Trong một khu đất vắng cách xa nơi Bạch Ngân Thế Gia đang tọa lạc, hai thân ảnh thần thần bí bí đang nói chuyện với nhau. Nếu Việt Hoàng có mặt ở đây sẽ nhận ra ngay một kẻ trong đó chính là Nhị Trưởng lão của Bạch Ngân Gia, Mộng Thừa Dự.
"Ngươi nói xem, tại sao ta phải giúp ngươi"
"Ngươi giúp ta, sau này khi Mộng Bằng dành được ghế Gia chủ, không chỉ Mộng Yêu Nhiên sẽ thuộc về con trai ngươi, mà Bạch Ngân Gia sau này với Văn Phong Gia là chỗ huynh đệ, mọi lợi ích có được đều không thiếu phần ngươi."
Không sai, thân ảnh còn lại không ai khác chính là Đại Trưởng lão của Văn Phong Gia, cũng chính là cha của Văn thiếu chủ, Văn Phẩm.
"Vậy ngươi muốn làm gì Mộng Yêu Nhiên". Đại trưởng lão Văn Phong Gia hơi nhíu mày.
"Phế bỏ Đan điền của nó, cho nó sau này thành phế vật mãi mãi, để con trai ta thay nó đi Đông Đấu Học Viện"
"Phế bỏ Đan Điền Mộng Yêu Nhiên, không tồi, bất quá tại sao ta lại cử thêm một trưởng lão nữa."
"Văn Huynh có điều không biết tên Tiểu Tử Lam Thiên luôn đứng sau thần thần bí bí giúp đỡ cha con Mộng Yêu Nhiên, lần này nhờ huynh xuất thêm một vị trưởng lão để chắc chắn hắn không làm phiền được kế hoạch của chúng ta."
"Hừm thôi được rồi, cứ theo ý ngươi."
"Vậy sau này làm phiền huynh giúp đỡ"
HAHAHAHAHAaaa
Quác quác!
Tiếng cười lớn như điên cuồng khiến đàn chim ngụ cư trong tối cũng phải nhốn nháo bay đi.
"Tiểu thư, tới rồi."
Sau những ngày tháng điên cuồng chăm chỉ tu luyện, đây cũng chính là lúc Yêu Nhiên cùng Thu nhi có thể nghỉ ngơi, thân ảnh hai nàng dừng lại bên một mỏm đá, trước đó chính là một cây Hoa đào nở rộn ràng.
Đây chính là nơi lần đầu tiên Việt Hoàng xuất thủ, giải nguy cho Yêu Nhiên chúng nữ, bất quá mục đích hôm nay hai nàng tới đây không phải để thưởng thức chuyện cũ.
"Thu nhi tuyệt đối cẩn thận" Thân ảnh nàng vẫn thản nhiên ngắm cảnh, bất quá hai mắt đang nhíu xuống chú ý đến cực điểm.
"Tiểu thư, bọn chúng sẽ tới thật sao." Nhanh chóng tập chung, Thu nhi cũng chú tâm miệng nhỏ cất tiếng.
Nghe vậy Yêu Nhiên cũng chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Muội không tin cô gia của muội sao."
Thực chất đến nàng cũng không hiểu vì sao mình lại tin tưởng những lời nói của Việt Hoàng đến thế.
Nhớ lại từng lời nói của Việt Hoàng mấy hôm trước nàng có chút rùng mình, dù gì trong gia tộc nàng cũng phải gọi Nhị Trường lão một tiếng thúc thúc, vậy mà người thúc thúc ấy lại can tâm hãm hại nàng suốt bao nhiêu năm.
Không chỉ thế, đến lúc nàng thành công như ngày hôm nay, kẻ đó vậy mà muốn ra tay lần nữa, trừ khử nàng để con trai hắn được hưởng lợi.
Chỉ cần nàng bước ra khỏi phạm vi Bạch Ngân Gia, hắn sẽ không từ thủ đoạn mang đến cho nàng họa sát thân.
