Làm Lại Cuộc Đời Ở Tu Chân Giới

Chương 37 - Bức Thư Từ Biệt

Sau một lúc, chục cái lôi đình chớp nộ, trời bắt đầu đổ những hạt mưa nặng trĩu, thân ảnh vị Gia chủ oai nghiêm vẫn đứng sừng sững trên kkông trung, đôi cánh được ngưng tụ từ Chân lực nhàn nhạt vỗ.

Chỉ mới lúc nãy đây, ít ai biết được hắn đã suýt có ý định giết chết tên đệ đệ kết nghĩa của mình.

Bên dưới mặt đất, thân ảnh hai tên Hắc Y nhân, thân nhằng nhịt các vết thương, đang bị một sợi dây được ngưng tụ từ Chân Lực trói chặt.

Bất quá, hoàn cảnh của bọn hắn không thể thảm bằng kẻ kia.

Chỉ thấy, Việt Hoàng tay ném xuống một đạo thân ảnh, tên Chân Vương cường giả, một trong những vị Trưởng lão của Văn Phong Gia, tứ chi bị triệt để cắt đứt, chỉ còn là một tên phế nhân không chân không tay.

"Gia chủ định tính sao với bọn họ."

Việt Hoàng sắc mặt ngưng trọng, lúc này mới quay xang phía vị Gia chủ cung kính nói.

Chỉ thấy, Gia chủ Mộng Vấn Phi chỉ thở nhẹ một tiếng mệt nhọc, Giọng nhàn nhạt nói ra.

"Đem về Thế Gia, trừng trị thích đáng."

Về phần Gia chủ, Đại Trượng lão cũng như Yêu Nhiên hai nữ, bọn họ giờ cũng không có tâm trạng muốn hỏi Việt Hoàng dùng cách nào để đối phó với tên Chân Vương cường giả kia mà cũng chả muốn biết.

Nhị Trưởng lão thông đồng ngoại tộc muốn lật đổ Gia Chủ, đây là một chuyện vô cùng hệ trọng, cả Gia tộc hôm nay như có tang.

Từ đầu đến cuối không còn tiếng ồn ào, huyên náo như bao ngày, chỉ thấy không chỉ chúng đệ tử mà còn đám gia nhân đều đồng loạt tập trung về phía thân ảnh hai tên nam tử, một ốm một già đang từ từ bước ra khỏi cổng.

Không sai, Gia chủ Mộng Vấn Phi vẫn niệm tình cũ, không nỡ đoạt mệnh Tam đệ của mình, chỉ phá bỏ Đan Điền của hắn, đem một thân Chân Vương cường giả dáng xuống thành phế nhân.

Mộng Bằng cũng không thoát khỏi tội vạ, bất quá cũng không bị hủy đi tu vi, hai cha con hắn triệt để bị đuổi khỏi Gia tộc, mãi mãi không còn là người của Bạch Ngân Gia.

Về phần Đại trưởng lão và tên trưởng lão đi cùng, Gia chủ của Văn Phong Gia đã đến tận nơi xin lỗi, mang hai tên ngu xuẩn về Gia tộc trừng trị.

Mọi chuyện có lẽ cũng là nên chấm dứt!

Trên chiếc hành lang dài miên man nối qua từng dãy phòng, bóng dáng người nữ tử vội vã chạy qua từng dãy phòng.

Không thấy dáng vẻ tiểu thư đài các lãnh điềm của Yêu Nhiên đâu nữa, ngày hôm nay nàng chính thức nhận được thư tuyển sinh của học viện Đông Đấu.

Không giấu nổi sự vui mừng, nàng chạy một mạch đến thư phòng, nơi mà ngày thường Việt Hoàng vẫn ở.

Cũng không hiểu vì sao khi nhận được phong thư, nàng còn chưa kịp nghĩ đến việc báo tin mừng cho cha nàng, trong thâm tâm chỉ hiện lên một đạo thân ảnh của tên tiểu tử tuấn tú, thông minh, đôi khi lại có chút đê tiện, suốt ngày khi dễ nàng.

Nàng muốn báo tin mừng này cho Việt Hoàng đầu tiên.

Chỉ là..

Mở cánh cửa của căn phòng ra, không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, xuất hiện ở đó, chỉ có Thu nhi đang vùi đầu xuống bàn khóc nức nở, bên cạnh có một phong thư vừa mới bóc.

Chưa kịp hỏi han Thu nhi, nàng như cảm giác được sự bất an, liền lập tức tập trung mọi ánh nhìn vào lá thư đó.

"Yêu Nhiên, Thu nhi..

" Khi hai nàng đọc được là thư này có lẽ ta đã đi rất xa rồi, Thu nhi đừng khóc nữa mà Yêu Nhiên nàng cũng đừng quá buồn, mọi thứ ta hứa với nàng coi như tạm thời ta đã làm song, cũng không thể tiếp tục ở bên hai nàng nữa rồi..

