[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 791: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (5)

Chương 791: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (5) Chương 791: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (5)Chương 791: Ta Không Phải Kiểu Người Như Ngươi Nghĩ (5)

Trong mắt Chu Cảnh Sâm le lên vẻ kinh ngạc, đưa tay ôm lấy eo Diệp Gia, Diệp Gia kiếng chân lên, đặt môi mình lên môi hắn.

Xúc cảm ấm áp dán lên môi, hơi thở quen thuộc xông vào mũi.

Chu Cảnh Sâm để nàng hôn mình, há miệng cho nàng đi vào. Diệp Gia vốn định hôn phớt qua rồi thôi, nhưng hôn một lúc lại biến thành bị thằng nhãi Chu Cảnh Sâm này ôm đặt lên bàn trang điểm, xoẹt một tiếng xé nát làn váy...

Đồ đạc trên bàn trang điểm rung rinh, không vững được mà ngã sấp xuống. Chu Cảnh Sâm cụp mắt chăm chú nhìn người trước mặt, đuôi mắt vì động tình mà thoáng đỏ lên, lông mi che khuất một trời say mê trong mắt. Tên này trông thì lạnh lùng xa cách, vừa cởi xiêm y đã biến thành một người khác. Hung hăng và kịch liệt, có thể nghiền nát linh hồn người ta...

Tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử nhanh chóng bị tiếng thở hổn hển đứt quãng và tiếng than nhẹ thay thế, xuân sắc khắp phòng.

Cung nhân ngoài điện hai mặt nhìn nhau, cúi đầu không tin động tĩnh rõ ràng bên trong là do Chu Cảnh Sâm không gần nữ sắc làm ra. Có trời mới biết gần đây tiên đình tiến hiến bao nhiêu mỹ nhân, chủ tử chẳng nhìn trúng một ai mà ban thưởng hết ra ngoài.

Cả đám cúi thấp đầu, không dám nhìn lung tung nữa...

Một đêm này, đương nhiên là xuân sắc khắp vườn không giấu nổi. Nếu không phải Diệp Gia om sòm sắp chết đói, Chu Cảnh Sâm căn bản không chịu nhả thịt bên miệng. Mãi đến khi trăng lên ngọn liễu, trong cung điện tối tắm mới sáng lên một ngọn đèn.

Một lúc lâu sau, khi tất cả đèn trong đại sảnh đều được thắp sáng, cung nhân mới nhìn thấy nam chủ nhân như thánh nhân, đi chân trần, khoác xiêm y mỏng manh bước ra. Tóc đen như thác nước buông xuống vai, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng được thay thế bằng sự thỏa mãn, chiếc cổ trắng nõn đầy vết xước xanh tím, nghiễm nhiên là một yêu tinh vừa hút no tinh khí. Hắn liếm liếm đôi môi đỏ sam, khàn giọng sai cung nhân đưa thức ăn và mật ong vào.

Diệp Gia đã đói đến mức ngực dán vào lưng, thể lực và trí tuệ tiêu hao nghiêm trọng, gân như cạn kiệt. Cuối cùng nàng được người ta ôm vào hồ.

Đợi đến khi mặt trời lên ba sào Diệp Gia mới lộ diện.

Người của Dư thị đã tới mấy lần, nhưng đều ngoan ngoãn chờ bên ngoài. Mãi đến khi Diệp Giai tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, cũng nhân mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ chủ nhân tương lai. Diệp Gia không biết thái độ quan sát của cung nhân, chỉ ăn ít món lót dạ rồi theo cung nhân đến chỗ Dư thị. Tiểu Thuật Bạch nghe thấy giọng Diệp Gia thì hất món đồ chơi trong tay đi, lạch bạch chạy ra ôm lấy chân Diệp Gia.

"Gia Nương, cuối cùng con cũng tới." Dư thị ngôi không yên, cũng ra nghênh đón: "Bôn ba bên ngoài không chịu khổ chứ?" Nàng có gì mà khổ?

"Không đâu, con rất khỏe."

Diệp Gia cười, khom lưng bế tiểu béo lên, theo Dư thị vào nội điện.

Nhuy Tả Nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng 'thím, Diệp Gia đặt Tiểu Thuật Bạch xuống đất xoa đầu con bé rồi mới quay đầu nói chuyện chính sự với Dư thị. Dọc đường tới đây nàng đã nhận không biết bao nhiêu phong thư của Chu Cảnh Sâm và Dư thị, biết hết những điều cần biết. Tình hình Yến Kinh đã ổn định, triêu đình cũng rà quét sạch sẽ, chuyện hàng đầu bây giờ đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đăng cơ và luận công ban thưởng cho các công thần.

"Danh sách luận công ban thưởng đã được liệt kê ra từ lâu, chuyện sắc phong tự có Lễ bộ lo liệu." Dư thị không cần bận tâm về chuyện này, bà ấy chỉ lo cuộc sống trong hậu cung sợ là không tự tại hòa thuận bằng ở Bắc Đình. Bà ấy đến sớm nửa tháng, thấy triều đình dâng thư tuyển tú mấy lần, liên tục nhét người vào cung.

"Gia Nương à, hôm qua Duẫn An có nói gì với con không?”

Cơ thể Diệp Gia cứng đờ, trong đầu hiện lên những cảnh tượng kiều diễm. Nàng khựng lại một chốc, ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "... Nói gì?"

Dư thị muốn nói lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment