Chuong 805: Hoan Chinh Van (3)
Chuong 805: Hoan Chinh Van (3)Chuong 805: Hoan Chinh Van (3)
Rõ ràng nàng mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà tâm huyết đã hao hết, muốn nhanh chóng trở về đất phong dưỡng già. Nếu không phải hai cha con Chu Cảnh Sâm dùng vẻ đáng thương để cầu xin nàng ở lại, không thể bỏ họ mà đi thì nàng thực sự muốn bỏ việc. Cân nhắc đến việc mặc dù Tiểu Thuật Bạch đã trưởng thành, là một ông cụ non còn già dặn hơn cả cha mình nhưng cậu bé cũng mới chỉ bảy tuổi, Diệp Gia đành trợn mắt chịu đựng.
Tuy nhiên, Diệp Gia có thể nhẫn nhịn nhưng Chu Cảnh Sâm lại không chịu được những người này. Những người dùng thỉnh nguyện và thượng thư để đe dọa, hắn đều dùng vũ lực để đàn áp.
Không thể không nói, một số người có học đang kêu gào rất dữ dội, ngấm ngầm làm thơ thì giỏi lắm nhưng khi đối mặt lại rất hèn nhát. Dưới sự đe dọa tuyệt đối của vũ lực, họ chỉ có thể thu đuôi làm người.
Nam tôn nữ tỉ, từ xưa đến nay đều như vậy. Chuyện mà ngay cả hoàng đế Tắc Thiên cũng không thể thay đổi, Diệp Gia chưa bao giờ mơ tưởng mình có thể thay đổi được. Tuy nhiên, nàng vẫn làm một chút việc nhỏ do nàng dẫn đầu, cùng với sự ủng hộ của Chu Cảnh Sâm, sau khi trải qua một cuộc tranh luận gay gắt ở hội nghị nội các trong vài ngày, cuối cùng cũng sửa đổi chế độ cũ của Đại Yên là nữ tử không được vào triều làm quan. Chu Cảnh Sâm đích thân ra lệnh cấp kinh phí cho nữ tử đi học, ban hành chính lệnh, cho phép nữ tử vào triêu làm quan. Diệp Gia cũng xem như là tấm gương sáng, đề bạt nhiều nữ tử tài năng ở bên cạnh làm việc, đảm nhận các chức vụ quan trọng.
Phải nói việc này lại kích động thêm biết bao vệ đạo sĩ lại dùng ngòi bút để làm vũ khí, tạo nên một phen hỗn loạn. Nhưng lệnh của triều đình đã được ban ra, dù vệ đạo sĩ có không hài lòng cũng không dám có hành động thái quá. Bởi vì Chu Cảnh Sâm khác với những hoàng đế đời trước sợ bị mang tiếng xấu, nếu ai chọc giận hắn, hắn thật sự sẽ giết. Hơn nữa, hắn cũng không phải là hoàng đế, chỉ là nhiếp chính vương tạm giữ quyền thay Nguyên Khải Đế.
Lần trấn áp tàn bạo trước đó đã khiến không ít người sợ hãi, nhất là đã hù dọa được người có học thấu hiểu câu "Thân thể là do phụ mẫu sinh ra".
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trong những năm sau đó, không ngừng có những thế gia thả những nữ tử bị nhốt ở hậu viện vào trường học.
Lợi dụng cơ hội này, Diệp Gia đã thành lập một đội nương tử quân rất hùng mạnh, giao cho Tiểu Lê và Hứa Nhược huấn luyện. Chia thành hai nhánh văn và võ, thành lập nhóm nữ tử với một số lượng lớn là những người tôn thờ Diệp Gia. Danh sách không công khai, phân bố ở các ngành nghề khác nhau tại Yên kinh. Nhờ đó Diệp Gia nắm giữ không ít bí mật của hào môn, lập tức nắm bắt được điểm yếu của các huân quý có sở thích riêng kỳ lạ. Sau khi từng huân quý một đang không hiểu chuyện gì mà bị Diệp Gia lột trân đến mức không còn tiết khố ở trước mặt mọi người, cuối cùng những vệ đạo sĩ bảo vệ "cương thường" ở Yên kinh cũng đã nếm được mùi vị, không dám âm thầm hành động quái gở nữa.
"Sao có cảm giác ta bá quyền vậy nhỉ?" Diệp Gia thỉnh thoảng cũng suy ngẫm về bản thân, làm theo kiểu của cẩm y vệ, Đông Hán Minh triều.
Chu Cảnh Sâm nhìn nàng, cười như không như có: "Nàng còn biết ngẫm lại mình?"
Diệp Gia lườm hắn một cái, nằm xuống giường mềm mại: "Ta cũng nên về hưu rồi."
Chu Cảnh Sâm nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, cũng khép công văn trong tay lại.
Quyền lực thật sự khiến người ta thấy nghiện, nhưng ve lâu cũng như vậy thôi. Mặc dù Diệp Gia thích bận rộn, nhưng nàng chỉ thích đơn giản kiếm tiên. Đại Yên cũng đã dần quốc thái dân an, trời yên biển lặng, Diệp Gia bèn nghĩ mình cũng đã đến ngày nghỉ hưu. Đúng lúc trên triều đình có hàng ngũ Dư gia và Liễu Nguyên, Quách Hoài trấn thủ, lại có không ít nhân tài mới nổi trợ giúp, họ cũng nên lui về ở ẩn rồi.