Từng câu, từng chữ của Việt Hoàng vừa rồi vẫn ám ảnh trong đầu nàng, lúc này đây trong nàng có chút hi vọng dù chỉ một chút, lời nói của Việt Hoàng hãy sai đi.
Rằng, Nhị trưởng lão mà nàng vẫn gọi thúc thúc không có làm hại nàng, rằng đó chỉ là hiểu nhầm, rằng, hôm nay hắn sẽ không đứng đây làm hại nàng.
Bất quá, như đập tan mọi hi vọng của nàng, một tiếng thở dài phát ra từ đôi môi xinh xắn, trước nàng bây giờ là ba đạo thân ảnh trùm kín từ đầu đến cuối.
"Các người muốn gì" Thu nhi trừng mắt lên tiếng.
"Muốn gì, tí nữa sẽ biết."
Ba thân ảnh liền biến mất tại chỗ, hướng công kích về phía hai nàng. Chỉ là..
Ngay lập tức, ba thân ảnh bị hai luồng khí thế mạnh mẽ đẩy lùi, mà trong đó một tên cường giả trùm kín mít, vẻ mặt hiện bên trong lớp vải chắn toàn thân là vẻ mặt kinh hô.
"Tam đệ a tam đệ, ta đã rất mong lời Nhị đệ nói chỉ là nói láo, đã rất mong người trong lớp vải đen đó không phải đệ, vậy mà.."
Khí thế Chân Vương Viên Mãn bùng phát, thân ảnh oai nghiêm của Vị Gia chủ Bạch Ngân Gia với đôi cánh màu Lam tinh khiết hàng lầm mà xuống, mà theo sau chính là Đại Trưởng lão Mộng Thiên Đằng.
Đứng trước câu nói với khí thế khuất trời, ba thân ảnh vẫn cữ như trời trồng, như câm như điệc không một ai lên tiếng phản hồi.
"Mở áo choàng ra đi, đệ nghĩ ta và đại huynh còn không nhận ra nổi đệ." Đại trưởng lão theo sau khí thế Chân Vương Trung Kì theo từng lời nói mà ra.
"Tham kiếm hai vị trưởng lão".
Bỗng từ đâu Việt Hoàng phá không lao tới, phút chốc đã đứng bên cạnh Yêu Nhiên hai nữ, chắp tay cung kính cúi chào hai vị Gia chủ.
Mà thấy sự xuất hiện của hắn, Nhị trưởng lão Mộng Thừa Dự bên trong lớp áo đen chỉ biết âm thần cắn chặt răng, quả nhiên lần này lại là tên tiểu tử đó làm hỏng đại sự của hắn.
Gia chủ lúc này như cố nuốt cơn giận trong ánh mắt, miệng nhè nhẹ, cố tìm một lối đi cuối cùng cho người đề đệ.
"Thừa Dự, chúng ta là huynh đệ. Có gì cứ nói với ta, cần gì phải làm thế."
Câu nói vừa rồi của Gia chủ không chỉ không làm Mộng Thừa Dự quay xe, mà lúc này sắc mặt hắn càng thêm méo mó, một mạch bỏ áo choàng ra miệng cười gằn rất ghê sợ.
"Được, được, ta phỉ nhổ thèm cái danh đệ đệ của ngươi, thứ ta cần chính là cái ghế Gia chủ, nếu như ngày hôm nay ngươi đến rồi, vậy được, chỉ cần tiêu diệt được ngươi cả Bạch Ngân Gia sẽ thuộc về ta, hahah.."
Tiếng cười ghê rợn của hắn khiến cả trời xanh đang ôn nhu cũng phải nổ vài đợt lôi đình, bất quá cũng chính nó cũng đã gạt bỉ được chút tình nghĩa huynh đệ cuối cùng của Gia chủ.
Khí thế Chân Vương Viên Mãn như mang theo sự cuồng nộ, bất quá Đại trưởng lão lúc này vẫn còn một tia lý trí vội vàng truyền âm cho Gia chủ.
