Chuong 84: Thit De Lam Com That Ngon (1)
Chuong 84: Thit De Lam Com That Ngon (1)Chuong 84: Thit De Lam Com That Ngon (1)
Đây chỉ là đắt hơn một văn tiền so với bánh củ cải sợi, quả nhiên đáng đồng tiền.
Lần này ăn trứng gà, người mua bánh ngay lập tức không cảm thấy đắt tiền.
Thời đại này không thể ăn trứng gà ở nhà và trứng ở trong bánh, chủ quầy tây thi buôn bán tốt bụng. Giống như Dư thị, bánh rau hẹ còn hấp dẫn hơn bánh củ cải. Những người làm việc này ăn một cái bánh không đủ, lại muốn ăn thêm. Lấy ăn thêm, cầm ba cái bốn cái. Hôm qua làm khoảng ba trăm cái, sau một hồi khai trương đã bán hơn một trăm cái.
Lần này không có hai cách bán rẻ hơn mấy văn tiền, bảy văn tiên một cáu là bảy văn tiền một cái, không úp mở chút nào. Mặc dù hai vợ chồng đã sớm đoán được rằng bán chạy hơn bánh củ cải, nhưng lại không ngờ là bán chạy như thế.
Đợi đến lúc mở cửa, Ô Tô để lại vị trí cạnh cửa cho quầy tây thi như thường lệ.
Diệp Gia dặn dò ông Tôn đặt nồi lên kệ trên xe bò, có người muốn mua thì đi theo xe bò để lát nữa làm trước cho người đó. Diệp Gia tất nhiên mỉm cười đồng ý, ngay cả Ô Tô và Pháp Lặc cũng cầm tiền tới mua thêm mấy cái. Từ lúc quen biết với Chu Cảnh Sâm, ngoại trừ buổi sáng đưa cho bọn hắn hai cái, lấy thêm lại không thích ăn quyt. Không cần Diệp Gia nói, bọn hắn câm bánh quăng tiên vào trong bát rồi rời đi.
Hơn ba trăm cái bánh, mới qua giờ thìn một khắc đã bán gần hất.
Diệp Gia để lại cho ông Tôn hai cái, ông ta đi từ sáng sớm cũng đã đói bụng, bây giờ đang đợi ở bên ngoài hàng rào. Thấy Diệp Gia lại mang đồ ăn cho mình, ông Tôn xoa xoa tay có chút ngại. Người của Chu gia bao tiền thuê xe của ông ta, còn trả không ít. Đã vậy thỉnh thoảng còn cho ông ta chút đồ ăn lót bụng, làm người thật tốt bụng.
"Đúng lúc trong nhà bán thứ này, cũng không phải dùng tiên mua." Diệp Gia từng nhìn thấy người già cô đơn lẻ loi sẽ chú ý chút, tính tình này của nàng đến đâu cũng không thay đổi được: "Thúc cứ ăn đi. Tương lai trong nhà có việc không chừng còn phải nhờ thúc hỗ trợ?"
Ông Tôn nghe thấy thì nóng mắt, liên tục nói: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên."
Gia đình ông Tôn thật ra là quân hộ, lúc còn trẻ ông lão cũng đã từng tới chiến trường. Khi lớn tuổi thì lui về, mới cưới vợ ở gần thôn trú lại. Bây giờ ngoại trừ tiểu nhi tử đang ở nhà giúp đỡ, con cháu lớn đều đi tới doanh địa. Cuộc sống của Tôn gia khó khăn, lại sinh quá nhiều hài tử. Nhi tử đều là quỷ chết đói đầu thai, ngoại trừ có thể đánh thì không biết làm gì khác. Diệp Gia nói hỗ trợ thật đúng là có thể thật. Ông Tôn nghe nói Chu gia là kẻ ngoại lai, nam nhân của toàn gia chết hết trên đường. Một người độc đinh. Chu gia không có ai, Tôn gia ông ta lại nhiều con cháu.
Chưa kể đến việc ông Tôn còn nhớ đến lời nói của Diệp Gia để xoa dịu trái tim mình, nói một ngày này vậy mà kiếm được hai lượng ba tiền lẻ tám mươi tiền đồng.
Diệp Gia cũng có chút kích động. Một ngày kiếm được hai lượng, một tháng tính ra cũng có thể có sáu bảy mươi hai. Mặc dù trứng gà hơi đắt, một văn tiền một cái, nhưng một chậu rau hẹ cũng mới bỏ bảy tám quả trứng. Nếu sợ cắn rứt lương tâm, bỏ mười quả trứng cũng không lỗ.
Rau hẹ nhà mình trồng, một bao hạt giống mấy chục văn. Thứ này lớn nhanh, bảy ngày là đã mọc dài. Ngoại trừ bột mì tốn chút tiền, chi phí thật ra rất thấp. Chẳng trách kiếm trước có rất nhiều cửa hàng bán quà vặt đều phát tài.
Diệp Gia nóng lòng, nhịn không được lại vỗ v6 Chu Cảnh Sâm đang đứng thu dọn đồ đạc ở bên cạnh: "Tướng công, đi, hôm nay đi kéo vải!"
Chu Cảnh Sâm liếc nhìn tay áo dính đầy dầu, cụp mắt không nói nhìn nàng. Nghe Diệp Gia vui vẻ nói: "Khởi đầu tốt đẹp, chúng ta đi kéo thêm vài khúc vải, thay y phục mới cho nương và Nhuy Tả Nhi!"