[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 788 - Chuong 788: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (2)

Chuong 788: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (2) Chuong 788: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (2)Chuong 788: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (2)

Rèm cửa trong nhà toàn là ngọc trai to tròn xuyên thành manh, quả nhiên có thể xưng là giàu chảy mỡ. Đống gia tài này theo lý phải vào túi Diệp Gia.

Buồn cười, Diệp Gia dù sao cũng là hoàng hậu dự bị. Tài sản tịch thu được Chu Cảnh Sâm không nói lời nào mà sung vào quốc khố, còn nàng thấy thì nó là của nàng. Tất cả mọi người ở đây không ai dám dị nghị, Liễu Nguyên thậm chí sợ không đủ, chuyển luôn tài vật bị tịch thu từ phủ nha huyện lệnh vào kho riêng của Diệp Gia.

"Dù sao điện hạ còn nợ nương nương mười lăm vạn lượng bạc." Liễu Nguyên cười hì hì: "Đây là tiền lãi nên trả cho nương nương.

Diệp Gia rất thích sự nhạy bén của hắn ta, cười híp mắt gật đầu: "Nói rất đúng."

Liễu Nguyên và Quách Hoài làm việc vô cùng hiệu quả, nhưng mỗi chuyện kiểm kê số tài vật này cũng phải mất mấy ngày.

Diệp Gia cũng không vội, ai lại sợ đếm tiên làm trễ nãi thời gian chứ? Hơn nữa quân An Tây đang ở gần đây, bây giờ không ai thiển cận đến mức đi tập kích Diệp Gia. Người duy nhất không có mắt nhìn hoặc có lẽ là không quản được mắt mình chỉ có Trình Phong. Nhưng cậu ta cũng biết Liễu Nguyên lợi hại, không dám đến gần Diệp Gia, thỉnh thoảng chỉ nhờ người mang cho Diệp Gia một ít đặc sản tươi ngon.

Diệp Giai: ”...'

Nàng không có tật xấu gì khác, chỉ có cái tật tham ăn mãi không sửa được. Ăn đồ người ta cho hai lân nhưng vẫn cảm thấy cứ hồ đồ thế mãi thì không ổn. Dứt khoát tìm một ngày hẹn gặp Trình Phong.

Trình Phong vô cùng vui mừng, cố ý trang điểm một phen đến gặp Diệp Gia.

Lại nói tiếp, xét về ngoại hình và phong thái, Chu Cảnh Sâm đương nhiên là vạn dặm mới có một người. Diệp Gia tới thế giới này ba năm, chưa thấy ai đẹp trai bằng nửa Chu Cảnh Sâm. Nhưng dù không bằng Chu Cảnh Sâm lạnh lùng như ánh trăng trên trời, Trình Phong cũng không tính là quá kém cỏi. Cậu ta có vẻ ngoài cực kỳ được lòng nữ tử. Mắt sáng như sao, thích cười, có khí khái nam tử, không giấu được nét tiêu sái và kiệt ngạo.

"Gia nhi, ngươi rốt cuộc chịu gặp ta rồi?" Trình Phong từ trên cây nhảy xuống, kình trang* phác họa ra vòng eo thon gọn của cậu ta. Cậu ta ngồi xổm trên ghế đá, tay xách một túi đồ ăn đặt trước mặt Diệp Gia.

(*) Đồ tập võ bó sát.

Diệp Gia liếc nhìn túi giấy nhỏ, bên trong hẳn là thịt nướng các loại. Hương thơm tràn ngập trong không khí, nàng không khỏi thở dài: "Trình Phong, ngươi hẳn đã biết ta không phải Diệp Tam Nương nhỉ?"

Tuy trí nhớ của Diệp Gia vê nguyên chủ đã dan mờ nhạt nhưng nàng vẫn nhớ được vài thói quen của nàng ấy. Nguyên chủ vốn là người hảo ngọt, yêu thích các loại bánh ngọt. Nhưng Diệp Gia không thích đồ ngọt, nàng thích ăn thịt, nhất là các loại thịt nướng kết hợp gia vị Tây Vực. Trên thực tế, dân bản xứ Bắc Đình còn chưa nghĩ ra cách thêm gia vị vào món nướng, nguyên chủ căn bản không quen với với cách ăn này.

Nụ cười trên mặt Trình Phong tức khắc nhạt đi nhiều, cậu ta cụp mắt xuống, không nói gì.

Cậu ta im lặng nhưng Diệp Gia sẽ không để cậu ta cứ im lặng mãi.

"Ba năm trước Diệp Tam Nương đã rơi xuống nước chết đuối." Vốn dĩ Diệp Gia không muốn nhắc chuyện này với bất cứ ai, dẫu sao thì Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thanx*. Chuyện như mượn xác hoàn hồn này luôn khiến người ta phải sợ hãi, Diệp Gia không muốn bị coi là quái vật, còn bị người ta thiêu chết. Nhưng bây giờ không thể không vạch trần: "Người đứng ở trước mặt ngươi, chẳng qua là một người khác xài chung một túi da mà thôi."

(*) Tử bất ngữ quái lực loạn thần: "Tử bất ngữ" là mượn ý một câu trong LUẬN NGỮ: # Z š8 怪, 7, ãL, 神. Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.

Lông mi Trình Phong nhất thời run rẩy, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa. Một lúc lâu sau, cậu ta mới khàn giọng hỏi: "Vậy ngươi tên là gì?"

"Hả?"
Bình Luận (0)
Comment