"Đại ca bình tĩnh, bọn chúng có ba tên Chân Vương"
"Ta không quan tâm." Vị Gia chủ lúc này triệt để giận dữ, chỉ biết điều hắn muốn lúc này chính là đem tên đệ đệ khốn kiếp kia về chịu tội.
Thấy vậy, Việt Hoàng im ắng nãy giờ cũng là lên truyền âm.
"Gia chủ, Đại trưởng lão hai người đối phó tên Đại Trưởng lão Văn phong gia và Mộng Thừa Dự, tên còn lại ta sẽ lo."
"Có ổn không" Đại trưởng lão lo lắng truyền âm, hắn biết Việt Hoàng lợi hại bất quá tên kia dù gì cũng là Chân Vương.
"Ngài Yên Tâm ta là ai chứ, đệ tử Chân Thánh Cường giả đấy."
Nghe vậy Đại trưởng lão cũng không nói thêm mắt chăm chú nhìn về Đại trưởng lão Văn Phong gia.
"Yêu Nhiên, Thu nhi hỗ trợ lẫn nhau giúp họ"
Quay xang phía Yêu Nhiên hai nữ truyền âm lúc này Việt Hoàng mới quay mặt về phía tên Chân Vương kia, lấy một bộ mặt hết sức nghiêm túc, thanh lịch, cao thượng, lời hay ý đẹp cứ thế mà ra.
"Mấy con chó già, con nào muốn ta làm giả cầy"
Lời nói vừa ra, lôi đình bỗng chớp nộ đánh một tiếng vang tai qua ba tên Chân Vương.
Ngay lập tức tên Chân Vương đi cùng Đại trưởng lão Văn Phong gia làm một bộ mặt tức sôi máu lao đến phía Việt Hoàng.
Không trậm trễ Huyền Ảnh LĂng Vi Bộ, Xa Luân Nhãn Kích hoạt đến cực điểm, theo hướng khu rừng, Việt Hoàng lao nhanh đi với tốc độ khủng khiếp.
"Tiểu súc sanh có giỏi đừng chạy" Thân ảnh tên kia cũng nhanh chóng mọc cánh mà bay theo hướng Việt Hoàng.
Thế trận bây giờ chính là còn sáu người ở lại chỗ cũ. Gia chủ đằng đằng sát khí truyền một đạo âm thanh về phía Đại trưởng lão.
"Thiên Đằng"
"Dạ"
"CHIẾN!"
Thân ảnh tên nam tử lấy Thân Pháp khủng bố truyền từ cành cây này xang cành cây nọ, mắt trái ánh xanh lóe lên một cách mạnh mẽ, quan sát kĩ từng hướng công kích của đối thủ.
"Lam Thiên tiểu súc xanh, có giỏi thì đừng chạy"
Tên Hắc y nhân có tu vi Chân Vương Trung Kì thân mọc một đôi cánh tím quỷ dị, tay điên cuồng ngưng tụ Chân lực hướng về phía Việt Hoàng đang chạy mà công kích.
Phải vận dụng Xa Luân Nhãn đến cực điểm Việt Hoàng mới tránh khỏi từng pha công kích của hắn.
"Khống Long Quật Hổ."
Mười đạo tiểu Lý đao uốn lượn trên không, xuyên qua từng nhánh cây, lao thẳng về phía tên hắc y nhân.
Chỉ là dính phải một kích của hắn, toàn thể mười cây tiểu Lý Đao tự bạo, ra một cột khói đen, tuy không gây được sát thương lên hắn bất quá cũng làm hắn trở thành một cục than đen xì.
"Tiểu súc sinh, ta không tha cho ngươi, mau đứng lại."
Việt Hoàng sau khi nghe câu đó vậy mà miệng nở lên một nụ cười, thân ảnh đang lao với tốc độ nhanh bỗng dừng lại trên một cành cây lớn, tay chắp sau mông lấy một tư thế ung dung quay đầu về phía hắc y nhân.
"Vị đạo hữu này đây thực sự nghĩ rằng có thể giết ta sao."
Hắc Y nhân liền cười lớn.
