Chương 94: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (5)
Chương 94: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (5)Chương 94: Diệp Thị Rộng Lượng Quá Rồi Đó (5)
Nói thật, tham gia quân ngũ cũng chưa chắc sẽ chết. Tây bắc bên này có rất nhiều sĩ quan dựa vào quân công để leo lên, mặc dù không bò lên quân chức quá cao, nhưng cũng coi như một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên. Đương nhiên, Diệp Gia biết chiến tranh rất tàn khốc, nhiều người chết hoặc tàn tật, dù sao một tướng công thành vạn cốt khô. Nhưng với tư cách là trùm phản diện sống đến cuối cùng thì chắc là Chu Cảnh Sâm sẽ không dễ chết như vậy.
Nghĩ như thế, nàng ôm lại chăn đệm từ trong ngực Dư thị.
"Nương, nương đi ngủ trước đi." Diệp Gia ôm chăn mền quay ve phòng: "Sáng mai còn phải bày quầy hàng sớm, trời đã muộn rồi."
Cho dù như thế nào, nàng cố gắng kiếm tiền là không sai.
Bởi vì đã nói ra, Diệp Gia cũng coi như biết được Chu Cảnh Sâm đang suy nghĩ cái gì. Hắn muốn trâm oan rửa tội, muốn rửa sạch tội danh. Không muốn con của hắn sinh ra với cái danh là tội nhân. Nói cách khác, ít nhất trong vòng bốn, năm năm hắn không có ý định có con. Diệp Gia tin tưởng sự bình tĩnh của hắn, chút tự chủ ấy cũng không có thì không phải là Chu Cảnh Sâm, nhưng mà ít nhất phải nói thẳng thắn một chút.
Dư thị đã đi ngủ, bây giờ hai người ngồi ở cạnh bàn mặt đối mặt, xung quanh yên ắng.
Hồi lâu, Diệp Gia đi thẳng vào vấn đề: "Trong lòng chàng không chấp nhận vụ hôn nhân này?”
Nàng vừa thốt ra lời đó, ánh mắt Chu Cảnh Sâm lóe lên. Hắn lắc đầu, tiếng nói trầm tĩnh: "Cũng không đúng, gia nương là mẫu thân tự mình mời nàng vào cửa. phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, cũng không có ý nghĩa gì trong việc ta có chấp nhận vụ hôn nhân này hay không.'
"Ý gì?" Diệp Gia nhíu mày.
"Chuyện này quan trọng ở nàng." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm kiềm chế rơi xuống mặt bàn, không nhìn mặt Diệp Gia: "Nàng và ta chưa hoàn thành đại lễ, vẫn còn đường lui, gia cành của Chu gia thế nào, trong lòng nàng biết rõ. Tương lai không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức, ta không thể cam đoan. Nàng và ta chưa hoàn thành đại lệ một ngày, thì nàng vẫn còn có đường lui một ngày. Tương lai nàng chán ghét mà vứt bỏ Chu gia muốn rời đi, ta cũng có thể đảm bảo nàng rời đi trong sạch.
Diệp Gia giật mình, phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Hai mắt Chu Cảnh Sâm thản nhiên, ý tứ cũng rõ ràng.
Thành thật mà nói, thanh danh của nữ tử rất quan trọng, ở Yên Kinh hoặc cao môn đại hộ có thể quan lý nghiêm ngặt. Ở vùng biên giới tây bắc phong tục cởi mở này lại không khắt khe như vậy, quả phụ gả cho người khác cũng không ít. Diệp Gia còn trẻ xinh đẹp như vậy, có thể theo hắn hay không thì không nói chắc được. Nhưng hắn thì khác. Nếu như hắn động vào Diệp Gia, Diệp Gia cũng chỉ có thể là người của hắn, cũng chỉ có thể theo hắn đi tới cuối cùng.
Chu Cảnh Sâm rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc ở đáy mắt, hắn tuyệt đối sẽ không để cho thê tử của mình gả cho người khác.
Diệp Gia thật sự không nghĩ rằng sẽ lội vào vũng nước đục của nhà hắn, bây giờ nàng đi một bước nhìn một bước. Nàng cau mày suy nghĩ nửa ngày, đại khái nghe hiểu ý tứ của hắn. Hắn đang cho nàng đường lui, hắn không động vào nàng là đang để lại sự lựa chọn cho nàng?
Được rồi, tên ngốc tốt bụng, Diệp Gia chậc lưỡi.
"Chuyện này không vội, nàng suy nghĩ sau cũng được." Chu Cảnh Sâm che giấu xảm xúc trong mắt, quay người ôm tấm chăn Diệp Gia ôm về định trải xuống đất: "Trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Hắn khẽ động, bị Diệp Gia kéo tay áo lại. Chu Cảnh Sâm quay đầu lại: "2"
"Ta muốn ngủ chăn mới." Diệp Gia đúng là chưa nghĩ ra có muốn cùng hắn di tới cuối cùng không, nhưng nàng đã nghĩ kỹ đêm này chắc chắn không ngủ chăn cũ.
Diệp Gia đứng lên, kéo chăn trên giường xuống, còn rất tốt bụng trải ra cho hắn. Sau đó mới lấy chăn mền mới trong ngực hắn nhanh nhẹn trải chăn lên giường.