Chuong 806: Hoan Chinh Van (4)
Chuong 806: Hoan Chinh Van (4)Chuong 806: Hoan Chinh Van (4)
Năm Tiểu Thuật Bạch mười tuổi, cuối cùng Diệp Gia cũng trút bo gánh nặng trên tay, cùng Chu Cảnh Sâm trở về đất phong. Dư thị vốn muốn cùng đi, nhưng bà ấy không giống cặp phu thê không tim không phổi này có thể nhẫn tâm bỏ con trai ở lại một mình, nên cuối cùng vẫn ở lại Yên kinh.
"Cha con nương con đúng thật là, con còn nhỏ quá mài" Dư thị nhìn Tiểu Thuật Bạch mười tuổi đã trầm tĩnh chững chạc, vừa tự hào vừa xót xa: "Ganh nặng Đại Yên nặng nề là thế mà nói vứt cho con là vứt, chẳng biết thương xót người ta gì cải"
Tiểu Thuật Bạch đã sớm chai lì trước cặp phụ mẫu vô tâm của mình, ngược lại còn phải trấn an tổ mẫu đừng tức giận.
Dư thị cũng không phải tức giận, bà ấy cũng muốn đi.
Thực ra dưới cái nhìn của bà ấy, cái ngôi vị hoàng đế chán ghét này bỏ đi cũng được. Cả nhà đến Bắc Đình sống một đời an nhàn hạnh phúc mới là mỹ mãn. Nhưng bà ấy cũng biết rằng giang sơn có được nhờ mồ hôi xương máu không thể giao cho người khác. Một khi mất quyền lực thì người ta sẽ là dao là thớt, còn mình chính là thịt cá. Gánh nặng này chỉ có thể tiếp tục gánh vác. Nghĩ đến đây, bà ấy xoa đầu Tiểu Thuật Bạch: "Cha nương con bận rộn đã lâu, cũng đến lúc cho con có thêm muội muội, đệ đệ."
Vì Đại Yên, nhiều năm qua Gia Nương không dám mang thai. Dư thị cũng thấy rõ: "Ôi, Thuật Bạch của chúng ta vất vả rồi."...
Năm Nguyên Khải thứ tám, cuối cùng Diệp Ngũ Nương, quận chúa Linh Yên cũng hoàn thành được ước mơ mở tửu lâu của mình.
Sau khi Diệp Ngũ Muội theo đến Yên kinh thì đương nhiên cũng được ban thưởng, với tư cách là thân thích của Diệp Gia nên được phong làm quận chúa, hiệu là Linh Yên. Tính tình nàng ấy khá quật cường, đã quyết định phải đạt được mục đích cho bằng được. Cứ như vậy, không có sự giúp đỡ của Diệp Gia, nàng ấy đã biến tửu lâu thành một địa điểm náo nhiệt, danh tiếng vang dội trong và ngoài Yên thành. Hàng ngày tửu lâu của nàng ấy có khách khứa tấp nập, ngay cả những người có thân phận hơi thấp hơn cũng phải đặt phòng trước cả nửa tháng.
Mấy năm nay những người ở Yên kinh có ý đồ lấy Diệp Ngũ Muội xếp hàng từ cửa nhà cho đến cửa thành, không ít người từng tìm Diệp Gia làm mai. Nhưng Diệp Ngũ Muội vẫn không có ý định xuất giá. Diệp Tứ Muội và Dư thị tới hỏi rất nhiều lần nhưng nàng ấy đều vẫn thể hiện thái độ không quan tâm đến hôn sự.
Diệp Gia cũng không có bắt buộc người ta nhất định phải xuất giá, Diệp Ngũ Muội muốn xuất giá thì xuất giá, không xuất giá cũng có thể sống rất thoải mái. Sau khi biết được thái độ của Diệp Ngũ Muội, Diệp Gia chặn hết những người cầu thân nối liền không dứt ở ngoài cửa. Ai ngờ khi vào năm Diệp Ngũ Muội hai mươi ba tuổi, bỗng nhiên sinh hạ một đứa bé. Bất thình linh khiến cả Yên kinh đều chấn kinh. Nhưng bất kể là ai cũng không thể hỏi được cha của đứa bé là ai.
Vốn cho rằng cả đời này thân phận cha của đứa bé sẽ trở thành bí ẩn, ai ngờ lúc Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm chạy tới Giang Nam hái sen, nhận được một phong thư cáo trạng đầy giận dữ đến từ Liễu Nguyên.
Trong thư lên án kịch liệt quận chúa Linh Yên bạc tình bạc tính, bội tình bạc nghĩa, dâm tà phóng đãng. Ghét bỏ hắn ta qua tuổi thành gia lập thất, nho sinh đã già. Không nói đến việc lén giấu độc đinh của Liễu gia, còn trắng trợn nuôi trai ở trong phủ. Lại một lần nuôi đến ba người, mỗi ngày ở trong phủ mua vui, làm hỏng tập tục tốt đẹp của Yên kinh. Liễu Nguyên ở trong thư khẩn cầu Diệp Gia làm chủ, để Diệp Ngũ Muội trả lại công đạo cho hắn ta.
Diệp Gia:
Chu Cảnh Sâm đứng bên cạnh Diệp Gia cùng đọc:
Hai phu thê nhìn nhau, trong mắt toàn là sự bất ngờ và cạn lời.
"... Hai người bọn họ đến với nhau khi nào thế?" Diệp Gia vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ ra Diệp Ngũ Muội có bất hòa gì với Liễu Nguyên. Nếu như nàng nhớ không nhầm thì Diệp Ngũ Muội luôn coi Liễu Nguyên không ra gì.
"Chuyện này ta thật sự không biết." Tuy Chu Cảnh Sâm là người có tin tức nhanh nhạy nhưng cũng không quan tâm đến chuyện riêng tư của nhi nữ: "Hai người dùng tám cây gậy đánh cũng không tới lại ở bên nhau."
"À, khoảng thời gian ở Huệ Châu có quen biết." Diệp Gia nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nhớ ra lúc ở Huệ Châu, Diệp Ngũ Muội vì đòi tiền mà bám theo Liễu Nguyên một thời gian. Tuy nhiên, lúc tuy nói lúc đó hai người có giao thiệp nhưng cũng không có vẻ thân thiết lắm.
Nghĩ một lúc, Diệp Gia đột nhiên hỏi một câu: "Nhiều năm qua Liễu Nguyên không thê không thiếp không người tình, có phải có vấn đề gì không?”
Chu Cảnh Sâm:
rà
Khóe miệng Chu Cảnh Sâm giật giật: "... Gia Nương định làm thế nào?"
Làm thế nào?
Còn có thể làm sao? Thư tố cáo đã gửi đến chỗ Diệp Gia rồi, tất nhiên là phải trả lại cho hắn ta. Nàng đã nghỉ hưu rồi, còn muốn làm gì nữa chứ?
Đối với quyết định của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm hết sức đồng tình.
Rũ mắt xuống ôm người kia vào lòng, khuôn mặt Chu Cảnh Sâm tràn đầy vẻ dịu dàng. Thuyên nhỏ đang trôi trên hồ, hắn đưa tay bứt một chiếc lá sen che lên đầu Diệp Gia, khẽ cười nói: "Gia Nương muốn đi đâu tiếp theo?"
Diệp Gia không biết sao lại nhớ đến hàu, lặng lẽ nuốt nước miếng, nói như đinh chém sắt: "Mân Châu.”