[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95: Thứ Đồ Này (1)

Chương 95: Thứ Đồ Này (1) Chương 95: Thứ Đồ Này (1)Chương 95: Thứ Đồ Này (1)

Xách thùng nước ra ngoài rửa mặt, dưới ánh mắt của Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong ôm chăn men mới đắp lên: "Ta muốn ngủ chăn mới."

Nói xong, nhắm mắt lại đi ngủ.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, bị những hành động của nàng làm cho nghẹn ngào không nói nên lời.

Đợi một lát, hắn mang theo thùng nước ra ngoài rửa mặt. Trở vào, người trên giường đã ngủ say. Nằm ở trên mặt đất cứng ngắc, Chu Cảnh sâm không khỏi có chút dở khóc dở cười. Có phải Diệp thị này có chút quá thoải mái rồi không, ngủ nhanh như vậy?

Ngủ một giấc ngon lành đến hôm sau, trời còn chưa sáng Diệp Gia đã dậy. khi đi xuống giường không cẩn thận dẫm lên một người mở mắt đến nửa đêm. Chu Cảnh Sâm giật mình một cái mở mắt ra, đối diện với đôi mắt trợn tròn của Diệp Gia.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia yên lặng thu chân: "Xin lỗi, quên mất trên đất còn có một người nằm. Tối thui, chàng không sao chứ."

Chu Cảnh Sâm: "... Không sao."

Diệp Gia 'à một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tê ra ngoài rửa mặt.

Ôm bụng dưới ngồi dậy, suy nghĩ đầu tiên của Chu Cảnh Sâm là thấy may mắn vì chân của nàng không giẫm lệch. Nếu lệch xuống dưới nữa dù là nửa bàn tay, mẫu thân cũng có thể từ bỏ ý định yêu cầu hắn nối dõi tông đường.

Đợi Chu Cảnh Sâm sửa soạn xong đi ra ngoài, ông Tôn đã đợi ở ngoài sân.

Dư thị cũng đã dậy, đang ở trong sân chuyển nồi nhấc bếp với Diệp Gia, sắc mặt không dễ nhìn lắm. Chắc là đêm qua không ngủ ngon. Nhi tử nói ra mọi chuyện trước mặt mọi người, dù bà ấy có nhiều chuyện để nói đến đâu cũng không tiện nói. Chuyện này cứ kẹt ở trong lòng, làm sao cũng không xuống được. Liên tục liếc nhìn Diệp Gia, lo lắng lời nói ngày hôm qua có thể khiến con dâu có ý đồ khác, thật sự bỏ rơi nhi tử mình tìm Trình tiểu nhị gia trên trấn kia làm nơi nương tựa.

Chu Cảnh Sâm nhanh chóng rửa mặt, đi qua nhận lấy đồ đạc trong tay hai người đặt lên xe ngựa, xuất phát đi lên trấn.

Có lẽ bánh trứng gà rau he hôm qua mùi vị thực sự quá ngon, hôm nay bọn hắn còn chưa tới đường tây đã có không ít tiểu thường đi cùng vừa gánh đồ vừa nói đợi lát nữa mua mấy cái. Đúng là vậy, cũng không có người nào làm ăn thành thật giống như quầy tây thi. Bên trong có rất nhiều trứng gà. Rau he chiên vừa tươi vừa thơm, một cái bánh bảy văn tiên, đúng là tốt bụng.

Đợi hai vợ chồng dọn xong nồi, nổi lửa ở vị trí cũ, xung quanh đã một vòng người vây quanh. Hơn ba trăm cái bánh, bán còn náo nhiệt hơn so với hôm qua. Bởi vì người hôm qua ăn đều nói ngon nên hôm nay có nhiều người tới theo. Đa phần đều là hộ gia đình trên trấn đến mua trà bánh vào sáng sớm, bán hết trong vòng một canh giờ giống như lần đầu.

Khi dọn quầy còn có người đến hỏi, trông có vẻ còn nổi tiếng hơn ngày đầu tiên bày quầy hàng.

"Hết rồi." Diệp Gia mỉm cười lắc đầu: "Ngày khác làm nhiều một chút, hôm nay đã bán hết rồi."

Buôn bán náo nhiệt giống như vậy trôi qua mười ngày liên tục.

Ngoại trừ mấy ngày trước đây là một ngày khoảng ba trăm cái bánh, sau đó Diệp Gia có vẻ bán bánh thật sự rất tốt, đều kéo bốn năm trăm cái lên trấn. Diệp Gia trốn ở trong phòng đếm đi đếm lại tiền đồng, lại có thêm ba mươi mốt lượng. Trừ đi chi phí và tiêu dùng hàng ngày cũng còn lại hai mươi bảy hai mươi tám lượng. Cộng với ba mươi hai lượng trong nhà, Diệp Gia không ngờ mở quây bán hàng mấy tháng đã trữ được sáu mươi lượng.

Bán rong kiếm được tiền thật!

"Cất số bạc này cũng không làm được gì." Chịu ảnh hưởng từ việc quản lý tài sản ở thế hệ sau, Diệp Gia luôn cảm thấy cất tiền cũng không phải là tiên. Phải tìm thứ gì đó đầu tư, tiền đẻ ra tiền mới tính là tiên: "Nhà ta phải mua tài sản mua đất đai."
Bình Luận (0)
Comment