Chương 787: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (1)
Chương 787: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (1)Chương 787: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (1)
Một đám binh lính bất ngờ xông vào phủ, người Trịnh gia lập tức hoảng sợ. Họ vô thức tính ỷ thế hiếp người, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tướng sĩ dẫn đầu đá lăn ra đất.
"Không biết làm sai chuyện gì cơ à?" Tướng sĩ dẫn đầu là tâm phúc dưới trướng Liễu Nguyên, tính tình hung hãn. Sai người lôi Trịnh Nguyên ra ngoài, ném vào đám người rồi thưởng thêm hai cú đá: "Vào lao ngục nghĩ kỹ lại xem gần đây ngươi đã làm chuyện tội ác tày trời gì! Một thương nhân nho nhỏ mà gan tì thì không nhỏ nhỉ, ai cũng dám ép? Không sợ gặm phải cục xương cứng rồi đưa tính mạng cả nhà vào bồi táng al"
Cười nhạo một tiếng, hắn ta cao giọng quát: "Người đâu, áp giải đi hết!"
Nói xong, một đội người vọt vào cửa, lôi cả nhà Trịnh gia ra ngoài.
Trịnh Nguyên, cũng chính là lão già bắt giữ Diệp Ngũ muội. Hồi lâu cũng không nhớ ra mình rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì. Nếu nói bắt người, lão ta cưỡng đoạt không ít nữ tử nhưng vẫn luôn rất thức thời mà không đụng vào người có chống lưng... Bấy giờ người Trịnh gia biết đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Nguyên háo sắc, cuối cùng cũng đá phải tấm sắt. Nhớ cô gái mà Trịnh Nguyên vừa bắt vào phủ gần đây hình như từng trong nhà có quý nhân.
Ý thức được điểm này, Trịnh Nguyên lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhưng nàng ta không phải chỉ là một quả phụ lưu vong sao?
Bất kế nàng ta có phải là quả phụ hay không, nhác thấy cả nhà huyện lệnh Huệ Châu cũng bị kéo xuống ngựa, Trịnh Nguyên lập tức thành thật. Không nói đến huyện lệnh Huệ Châu tức đến mức nào khi biết ông cậu vợ này vì háo sắc mà bắt nhầm người khiến nhà mình xui xẻo bị liên lụy theo, phu thê huyện lệnh ước gì băm Trịnh Nguyên ra cho hả giận. Chỉ nói Liễu Nguyên không cho những người này cơ hội cãi cọ, quyết đoán ra tay xử lý ác bá vùng Huệ Châu.
Chuyện sau đó Diệp Gia không quan tâm nữa, nàng cố ý vòng một đường đến Huệ Châu mục đích là đón Diệp Ngũ muội. Giờ đã đón được người, việc chỉnh đốn điều tra tự động sẽ có người lo liệu. Sau hai ngày nghỉ ngơi ở Huệ Châu, nàng sẽ mang Diệp Ngũ muội đi.
Dọc đường tàu xe mệt nhọc, Diệp Gia cũng mệt lắm.
tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Tinh thần của Diệp Ngũ muội đã tốt hơn rất nhiều sau khi khóc to một trận. Sắc mặt hồng hào lên trông thấy, ngược lại là có tâm trạng đi báo thù: "Tỷ... có thể lấy lại số bạc muội đã bỏ ra không?”
Diệp Ngũ muội tích góp mấy năm mới được hơn ba trăm lượng bạc, nhưng nhoáng cái đã tiêu sạch. Gây dựng sự nghiệp thành công thì thôi, chuyện đã không thành còn suýt nữa đấy mình vào hố lửa, nàng ấy nghĩ thế nào cũng cảm giác tim mình đang rỉ máu. Tâm lý của Diệp Ngũ muội tính ra cũng khá vững, khóc một trận là xong. Nàng chỉ coi kiếp nạn mà mình phải chịu lần này như một bài học, còn muốn đòi tiền về làm lại từ đầu. "Đương nhiên là có thể đòi về rồi." Lần này Liễu Nguyên bắt người, tiện thể xét nhà luôn: "Muội đi tìm Liễu Nguyên hỏi xem."
Diệp Gia nói xong lời này, Diệp Ngũ muội thật sự đi quấn lấy Liễu Nguyên đòi tiền.
Liễu Nguyên lâu roi không gặp Diệp Ngũ muội, thình lình thấy Diệp Ngũ muội biến thành đại cô nương thì gân như hết hồn. Tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia có phần giống nhau nhưng khí chất mặt mày lại rất khác biệt. Diệp Gia là tươi sáng và xinh đẹp, Diệp Tứ muội là dịu dàng mềm mại, còn Diệp Ngũ muội phiên bản trưởng thành mang một vẻ đẹp cứng cỏi và hăng hái.
Gặp một lần bị quấn lấy mấy ngày. Liễu Nguyên ban đầu ngơ ngác giờ biến thành vừa thấy nàng là đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Không nói đến chuyện này nữa, chỉ nói Trịnh gia không hổ là trọc phú phía nam, của cải dày dặn hơn thương hộ Bắc Đình nhiều.
Đây là lần đầu tiên Diệp Gia thấy nhiều thư pháp tranh cổ và san hô ngọc thạch đến vậy. Trịnh gia ngang tàng đến độ sắp thành chúa đất vùng Huệ Châu rồi, nữ quyến hậu viện lấy Đông Châu to bằng trứng bồ câu ra trang trí giày.