Làm Lại Cuộc Đời Ở Tu Chân Giới

Chương 58 - Đối Chiến Chân Vương

Thân ảnh quỷ dị nữ nhân của Tiêu Ngọc đang rung rung đùi ngồi trên vai tên nam nhân to lớn, miệng nàng cười lên gian xảo, nét mặt đáng sợ khiến người ta nhìn vào mà sởn tóc gáy.

Theo lời kể của nữ nhân Tiêu Ngọc kia, kế hoạch đưa hắn cùng Hỏa Vũ vào tròng vốn được nàng ta hảo hảo sắp đặt từ lúc bắt đầu thực hành trên Nhiệm Vụ Đường.

Từ mảnh giấy ghi nhiệm vụ hạ Thạch Viên kia, nàng chính là cố ý tiếp nhận nhiệm vụ cấp độ khó này. Sau đó nàng nhanh chóng lẩn trốn dụ Thạch Viên đang tức giận tới đây , mượn nhờ lực lượng của nó khiến Việt Hoàng cùng Hỏa Vũ xuống sức, còn nàng ta cùng đồng bọn chờ Thạch Viên kia bị hạ song liền ra tay thu gọn, phục kích hai người Việt Hoàng.

Việt Hoàng ánh mắt ngưng trọng, hắn tuy đã sớm đề phòng nữ nhân Tiêu Ngọc kia bất quá vẫn bị nữ nhân này dễ dàng dụ vào kế hoạch thâm độc của nàng.

“Chỉ là ta không hiểu, tại sao Ma Nhân Hội lại nhắm vào bọn ta.” Lấy lại vẻ bình tĩnh Việt Hoàng nhàn nhạt cất lời.

“Ha hả, Ma Nhân Hội trước nay làm việc ít có lý do, chỉ là tùy tiện diệt đi vài công tử cùng tiểu thư của mấy thế lực mà thôi, là thú vui rồi.” Nữ nhân Tiêu Ngọc cười quỷ dị, ánh mắt điên cuồng trêu chọc hai người.

“Ngươi…” Hỏa Vũ nghe được liền tức giận, thân ảnh muốn động thủ bất quá bị Việt Hoàng nắm lấy cổ tay truyền âm “Đừng manh động, bọn chúng có Chân Vương.”

Hỏa Vũ cắn lấy răng đẹp mặt tràn đầy sát khí nhì về nữ nhân Tiêu Ngọc vẫn đang cười cợt trên thân ảnh Tiêu Ngọc đang cười đê tiện kia.

“Chẳng là, không biết chúng ta còn có lựa chọn nào không.” Việt Hoàng khẽ nhếch môi cười nhẹ, bất quá ánh mắt cũng là thận trọng.

Không đợi cho nữ nhân Tiêu Ngọc kia lên tiếng, nam tử đồ sộ khẽ cười “Ma Nhân Hội thích giết thì giết, không cần nhiều lời.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Việt Hoàng, đám người Ma Nhân Hội tập hợp một đám người tính cách quái dị vốn không thể nói chuyện gì với bọn hắn. Lúc này mới trịnh trọng quan sát thế cục, ngoài nam tử Chân Vương to lớn còn có Chân Đan Kì Tiêu Ngọc không đáng ngại, bất quá bốn thân ảnh đám nam tử gầy gò như nghiện kia đều có tu vi Chân Hoàng Sơ Kì, Nhất Đoạn Trung Kì các loại.

Lúc này hắn mới nhẹ nhàng quay lại chỗ Hỏa Vũ “Chúng ta chia làm hai hướng đối phó, nàng bay đi trước, chắc chắn bốn tên Chân Hoàng sẽ đuổi theo, ta tin với chiến lực của nàng có thể đối kháng được bọn chúng, phần tên Chân Vương để cho ta.’

“Không được, tu vi của ngươi mới là Chân Hoàng Sơ Kì, tên Chân Vương kia tốt nhất để ta đi.” Hỏa Vũ lo lắng trả lời.

“Đừng làm rộn.” Việt Hoàng quát nhẹ lên, hắn thấy tình huống lần này khá nguy hiểm.

