[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (4)

Chương 93: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (4) Chương 93: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (4)Chương 93: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (4)

"Nhà ta chỉ còn lại một dòng độc định là con. Nếu như chuyện này rơi xuống đầu con, con có đi không? Trong làng không có nhiều người khác họ, nhà chúng ta mới tới đây. Nói về tình cảm, thật đúng là không có." Nói đến đây, Dư thị lại có chút hối hận mình không giỏi giao tiếp. Nếu như có thể thân thiết chút với thôn trưởng, không chừng còn có thể năn nỉ thử: "Nếu như con bị chỉ điểm, xảy ra chuyện gì nữa, thì bảo nương, Gia nương và Nhuy Tả Nhi phải làm sao đây?"

Nói một hồi bà ấy có chút kích động, khuôn mặt căng chặt, giống như việc này đã rơi xuống đầu Chu gia.

"Lúc trước nhỉ tử ở tây trận, mẫu thân chăm sóc gia đình cũng không tệ."

"Xem con nói cái gì đi! Đó là vì hết cách, bây giờ chẳng phải cuộc sống đã dần dần tốt hơn. Nương cưới vợ cho con, gia nương lại làm việc được, tương lai nhà ta có thể sống tốt. Vậy mà lại có chuyện hỏng bét ap tới!"

Dư thị tức giận đánh mạnh Chu Cảnh Sâm một cái, không quan tâm Diệp Gia vẫn còn ở đây: "Đều là tại con cố chấp, suốt ngày không biết đang nghĩ gì trong đầu. Con xem đã ở cùng gia nương ba tháng, ngay cả bóng dáng đứa bé cũng không có! Đứa con bất hiếu này, đang cố tình muốn cắt đứt hậu duệ của Chu gia! Con cũng đã mười chín, người ngoài cưới vợ sớm, cũng đã có mấy đứa con..."

"... Làm sao mọi chuyện lại chuyên sang cắt đứt hậu due rồi?

Diệp Gia ở bên cạnh nghe xong thì lúng túng, ngồi cứng ngắc không nói một lời.

Chu Cảnh Sâm để mặc bà ấy đánh mấy cái trút giận, nhưng không tiếp lời này. Liếc mắt nhìn Diệp Gia đang hận không thể thu nhỏ lại, hắn kiên nhẫn đợi Dư thị thu tay lại mới nói chuyện này hắn tự có cách, bảo Dư thị không thu chăn. Đừng tưởng rằng bà ấy không biết tiểu tử này giữa trưa ôm một cái chăn vào. Ban đầu là vì không muốn ép quá nhanh, cũng là muốn giữ lại thể diện cho nhi tử mới một mắt nhắm một mắt mở. Nếu đã nói hết lời mà không khuyên nổi, hoặc là chịu đựng, hoặc là ngủ trên đất.

Diệp Gia nhìn thấy Dư thị ôm tấm chăn mới kia, ngược lại nhớ tới tấm chăn mình nhìn thấy trong ngăn tủ vào buổi chiều. Ngẩng đầu liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, ánh mắt hắn lóe lên, đưa tay nhéo mi tâm, vô cùng bất lực: "Nương, phải nói thật cho nương biết. Chiêu binh lần này, con chắc chắn phải đi."

Dư thị đang ôm chăn men dừng chân lại, quay đầu khiếp sợ nhìn hắn: "Con nói cái gì!"

"Lần này trụ sở chiêu binh cũng không phải là chiến sự căng thẳng. mấy năm gần đây phòng ngự phía tây vững chắc, cũng không có chiến sự. Điều duy nhất khiến trấn Lý Bắc và trụ sở nhức đầu, là mã phỉ hung hăng ngang ngược trên con đường thông hướng tới tây vực. Mấy năm gần đây xuất hiện một nhóm mã phỉ hết sức lợi hại, đã tập hợp hơn trăm người, thường xuyên cướp đường. Đánh bị thương mấy sĩ quan tài lộ của trụ sở, lúc này mới có chuyện chiêu binh diệt cướp."

Thật ra lời nói này mập mờ, nhưng cụ thể như thế nào Chu Cảnh Sâm không muốn nói quá rõ ràng.

Mẫu thân dây dưa, không nói cũng không được. nếu bà ấy không biết bất kỳ chuyện gì, đúng là sẽ khiến hắn gặp trở ngại.

Chu Cảnh Sâm nhìn Diệp Gia, nghĩ đến chuyện này cũng không thể giấu diếm nàng. Dù sao Diệp Gia là vợ của hắn, hắn nói cho nàng nghe rõ ràng: "Gia nương, trước khi nàng gả tới cũng biết Chu gia là phạm nhân. Phạm tội gì ta không tiện nhiều lời, nhưng có thể nói cho nàng biết là họa tới đời thứ ba. Người Chu gia ta không thể sống với danh tội nhân đến mấy đời, tất nhiên phải tìm đường rửa sạch tội. Huống hồ, có một số việc cũng không phải tránh là có thể phòng ngừa được."

Chu Cảnh Sâm nói những lời này mắt đều nhìn Dư thị, hắn đang nói gì, Dư thị đều hiểu rõ trong lòng.

"Chuyện chiêu binh cũng không phải là việc khó, trụ sở ở Lâm trấn, đi xe lừa nửa ngày là đến." Chu Cảnh Sâm dừng lại một chút rồi nói: "Trong nhà nên làm gì thì làm như vậy, mẫu thân và gia nương không cần quá lo lắng."

Hắn nói rõ ràng, Diệp Gia cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bình Luận (0)
Comment