"Vẫn còn nơi ta phải đi, vẫn còn thứ ta phải làm, về Gia chủ và Đại Trưởng lão ta đã giải thích hết mọi chuyện, nàng không cần quá lo lắng về bọn họ. Hai nàng nhất đinh phải sống tốt, nếu như Thiên Đạo quả thực sắp xếp chúng ta là mảnh ghép quan trọng trong đời nhau..

" Nhất định có duyên ắt gặp lại, cho đến cuối cùng chỉ xin hai nàng nhớ đến một thứ, tên thật của ta.. Việt Hoàng. "

Lá thư nhè nhẹ thoát khỏi bàn tay như vô lực của Yêu Nhiên, trậm dãi mà rơi xuống đất, hai dòng nước mắt của giai nhân vậy mà chảy xuống thành hàng..

Việt Hoàng rời khỏi Bạch Ngân Gia, rời khỏi Yêu Nhiên cùng Thu nhi, hắn nỡ sao?

Không, hắn không nỡ, bất quá không thể không dời khỏi.

Bản thân hắn tự nhận thấy thời gian qua, sự tiến triển của hắn vô cùng trậm trạp, hắn còn mang trong mình lời hứa với hai nữ Thần chưa cưới của mình, không thể tiếp tục thế này..

Nhanh chóng đắc đạo, đột phá Thần Chi..

Tu Chân không phải chuyện dễ dàng, cần một quá chình chăm chỉ, gian khổ đến nhường nào, hắn cũng vậy con đường đến Thần Vị còn rất xa, bản thân không thể cứ mãi trậm trễ là một tên Chân Đan kì cỏn con.

Vả lại giữa một thế giới mạnh được yếu thua như thế này, không mạnh mẽ hắn lấy gì có thể bảo vệ được hai nàng, Nội Thành, nơi các đại thế lực của Đông Tinh Đấu tọa trấn, với thực lực hiện tại, hắn cũng chỉ là con kiến trong mắt bọn chúng mà thôi.

Vả lại..

Trên lý thuyết là thế, nhưng mục đích thực chất, hắn nhất quyết không thể ở cạnh hai nàng được.

Cửu Dương Huyền Kinh

Mỗi khi dục vọng hắn nổi lên, y như rằng lý trí của hắn triệt để biến mất, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ làm chuyện đồi bại gì với hai nàng, ở bên hai nàng trong tình trạng như vậy, hắn đâu dám.

Cho đến cuối cùng, lựa chọn ra đi lại vẫn là phù hợp nhất.

Trên một thân cây cao cách Bạch Ngân Thế Gia không xa, thân ảnh tên nam tử đứng trên đỉnh ngọn, tay chắp sau mông, sắc mặt bình thản, ánh mắt có chút nhu tình nhìn về hướng đoàn xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành.

Thân ảnh hai nữ tử vẫn đứng đó mắt nhìn về một hướng xa xăm, trong lòng có chút hi vọng, tên nam tử kia sẽ đến, ít nhất là đến để cáo từ hai nàng.

Thu nhi vốn là thị nữ của Yêu Nhiên hiển nhiên sẽ cùng theo nàng lên Đông Đấu Học Viện.

Chỉ là cho đến cuối cùng, hai thân ảnh cũng phải ngậm ngùi bước vào trong xe, bắt đầu cuyến khởi hành mà không có hắn.

" Ngươi thực sự thích hai nàng, vậy tại sao lại không tiễn họ. "Thân ảnh Nguyệt Âm lẳng lặng đứng phía sau hắn, môi khẽ mở.

" Ta sợ gặp họ, ta sẽ không nỡ rời đi. "Việt Hoàng miệng có chút mỉm cười.

Nghe những lời đó của Việt Hoàng, trong lòng Nguyệt Âm có chút cảm thán, nàng thực sự nhận ra tình cảm của hắn với hai nàng, bất quá vậy mà trong lòng nàng lại có một tia bực tức đan xen bức xúc.

Hắn đối xử với hai nàng kia tốt như thế vậy tại sao hồi xưa hắn đối với nàng..

" Ta muốn hỏi cô một chuyện "Việt Hoàng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

" Ngươi muốn hỏi gì "Nguyệt Âm có chút khó hiểu.

" Năm nay cô bao nhiêu tuổi. "

Nguyệt Âm nhíu mày, tên này vậy mà hỏi tuổi của nữ nhận, bất quá..

" Ba trăm tám lăm tuổi. "

Câu trả lời của nàng khiến hắn có chút giật mình, vậy mà nhiều tuổi hơn cả Đan Chắp sự, tuy vậy vẻ ngoài của nàng lại trẻ hơn.

Quả nhiên một trong hai đại thế lực của Đông Tinh Đấu bồi dưỡng thiên tài quá mức khủng bố, có lễ đột phá Chân Tôn sớm nên mới có ngoại hình trẻ trung thế này.

Bất quá hắn tạm thời chưa thể quá để tậm, quay lại mắt ôn nhu nhìn nàng.

