Chương 83: Cơ Thể 19 Tuổi Khoẻ Mạnh (6)
Chương 83: Cơ Thể 19 Tuổi Khoẻ Mạnh (6)Chương 83: Cơ Thể 19 Tuổi Khoẻ Mạnh (6)
Củ cải phải được rửa sạch cắt và chần còn để ráo nước, rau hẹ chỉ cần được cắt nhỏ là có thể dùng được, chỉ có trứng là rắc rối hơn phải chiên. Trên thực tế, trứng cũng dễ chín, dầu nóng chiên sơ là chín. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Gia và Dư thị đi ra sân sau cắt một bó rau hẹ lớn, rửa sạch hoặc cắt giao cho Dư thị đi làm là được.
Cắt rau hẹ không cần quan tâm đến kỹ năng dùng dao, Dư thị cũng có thể làm được.
Về phân Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia không thể để hắn ngồi yên, bị gọi đến nhào bội.
Nó rất dễ thực hiện, một buổi sáng làm hai ba trăm cái. Diệp Gia thầm nghĩ, trứng không thể để qua đêm, tối chiên trứng trộn nhân là được rồi. Đợi sau này thời tiết nóng nực, bánh để qua đêm có thể vẫn sẽ bị thiu, đến lúc đó sợ phải dậy sớm vào sáng hôm sau để làm. Bánh trong ngày được làm vào ban đêm, một canh giờ là làm xong.
Bây giờ đã buổi tối muộn, ngày mai còn phải dậy sớm đi bày quầy bán hàng. Đợi buổi tối rửa mặt xong quay về phòng, Diệp Giai nhìn Chu Cảnh Sâm đang ngồi ở mép giường, rất bình tĩnh. Nếu có lần thứ nhất chắc chắn có lần thứ hai, lần thứ nhất ngủ thiếp đi, lân thứ này cũng không có gì ghê gớm.
Diệp Gia cởi áo khoác nằm xuống giường, nhưng Chu Cảnh Sâm ngồi bên cửa sổ một lúc lâu, không đi ngủ. Hắn cầm quyển sách lặng lẽ đọc ở đằng kia, đợi người trên giường thở đều đặn rồi mới đặt xuống, nhéo lông mày. Trong lòng nhiếp chính vương lúc này khá bất lực. Thân thể mười chín tuổi quá trẻ khỏe, nếu ngủ gần nhau như thế này thì quả thực có chút khó khăn.
Hồi lâu, hắn thở ra một hơi, chấp nhận số phận về giường nằm xuống.
Ngày hôm sau, trước bình minh, Diệp Gia dậy sớm dọn dẹp. Gần như vừa động đậy, Chu Cảnh Sâm đã tỉnh lại. Xoa xoa sống mũi, hắn nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra. Ngoài cửa, xe bò của ông Tôn đã đến, giúp đưa bếp nồi lên.
Bởi vì thuê ông Tôn thật sự thuận tiện, Diệp Giai nghĩ một lượng bạc một tháng cũng không đắt, cho nên mới tiếp tục thuê xe của ông ta.
Mọi thứ được chuyển lên xe, sau khi Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong, hắn vượt qua Diệp Gia để nhấc thùng bánh lên xe. Hai người lên xe và vội vã đến thị trấn. bọn hắn đến sớm. Cùng lúc với ông lão bán bánh củ cải. Trương gia có lẽ chậm trễ bởi vì chuyện ngày hôm qua, sáng nay tôi cũng không thấy. Quay hàng tây thi từ từ di chuyển bếp nồi xuống, những tiểu thương của chợ sáng cũng đã tập hợp lại.
Có một vị khách quen thuộc ăn bánh quầy hàng tây thi cười híp mắt đợi, vừa đợi vừa nói chuyện với hai vợ chồng.
Lửa đã được thắp lên, đặt chảo rán, Diệp Gia thoa một lớp dầu rồi bắt đầu chiên bánh trứng gà rau hẹ. Không thể không nói mùi của rau hẹ rất tuyệt vời, hương vị đậm đà, gió thổi qua, thổi đi khắp nơi. Có người kia vốn muốn ăn bánh củ cải chiên, bây giờ ngửi thấy mùi thơm nức mà mắt đói xanh. Rất nhiều người lúc đầu không muốn mua đồ ăn cũng thực sự bị mùi thơm làm cho thèm, đi tới hỏi.
Diệp Gia mỉm cười: "Bánh trứng gà rau hẹ mới, đầy đủ vị ngon, bảy văn tiên một cái, nếm thử không?”
Gió thổi hợp với tình hình, hương thơm thoang thoảng xung quanh. Diệp Gia làm bốn cái như thường lệ rồi đưa cho Ô Tô và Tứ Lặc đang canh giữ cửa.
Bình thường bọn hắn giữ cửa trông rất nghiêm túc và uy nghiêm, đây là lân đầu tiên bọn hắn ăn bánh và nói chuyện. Lời khen ngợi khiến những tiểu thương nhân trước mặt Tứ Lặc chảy nước miếng. Vốn dĩ nghĩ rằng bảy văn tiền hơi đắt, lúc này cũng muốn đi thử.
Một hồi như thế, quây hàng tây thi được một đám người vây quanh. Thứ này làm rất nhanh, một nồi có thể làm ra ba mươi cái. Vừa ra nồi vừa nóng vừa thơm, cắn một miếng đầy nhân bánh, nước rau hẹ ứa ra khiến người ta nhịn không được ăn miếng lớn. Khi nếm thử trứng bên trong, những người ăn bánh đều phấn khích, chiếc bánh bảy văn tiên chứa đầy trứng.