Chuong 85: Thit De Lam Com That Ngon (2)
Chuong 85: Thit De Lam Com That Ngon (2)Chuong 85: Thit De Lam Com That Ngon (2)
Trước khi đi qua đó, Diệp Gia đi mua sữa dê ở sap hàng của ông cụ ôm nửa thùng sữa dê về. Nhìn con dê con đang kêu be be trong bãi nhốt dê phía sau ông ta, Diệp Gia nhịn không được hỏi bán con dê con kia giá bao nhiêu.
Ông cụ bán dê bây giờ cũng đã quen thân với Diệp Gia, nói chuyện cũng khách sáo: "Nếu ngươi muốn, cho ngươi năm trăm văn một con."
Năm trăm văn? Giá này rẻ hơn rất nhiều so với Quách Hưng gia trong thôn. Quách Hưng gia mở miệng là tám trăm văn, ánh mắt Diệp Gia không nhịn được vòng quanh bãi nhốt dê. Nuôi dê nhỏ có chút tốn thời gian, muốn uống sữa dê còn phải đợi dê mẹ sinh con. Vậy mua một con dê là không đủ. Không thể thiếu một đực một cái. Tính như thế nhưng thật ra còn không bằng đến sạp hàng của ông cụ mua sữa dê mười văn tiền mỗi ngày.
Nhưng mà nàng muốn nuôi dê cũng không phải đơn giản vì sữa dê, Chu gia không có ruộng đất cũng không có ai biết trông trọt, nuôi dê tương đương với việc tích trữ tư sản.
"Bán cho ta hai con." Diệp Gia cắn răng một cái mua: "Một đực một cái."
Ông cụ bán dê nhìn nàng một cái, không nói gì, bắt hai con cho nàng.
Diệp Gia nghe tiếng dê nhỏ vừa chạy vừa kêu be be, ôm ở trong tay lông xù cũng rất đáng yêu. Chỉ là trên người hơi nặng mùi, ngại đến luống cuống. Diệp Gia quay đầu nhét dê con vào trong ngực Chu Cảnh Sâm, mặc kệ sắc mặt của hắn lập tức cứng ngắc, thẳng thắng sai bảo hắn: "Ta ôm không được, tướng công, chàng ôm đi. Thứ này từ nay về sau sẽ là tài sản của nhà chúng ta, chàng ôm cho cẩn thận."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Hắn có thể như thế nào? Cho dù có bệnh thích sạch sẽ cũng phải nhịn.
Mua dê, tốn một lượng bạc.
Diệp Gia nhìn bụi đất trên người bị móng cừu đá vào, cũng không cảm thấy gì cả. Lúc đầu vì nữ tử bày quầy hàng bán bên ngoài bất tiện nên nàng ăn mặc hơi bẩn thỉu. Cũng không phải là bẩn, bán đồ ăn sao có thể bẩn? Mà là y phục trên người chuyên dùng để nấu nướng. Giặt tới mức phai màu, còn chắp vá. Trên đầu còn quấn khăn, đề phòng mình phơi nắng càng ngày càng đen như than.
Nói mới nhớ, trước kia cách ăn mặc thành như thế này cũng vì cảm thấy vùng đất tây bắc này không yên bình, sợ nữ tử đi ra ngoài làm ăn sẽ chuốc họa. Bây giờ có Chu Cảnh Sâm đi theo, nàng thật ra có thể không cần ăn mặc khó coi như vậy. Đợi lát nữa đến khuê phòng mua vải mới, nàng sẽ vứt hết những thứ rách rưới này.
Nghĩ như thế, Diệp Gia nghĩ nếu đã muốn sửa soạn, cũng phải đến sửa hàng son phấn đi dạo một lần.
Nói cho cùng, nàng thật ra cũng là người thích chưng diện. Trước kia vì vấn đề sinh tôn đặt ở trước mặt nên không để ý tới, bây giờ có tiền thừa tất nhiên sẽ suy nghĩ đến. Gương mặt này của nàng đẹp mắt cỡ nào, làn da mem mại biết bao nhiêu. Nắng và gió ở tây bắc kinh khủng thế nào. Ngày nào cũng ngửa mặt lên trời phơi gió phơi nắng như vậy, đừng để làn da đẹp này của nàng bị cháy nắng!
Bây giờ nàng dựa vào việc còn trẻ nền tảng tốt mới không thèm để ý, nhưng qua mấy năm nữa thì sao? Nữ tử dưỡng da không thể qua loa một chút nào.
Suy nghĩ trong lòng, Diệp Gia lại đi tới cửa hàng son phấn. Chu Cảnh Sâm thấy nàng rẻ đông rẻ tây, không đến khuê phòng, ngược lại còn rẻ vào cửa hàng son phấn. Không còn gì để nói đồng thời lại cảm thấy buồn cười, tính tình của người vợ này của hắn đúng là không thể đoán được.
Diệp Gia đến cửa hàng son phấn đi dạo một vòng, nhìn phấn sáp son môi, cuối cùng lại tay không di ra.
Hết cách, một phần là đồ đắt đến mức nực cười, ở địa phương nhỏ bé này một hộp son phấn tốn ba lượng bạc, một hộp phấn sáp rẻ cũng một lượng rưỡi, đắt đến mức ra giá năm sáu lượng. với cái giá này, Diệp Gia có tiền cũng không nỡ mua.