Nguyệt Âm thấy ánh mắt này vậy mà gò má có chút đỏ..

" Vòng ngực của cô bao nhiêu. "

BỐP!

Tiếng tát như thấu trời xanh, thân thể Nguyệt Âm triệt để biến mất.

" Nữ nhân này ra tay mạnh quá "Ôm chặt má, Việt Hoàng có chút chật vật nói ra.

Hiển nhiên nếu bình thường hắn sẽ không ngu mà ghẹo nàng như thế, chỉ là, bây giờ hắn muốn ở một mình mà thôi.

Bóng dáng đoàn xe ngựa khuất đã lâu, bất quá Việt Hoàng vẫn cứ nhìn về khoảng trống, nơi hai nàng vừa đứng..

" Ai Da tiểu đệ đệ, tửu lượng thật khá. "

Hiệp Hôi Luyện Dược, thư phòng của Đan Tố Tố, Đan Chắp sự, Việt Hoàng đang uống từng vò rượu một, tửu lượng của hắn không tồi, đây vốn là thú vui của hắn khi có chuyện buồn.

" Đệ đệ thật ngốc, đã thích hai nàng tại sao còn không đến từ biệt một tiếng "

Lại nốc một ngụm, Việt Hoàng khẽ cười, bất quá cũng không nói gì tiếp tục uống.

Thấy tâm trạng của Việt Hoàng quả thực không tốt, Đan Chắp sự có chút lo lắng liền lấy vẻ mặt quyến rũ tay nhẹ vén lớp áo bên phải xuống, bờ vai trắng muốt của nàng hiện ra trước mắt hắn.

" Ai da, quý đệ đệ lắm ta mới cho ngươi ngắm đó. "

Nhìn bờ vai trắng nõn của Đan Chắp sự, hắn có chút nhu tình, nàng thật sự rất quan tâm, lo lắng cho hắn, trong lòng có chút xao xuyến, đang định uống tiếp một ngụm như nhận ra điều gì hắn liền giật bắn mình.

" Tỷ ty mau che nó lại "Như hét lên Việt Hoàng nói lớn.

Không kịp rồi!

Cảm giác nóng ran lại suất hiện, ánh mắt hắn bắt đầu đỏ ngầu, Cửu Dương Huyền Kinh lại tự mình vận chuyển, nước miếng hắn bắt đầu chảy.

Hắn điên cuồng gào lên bảo Đan Chắp sự mau chạy bất quá chỉ lào trong ý nghĩ mà thôi, chút suy nghĩ cuối cùng của hắn đang bị rút sạch.

Sau khi nghe câu nói kia của Việt Hoàng, Đan Tố Tố cũng có chút khó hiểu nhưng thấy sắc mặt hắn có chút kì lạ liền định hỏi thăm, bất quá..

Thân như con thú Việt Hoàng luồn hai tay vòng qua mông nàng bế xốc nàng lên trước mặt, nàng bị bất ngờ, thân mất cân bằng hai tay giữ chặt hai vai hắn, thần thái có chút kinh hô.

Chỉ là chưa kịp nói gì nàng đã bị hắn triệt để mang đến bên giường mà trấn nằm ngửa xuống.

" Đệ định làm gì.'

Ngay lập tức nàng có chút tức giận lên tiếng, bất quá khi nhìn vào ánh mắt cả hắn, nàng chính là hiểu hắn muốn làm gì nàng.

"Ngươi, ưm.."

Nàng như muốn phản kháng bất quá ngay lập tức bờ môi nàng bị bờ môi hoang dã của hắn khống chế, như con thú hoang bờ môi hồng thắm bị hắn liên tục khuấy đảo, hương ngọc dịch cứ thế mà tràn ra.

Ánh mắt nàng trở nên trầm trọng, lực lượng Chân Hoàng của nàng điên cuồng phát động, hắn thua nàng một đại cảnh giới vậy mà nàng không thể làm gì được hắn.

Sau khi rời khỏi bờ môi hắn, Đan Chắp sự triệt để tức giận miệng quá lớn.

"Tên súc sinh, bỉ ổi nhà ngươi, thả ta ra mau."

Nhưng chưa kịp làm được gì, thân áo trên của nàng bị Việt Hoàng nắm lấy, xé một cách không thương tiếc, phần thân trên tuyệt đối lộ ra trước ánh mắt bất ngờ cửa nàng.

Như cảm thấy được điều gì, nàng nhìn xuống phía thân dưới như hiểu được ý đồ tiếp theo của hắn, lúc này sự sợ hãi bao phủ lấy nàng, miệng nàng vô thức lý nhí..

"Đư.. ừng!"

Áaaaaaaa

Tiếng nữ tử đào thấu trời đêm!

Do là lần đầu mình viết nên còn chút thiếu kinh nghiệm, mình sẽ từ từ hoàn thiện kĩ năng sau.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bình Luận (0)
Comment