Chương 820: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (14)
Chương 820: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (14)Chương 820: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (14)
Diệp Đệ cảm thấy cứ ở lại bên cạnh Diệp Gia như thế này cả đời cũng là tốt lắm rồi, mặc dù nàng ấy cũng đã nhạy bén nhận ra có lẽ vị "tam tỷ" này đã không phải là tam tỷ của nàng ấy nữa.
Nàng ấy phát hiện ra rằng Diệp Gia biết rất nhiều thứ, có rất rất nhiêu bản lĩnh: nấu nướng, kinh doanh buôn bán, tu sửa bờ tường trong nhà, ... Những việc này thì đừng nói tới tam tỷ vốn dĩ bất tài lại vụng vê kia căn bản là không hề biết làm, cho dù có là vị lão gia đồng sinh có học thức nhất ở Diệp gia cũng không biết. Diệp Đệ không biết người trước mắt mình này làm sao lại biến thành tam tỷ của nàng ấy được, tại sao tất cả mọi người lại không ai phát hiện ra. Nhưng nàng ấy lại cảm thấy tam tỷ thế này rất tốt. Nàng ấy vô cùng kiên định lựa chọn thừa nhận người trước mắt này chính là tam tỷ của nàng ấy.
Diệp Gia cũng không định giấu giếm, chuyện ta ta làm theo ý ta, nàng cứ thế gây dựng sự nghiệp riêng theo ý mình.
Đúng vậy, sự nghiệp. Sau khi ở cùng Diệp Gia thì Diệp Đệ mới biết, nữ nhân cũng có thể xây dựng sự nghiệp, nữ tử cũng có thể tạo ra được nhiều vốn liếng cho riêng mình. Chỉ cần chịu khó học hỏi, chỉ cần to gan dám nghĩ dám mơ ước thì nàng ấy cũng có khả năng sẽ đạt được thành công.
"Làm người dũng cảm bao nhiêu thì túi tiền cũng rủng rinh bấy nhiêu”. Đây chính là câu mà Diệp Đệ thường nghe Diệp Gia nói.
Tuy nàng ấy không đọc nhiều sách, nhưng lại nghe hiểu. Tam tỷ muốn nói với nàng ấy rằng, nếu như không dám nghĩ dám mong muốn thì nàng ấy không có tư cách có được những thứ đó. Diệp Đệ biết bản thân mình không giỏi giang và bản lĩnh như Diệp Gia, nhưng nàng ấy vẫn còn trẻ, nàng ấy có thể quan sát, có thể học, có thể hỏi. Diệp Đệ quả thực không thể ngờ, nàng ấy bằng lòng làm là Diệp Gia lại thật sự giao phương pháp điều chế cho nàng ấy, để nàng ấy đi làm.
Trong lòng Diệp Đệ ngọt ngào y như đã ăn một hũ mật ong lớn vậy. Tam tỷ chính là tam tỷ ruột thịt của nàng ấy, thật sự vô cùng yêu thương nàng ấy!
Cũng vì đi theo Diệp Gia học hỏi đã lâu mà Diệp Đệ cũng học được thêm một câu: "Nam nhân ba chân mới khó tìm, chứ nam nhân hai chân thì có đầy ngoài đường kia kìa." Thanh xuân quý giá của nữ tử không nên lãng phí đi làm trâu làm ngựa cho nam nhân, nếu nam nhân là người thì nữ nhân cũng là người mà. Cho dù cả đời này không thành hôn, chỉ cần có thật nhiều tiền của bên người thì nàng ấy có già cũng vẫn có thể sống thoải mái vui sướng như cũ.
Chính bởi vì cái đạo lý này mà Diệp Đệ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cũng không còn nghĩ đến chuyện mình đã sắp đến tuổi cập kê phải bàn việc hôn sự nữa.
Ga cho người nào? Sinh cho người ta một lứa nhỉ tử rồi lại có ích lợi gì chứ? Còn không phải là cuộc sống đến cơm cũng không thể ăn no hay sao? Nếu gặp phải người không tốt, nói không chừng khi hắn ta bức bối khó chịu trong lòng thì lại thượng cang chân ha cang tay với các nàng. Nàng đúng là số khổ thì mới ga cho người tal
Diệp Gia không biết những lời cửa miệng mà mình hay nói lại được Diệp Đệ xem như danh ngôn chí lý, đông thời còn làm lệch đi nguyên tắc làm người của Diệp Đệ một cách nghiêm trọng. Diệp Gia rất thích tinh thần không chịu khuất phục cũng như tinh thân phản kháng đấu tranh này của Diệp Đệ. Thấy nàng ấy thật sự nghe lời mình thì nàng bèn thường xuyên dắt nàng ấy theo bên cạnh để dạy bảo.
Diệp Đệ một lòng lao vào vòng xoáy kiếm tiên, hơn nữa còn định cả đời này cũng sẽ không thoát ra. Kết quả là một ngày nào đó không khéo thế nào mà tam tỷ phu lại dẫn hai nam nhân từ bên ngoài về. Là hai nam nhân trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú cực kỳ hiếm gặp, nếu đi trên đường lớn thì nhất định có thể khiến cho các cô nương và tiểu phụ nhân đỏ mặt thẹn thùng (Đương nhiên, chắc chắn là không thể so được với tam tỷ phu).