"Ta không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn băm nhươi làm trăm mảnh."
"Ngươi không sợ ta gọi người." Việt Hoàng cười nhẹ nói.
"Phư phư, nói cho ngươi hay, may ra thì ngươi gọi Chân Tôn cường giả trở lên tới đây bằng không, dù Gia chủ ngươi tới đây cũng đừng mong bắt được ta."
"Ý ngươi nói Chân Tôn cường giả mới bắt được ngươi" Việt Hoàng ra vẻ thần bí.
"Hừ, Chân Tôn là cấp bậc gì mà ngươi đòi muốn là gọi, ngoan ngoãn chịu chết đi."
Sau câu nói đó, chỉ thấy Việt Hoàng tay phải chắp sau lưng, tay trái dang rộng ra, lòng bàn tay mở rộng, người khom xuống, đầu hơi cúi về phía trước, mắt nhắm hờ cung kính (Tư thế cúi chào mời khách của nhân viên).
"Vậy..
Mời Chân Tôn cường giả giáng lâm"
Sau câu nói nhẹ nhàng đầy vẻ tự tin của hắn, từ trên không một luồng khí tức mạnh mẽ như cuồng phong trấn mạnh mà xuống.
Thân ảnh vị nữ tử mặc bạch y có điểm một số sắc tím, khăn vải che lại nửa khuôn mặt của giai nhân, đôi cánh được ngưng tụ bằng Chân lực màu trắng tinh khiết có chút trong xuốt nhàn nhạt vỗ.
Nguyệt Âm như tiên nữ giáng trần mà xuống, khí thế Chân Tôn Sơ Kì mạnh mẽ trấn cho tên hắc y nhân kia không thở nổi.
"Không.. không.. không.. Chân.. Chân Tôn cường giả" Toàn thân hắn run rẩy, ánh mát trợn ngược.
Khoảng cách giữa Chân Tôn cường giả và Chân Vương cường giả không phải cách nhau ở một Đại cảnh giới mà chính là cách nhau một đoạn dài thân phận.
Tu sĩ đã đạt đến Chân Tôn chính là kẻ có thể lấy tu vi của một mình mình đối trọi hàng trăm hàng nghìn, hàng vạn tu sĩ Chân Vương khác, chỉ cần không dùng hết Chân lực thì kẻ đó chính là bất bại.
Vì thế mới nói, kẻ đạt đến Chân tôn chính là có thể xưng hùng xưng bá một phương, lại có câu nói dưới Chân Tôn cái gì Chân Vương, Chân Đan.. cường giả, đều là rác rưởi.
Chính vì thế khi đối đầu với một Chân Vương đơn cô độc cô thế này..
Xoẹt!
Tiếng thét lãnh khốc vang lên cùng từng âm thanh đao cừa vào không khí khiến cả một đàn quạ cũng phải sợ hãi mà bay cuống cuồng.
"Lục Ngạc Huyền Công- Đệ Lục Chuyển"
"Quỳ Gia Công Pháp-Hàn Khí Chi Cường"
Thân ảnh Mộng Thừa Dự và tên Đại Trưởng lão Vân Phong Gia như tấm rẻ rách điên cuồng phun máu bay đi.
"Khốn, sao bọn kiến hôi kia lại khó chịu đến vậy." Tên Đại trưởng lão Văn Phong Gia phun một ngụm máu thét lớn.
Vốn bọn hắn lấy hai chọi bốn, tuy vậy cũng không quá thua thiệt vì Thu nhi và Yêu Nhiên chỉ mới là Chân Đan tôn tép, ấy vậy mà Chân kĩ hai nàng đánh ra lại vô cùng khó chịu, là tác nhân lớn đến sự bại trận của họ.
Vốn định nhanh chóng tẩu thoát, bất quá từ bao giờ, hư ảnh con Bạch Lang khủng bố đã lạnh lùng phía sau vị Gia chủ, sắc mặt hắn vậy mà vẫn chưa nguôi đi phần nào, miệng thét lớn.
"Chết!"
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!