[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 790 - Chuong 790: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (4)

Chuong 790: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (4) Chuong 790: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (4)Chuong 790: Ta Khong Phai Kieu Nguoi Nhu Nguoi Nghi (4)

Diệp Gia cạn lời nhìn hắn: "Đừng âm dương quái khí*, cái này không hợp với ngươi."

Chu Cảnh Sam:

Ngoài xe ngựa, Hoàn Bội vô cùng hiểu quy củ mà giải tán xe ngựa đăng trước đằng sau, phạm vi hộ tống được mở rộng hơn nhiều. Sau khi đảm bảo người phía trước và phía sau không nghe thấy động tĩnh bên trong xe ngựa mới cúi đầu bịt tai canh gác hai bên xe.

Hai người họ tuy hiểu chuyện nhưng Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm lại chẳng làm gì trong xe cả. Đoạn đường từ tây sang đông này tốn khá nhiều thời gian, cứ ngồi trên xe ngựa mãi chưa từng xuống lân nào. Diệp Gia dù không làm gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Chu Cảnh Sâm chỉ ôm nàng vào lòng, gối hai chân nàng lên đùi mình và giúp nàng xoa bóp bắp chân. Mặc cho xe ngựa lảo đảo đi tới cửa cung.

Dư thị đã dẫn người vào cung dàn xếp ổn thỏa. Dư thị và đám Diệp tứ muội đến sớm hơn Diệp Gia nửa tháng, Diệp Tứ muội dẫn Tiểu Thất Tiểu Bát đến định cư tại phủ Võ Uy tướng quân, Dư thị thì mang Tiểu Thuật Bạch và Nhuy Tả Nhuy vào cung. Vì còn chưa sắc phong nên Dư thị tạm không vào Thọ Hi cung ở.

Biết Diệp Gia sắp về, Dư thị sai người chờ ở cửa cung từ sớm.

Xe ngựa vừa đến, bà ấy lập tức phái người ra đón.

Nhưng xe ngựa đến cửa cung, người của Dư thị đã bị đuổi về. Dư thị nghe vậy cũng không mất hứng, biết con trai lâu roi không gặp nương tử, sợ là nhớ lắm rồi. Sực nhớ lúc trước hai vợ chồng Diệp tứ muội cũng về phòng đóng cửa một ngày một đêm mới ra ngoài, bà không khỏi vui mừng cười rộ lên.

"Tiểu Thuật Bạch cũng sắp một tuổi rồi, đến lúc nên có thêm đệ đệ rồi."

Tiểu Thuật Bạch giờ còn nuôi ở chỗ Dư thị, nghe vậy thì không hiểu. Mở to mắt nghiêng đầu nhìn bà nội.

Dư thị vui vẻ xoa đầu đứa cháu trai quý giá, sai cung nhân dọn cơm.

Chu Cảnh Sâm còn chưa đăng cơ, chính vụ bận rộn nên không cố ý đi chọn tẩm điện. Hắn vẫn ở một mình trong Càn Thanh cung. Theo lý thuyết, Diệp Gia làm nữ chủ nhân trong cung, Chu Cảnh Sâm nên chuẩn bị sẵn cung điện cho nàng. Nhưng trong thâm tâm, hắn muốn Diệp Gia ở cùng mình nên dù Vị Ương Cung có quét tước xong xuôi, Chu Cảnh Sâm vẫn chuyển hành lý của Diệp Gia vào Càn Thanh cung.

Thậm chí để tiện ở lại, hắn lệnh cho thợ thủ công trang trí nội thất thành phong cách tương tự như phòng ngủ chính ở Bắc Đình.

Diệp Gia vừa vào đã nhận ra, kinh ngạc mở to mắt: "Là chàng sắp xếp ư?"

"Ừ.' Chu Cảnh Sâm nắm tay nàng đi vào, cung nhân lập tức quỳ đầy đất. Hắn tùy ý khoát tay, tất cả nối đuôi nhau ra ngoài. Màn che lay động nhè nhẹ, Diệp Gia nhìn xung quanh, ngay cả vị trí bàn trang điểm cũng là vị trí mà Diệp Gia ngồi quen ở Bắc đình: "Ở như vậy sẽ không thấy kỳ."

Cung điện rất lớn, trước khi để đồ đạc của Diệp Gia thì nó trống rỗng. Bây giờ có hành lý của Diệp Gia để vào, thoáng cái đã day ắp. Diệp Gia liếc hơn mười bình cao hoa lê trên bàn trang điểm rồi ngửi mùi trên người Chu Cảnh Sâm. Diệp Gia mắc cười, nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, thấy mặt hắn lộ vẻ khó hiểu thì mở miệng hỏi: "Chu Duẫn An, chàng trộm dùng cao hoa lê của ta à?"

Khuôn mặt tươi cười của Chu Cảnh Sâm cứng do sau đó khựng lại một lát, nhìn nàng: “... Dùng đồ của thê tử, sao có thể tính là trộm được?"

"Xem ra gần đây rất chăm dưỡng da nhỉ?

Chu Cảnh Sâm nghe vậy liếc nàng một cái, chua xót nói: "Lấy sắc thờ người, không thể không chăm."

Diệp Gia vốn không muốn cười, nhưng đã hơn một năm không gặp, người này trông càng xuất chúng hơn hẳn. Dáng vẻ âm dương quái khí thật sự rất khôi hài, đợi đến khi các cung nhân lui xuống, Diệp Gia không nhịn được ôm lấy cổ Chu Cảnh Sâm.
Bình Luận (0)
Comment