Chương 796: Nữ Nhân Họ Vương (4)
Chương 796: Nữ Nhân Họ Vương (4)Chương 796: Nữ Nhân Họ Vương (4)
Chu Cảnh Sâm trở mình ôm lấy ngang hông người, sờ sờ gò má của Diệp Gia, quả thực là vừa đấm vừa xoa, giả bộ ngốc nghếch đáng yêu để vợ cưỡi một lần. Lo lắng hắn sẽ đột tử nếu vẫn không chịu ngủ, một tiếng bốp, Diệp Gia tát người còn muốn làm một lần nữa tránh ra, hai người mới được ngủ một giấc ngon.
Ngày Tiểu Thuật Bạch đăng cơ, Dư thị đờ đẫn cả người. Cho đến khi thấy cháu trai giống như một chiếc bánh trôi tuyết ngồi vững vàng trên long ỷ, vẻ mặt Dư thị mới ngơ ngác mà hỏi Diệp Gia một vấn đề: "Nếu như thế thì sau này ta không cần phải ở hậu cung à?”
*Một loại bánh có lớp vỏ ngoài dẻo, được rắc lớp bột như tuyết bao phủ ngoài cùng (giống món bánh bao chỉ)
Diệp Gia không thích hậu cung, Dư thị càng không thích. Nếu không phải lễ pháp* tổ tông ở đây thì lúc đầu bà ấy vào thành đã dọn vào Cảnh Vương phủ cũ rồi.
*Lễ nghi và phép tắc
"Vâng." Mắt Diệp Gia nhìn thẳng về phía trước, giữ vững vẻ mặt cẩn trọng bình tĩnh mà nhỏ giọng đáp lại: "Nương muốn ở hậu cung thì ở, không muốn ở thì ra cung, nương vui vẻ là được."
Dư thị nghe câu nói ấy, vui mừng tới nỗi tay suýt run lên.
Kể ra thì, mấy tháng ở hậu cung này đã gần như chà sạch tất cả sự kiên nhẫn của bà ấy. Nếu không phải có Diệp ngũ muội và Tiểu Thuật Bạch, Nhuy Thư Nhi ở đây, sợ rằng bà ấy sẽ nghẹn điên chính mình. Dư thị khác với các phu nhân Yên Kinh, một là bà ấy không thích ăn chay niệm phật, hai là không thích xem hát hí khúc chơi bài lá. Cuộc đời này của Dư thị không yêu thích gì đặc biệt, cũng không phải một người có tính tình sẽ tĩnh cái tâm xuống nên sống ở thâm cung này không khác gì ngồi tù.
"Tấm lòng này tốt, ngày mai ta sẽ chuyển đi."
Toàn Dư gia cũng được đón đến Yến kinh, qua vài ngày nữa sẽ quay về. Nếu thân phận tự do, vừa khéo Dư thị có thể dọn về nhà mẹ đẻ ở một khoảng thời gian: "Không không không, không được, ta không thể đi. Nếu ta đi, không có ai chăm sóc Tiểu Thuật Bạch thì sao?"
"... Con và Doãn An sẽ chăm." Diệp Gia bị lời nàng nói làm chột dạ, vội vàng bổ sung một câu.
Dư thị không lên tiếng, chỉ là đôi mắt liếc Diệp Gia.
Thường ngày Diệp Gia bận bịu bao nhiêu, không ai biết rõ hơn Dư thị. Con dâu này của bà ấy chỗ nào chỗ nấy cũng tốt, chỉ là không có thòi gian chăm sóc hài tử. Chuyện nào cũng phải quan tâm nên tâm tư đặt trên người hài tử rất ít. Tuy Dư thị nói không muốn bị giam giữ ở hậu cung, nhưng lại không nỡ để Tiểu Thuật Bạch chịu khổ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thở dài: "Mà thôi, vẫn nên sống thành thật trong cung vậy."
Diệp Gia: “...' Tiểu Thuật Bạch đăng cơ làm hoàng đế, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ trở thành nhiếp chính vương.
Là phu thê, nhưng Diệp Gia lại không thành nhiếp chính vương phi.
Chu Cảnh Sâm người này suy nghĩ khác người, sắp xếp cho Diệp Gia một tước Vương* khác họ vua. Được hưởng đất phong, có thể tự do ra vào cung, và phụ tá tân hoàng cùng với Chu Cảnh Sâm, cùng thống trị thiên hạ. Thành thật mà nói, trước đó Chu Cảnh Sâm chưa nói với Diệp Gia cách làm lạ lùng này nên Diệp Gia cũng có chút bất ngờ. Cảm giác duy nhất kịp phản ứng chính là, Chu Cảnh Sâm người này quả nhiên là con giun trong bụng nàng.
*Tước Vương (Thân vương, Quận vương, ... ) đứng ngay dưới vua và đứng liền trên tước Công (Quốc công, Quận công, ... ), tước Vương trong trường hợp này là được phong cho công thần khác họ vua.
Sắc lệnh này vừa ra đã gây xôn xao.
Nhưng công trạng của Diệp Gia được tuyên bố công khai từng mục từng mục trong sắc lệnh, tiếng dị nghị rmi ram trong đám người dần dần tiêu biến.
Nếu đặt nhiều công trạng như thế trên người bất kỳ một nam tử nào ở đây, được sắc phong thành Vương khác họ, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên. Nhưng tiếc rằng lúc này đứng trước mắt là một nữ tử, là người vốn nên trở thành hoàng hậu.