[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794: Nữ Nhân Họ Vương (2)

Chương 794: Nữ Nhân Họ Vương (2) Chương 794: Nữ Nhân Họ Vương (2)Chương 794: Nữ Nhân Họ Vương (2)

"..." Mặc dù như thế không sai, nhưng trọng trách của hoàng đế nặng nề. Tiểu Thuật Bạch là một đứa bé chưa đến hai tuổi, đẩy trách nhiệm lớn như vậy lên đầu cậu bé, thật không hổ là tình thương của cha như núi lở đá mòn, đổ xuống thật sự sẽ đè chết người.

Diệp Gia không khỏi nghẹn họng, vốn Chu Cảnh Sâm trong sách cũng không muốn làm hoàng đế, nhường ngôi vị hoàng đế cho con trai của nữ chủ.

"Ý ngươi là ngươi gầy dựng Đại Yên chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tìm việc để làm?"

".. Chu Cảnh Sâm không khỏi nghẹn một hơi, hắn chống cùi chỏ tay phải lên đùi, quay đầu sang nhìn người tóc đen xõa vai trên giường. Hắn tháo ngọc quan trên đầu ra, mái tóc đen dài tới bắp chân xõa duyên dáng trên tấm thảm. Cổ áo lót mỏng mở rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh mảnh mai bên trong, thật là một vẻ đẹp tuyệt vời. Hắn cười thản nhiên: "Vậy Gia Nương muốn làm hoàng hậu không?"

Diệp Gia giật mình trong lòng, híp mắt lại nhìn hắn: "Chuyện này liên quan gì đến việc ta có muốn hoàng hậu hay không?"

Chu Cảnh Sâm coi đó là chuyện đương nhiên: "Nàng không muốn làm hoàng hậu thì ta làm hoàng đế làm gì?"

Diệp Gia bị hắn chọc tức tới nỗi nở nụ cười. Nàng còn chưa muốn đánh nhau đâu, sao Chu Cảnh Sâm không tòng quân đánh giặc đi?

"Chàng đừng úp nồi* cho ta."

* Đổ lỗi cho người khác

"Úp nồi?" Đây là từ gì, lần đầu Chu Cảnh Sâm nghe.

Diệp Gia lười giải thích cho hắn, chỉ làm động tác lấy cái nón chụp lên đầu sinh động như thật. Chu Cảnh Sâm quả nhiên là người thông minh, xem hiểu ngay lập tức, cười tới nỗi mắt híp thành một đường. Hắn gật đầu, rất khéo léo thừa nhận: "Đúng, úp nồi. Dù sao chúng ta là phu thê sống chung chăn, chết chung huyệt, không phải ta còn phải dựa vào Gia Nương sao? Một nam nhân vô dụng nợ nần chồng chất như ta, không được phu đi theo thê sao?”

"... Chàng rốt cuộc muốn treo chuyện đùa này bên mép mà nhắc tới bao giờ?" Diệp Gia vốn trao đổi chuyện này với hắn rất nghiêm túc nhưng mới nói mấy câu thì hắn đã đánh trống lảng: "Làm một tiểu bạch kiểm* mà chàng còn kiêu ngạo?"

*Chỉ những người đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ

"Ta kiêu ngạo đó.' Chu Cảnh Sâm gật đầu hết sức nghiêm túc: "Vì sao không được kiêu ngạo?"

"Ta trời sinh đã thế này, nàng lại vừa ý bộ dạng trời sinh này của ta, vậy không phải là duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi sao?"... Chỉ là vừa nấy nàng và hắn nói chuyện gì ấy nhỉ, người này có chuyện gì vậy?

Bị hắn làm gián đoạn như thế, đầu Diệp Gia cảm thấy ong ong.

Ngưng một chút, Diệp Gia nhịn không được mắng hắn: "... Kim mộc thủy hỏa chàng, củi gạo chàng muối* chàng biết không Chu Doãn An!"

*Cụm đầy đủ là kim mộc thủy hỏa thổ, củi gạo dầu muối, vế trước thay từ "thổ" bằng từ "chàng' ý là mắng hắn vừa phèn vừa xấu, vế sau thay từ "dâu" bằng từ "chàng" ý là mắng hắn khôn khéo, không thành thật

Chu Cảnh Sâm cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, bả vai run rẩy một lúc lâu mới thực sự nhịn không được cười ha ha. Hắn thật không nghĩ rằng Diệp Gia mắng người cũng có thể mắng thú vị như thế, sự u uất nín đã lâu lập tức bay sạch. Hắn vừa bụm hai má vừa cười, còn gật đầu liên tục phụ họa Diệp Gia: "Đúng đúng đúng, kim mộc thủy hỏa ta, củi gạo ta muối..."

Diệp Gia: “...'

Vốn định nói đàng hoàng với hắn chuyện này, thật ra không phải Diệp Gia nghĩ ngôi vị hoàng đế không nên giao cho Tiểu Thuật Bạch. Mà là chờ tới khi bé con được bảy tám tuổi rồi trao cho cũng không quá muộn... Hiện giờ mới một tuổi rưỡi thì hiểu được cái gì? Đến bảy tám tuổi chí ít cũng biết ăn nói, khi đó lừa hắn làm hoàng đế, cũng coi như có trưng cầu qua ý kiến của Tiểu Thuật Bạch, ít ra sẽ có vẻ là một gia đình khá dân chủ. ... Được rồi, Diệp Gia cũng không có ý định ở hậu cung quá lâu.

Những bức tường ở nơi này cao dọa người, trời vừa tối là bóng cây thấp thoáng quỷ khí dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment