
Cả người Diệp tứ muội cũng đang run rẩy, một mình nàng ấy ôm hai đứa nhỏ chạy xa như vậy, thật sự là bản năng của mẫu thân đang gồng gánh. Chờ đi theo huynh đệ Tôn Tuấn xuống dưới đường hầm, tay chân nàng ấy mềm nhũn, quỳ thẳng xuống dưới đất. Tiểu Thất Tiểu Bát vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, mơ màng buồn ngủ dựa vào người nương không thể mở mắt ra nổi. Tôn Tuấn bảo Tôn Thành nắm lấy ống tay áo của mình, đề nghị giúp Diệp tứ muội ôm một đứa nhỏ.
Diệp tứ muội nhìn tay chân nhỏ bé của cậu bé, có chút do dự.
"Không kịp nữa rồi." Tôn Tuấn bình tĩnh không giống một đứa trẻ: "Nếu Tứ di thái thái còn trì hoãn thêm nữa, bị họ phát hiện, chúng ta đều không thể chạy thoát."
Một câu nói này, đã khiến Diệp tứ muội bị dọa sợ làm cho tỉnh táo.
Tôn Tuấn nhận lấy Tiểu Thất nhẹ hơn một chút từ trong lòng nàng ấy, rồi đưa nàng ấy chạy toán loạn dưới lòng đất. Trong đường hầm không có chiếu sáng, đứa nhỏ Tôn Thành lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp quẹt, roi thổi một cái. Di theo ca ca ở phía trước và nghe theo lời chỉ huy đi vê phía trước. Mấy người họ chạy trái chạy phải ở trong đường hầm, tim đập vang như đánh trống. Nếu như lúc trước Diệp Gia không đưa cả nhà đi qua đây, có lẽ Diệp tứ muội đã sợ chết khiếp ở tại đây rồi.
Hết rẽ trái lại rẽ phải, không biết như thế nào mà bọn họ lại quẹo đến một lối ra khác. Tứ muội nhìn thấy Dư thị, Anh Đào và Tiểu Đào đang ôm hai đứa nhỏ, cùng với bà vú đứng cạnh hai người có chút lờ mờ, nước mắt lập tức tuôn trào. Một bà vú chăm sóc Tiểu Thuật Bạch tiến lên nhận lấy Tiểu Thất trong lòng Tôn Tuấn, Diệp tứ muội vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì Dư thị dùng ngón tay làm một động tác yên tĩnh. Bà ấy ra lệnh cho Anh Đào có tay chân nhẹ nhàng leo lên trên, khôi phục lại trạng thái vốn có của căn phòng. Sau đó một giây thì nghe thấy tiếng đẩy cửa một cái râm. Tiếng bước chân rón rén trong đêm tối nghe hết sức rõ ràng, nhất là còn ở ngay trên đỉnh đầu của mình, khiến tim lập tức ngừng đập.
Không biết người nọ ở trên đỉnh đầu tìm kiếm cái gì, đi hết vòng này đến vòng khác, làm sắc mặt Dư thị trắng bệch. Nhưng vẫn ra hiệu cho những người khác đi theo Tôn Tuấn.
Không biết trốn ở phía dưới bao lâu, Dư thị đi đến mức chân tay mềm nhũn, phía trước đã biến thành màu đen thì cuối cùng cũng thấy lối ra.
Tôn Tuấn dẫn bọn họ ra khỏi cửa, trùng hợp ở bên trên là nơi đóng quân. Trong nháy mắt bò ra ngoài, Dư thị lập tức ngã xuống đất.