Ánh mắt hắn bỗng trở nên ôn nhu nhanh chóng trao cho nàng một cái hôn lên má, mà nàng cũng là để yên cho hắn làm, lúc này nàng không có tâm tư để xấu hổ “Tin tưởng ta, mau đi.”

Hỏa Vũ cắn lấy môi đẹp, thoáng trần trừ cũng liền ngưng tụ đôi cánh Hỏa Diễm bay đi một phía.

“Muốn chạy.” Không ngoài dự đoán của Việt Hoàng, bốn thân ảnh Chân Hoàng của Ma Nhân Hội cũng nhanh chóng mọc cánh đuổi theo Hỏa Vũ. Thế cục hiện giờ chính là còn hắn cùng tên nam tử Chân Vương và nữ nhân Tiêu NGọc kia.

“Không ngờ Trần Thiếu công tử bỉ ổi, hạ lưu mà ta điều tra được lại dở bài anh hung cứu mĩ nhân, nhường phần dễ đối phó cho nàng ta.” Tiêu Ngọc cười lên quỷ dị.

Việt Hoàng thầm cười khổ, quả nhiên Ma Nhân Hội bọn họ đã điều tra bối cảnh của Trần Thiếu rồi mới ra tay. Chỉ là không có thời gian nghĩ nhiều, đôi cánh Chân Lực màu cam xuất hiện, hắn bay vút xang một phía cách xa nơi Hỏa Vũ bay đi.

“Hừ, muốn chơi đuổi bắt.’ Nam tử to lớn cười nhẹ, đôi cánh Chân Lực hiện ra đuổi theo bóng lưng của Việt Hoàng.

Mặc dù trong cùng cấp Chân Hoàng tốc độ của Việt Hoàng cũng là rất nhanh rồi, bất quá người đuổi theo hắn lại là một Chân Vương, tốc độ cũng có phần thua thiệt.

“Xem ngươi chạy được bao lâu.’’ Nam tử to lớn một tay xiết vòng eo nhỏ của nữ nhân Tiêu Ngọc, đuổi theo gần như sát nút Việt Hoàng. Bỗng ánh mắt hắn có rụt lại, trước ánh mắt cổ quái của hắn Việt Hoàng bỗng có một đạo hào quanh màu xanh biếc phá sáng từ thân thể hắn, tốc độ bỗng tăng lên rất nhiều, chợt bỏ xa bọn hắn.

“Cái quỷ gì.”

Việt Hoàng thầm cười, tu sĩ đạt đến Chân Hoàng cường giả có thể ngưng tụ đôi cánh bay lượn mà tu vi Hồn Tu của hắn cũng đã là Hồn Hoàng, tự nhiên cũng có khả năng ngự không vậy. Không như Chân Tu, Hồn Tu không hề ngưng tụ đôi cánh mà trực tiếp dùng tinh thần lực thao túng trọng lực bỏ qua định lý vạn vật hấp dẫn mà bay lượn. Mà Việt Hoàng lúc này chính là kích hoạt hai loại kĩ năng bay lượn, tốc độ hiển nhiên tang mạnh.

Hai thân ảnh đuổi theo cách xa nhau, tên nam tử Chân Vương vậy mà không sao bắt kịp được Việt Hoàng. Nhưng ngoài dự tính của hắn, đến một cánh rừng khá yên tĩnh Việt Hoàng bỗng dừng lại.

“Ha hả, ngu ngốc nếu tiếp tục chạy có lẽ còn có hi vọng chạy thoát, hiện giờ ở lại thì chính là ngươi tìm chết.’ Nam nử to lớn cười gằn, phụ họa theo đó là tiếng cười của Tiêu Ngọc.

“Chỉ là Chân Vương Sơ Kì thôi mà, cần thiết sủa nhiều như thế không đồ khỉ đột.” Việt Hoàng quay lưng lại nhếch mép cười nhẹ.

Bản thân hắn hiện tại cũng là đang có một ý định, với nội tình của hắn, hắn phần nào tự tin có thể chiến được với Chân Vương cường giả cấp thấp một trận, mà tên nam tử to lớn kia vừa vặn Chân Vương Sơ Kì, có thể để hắn thử một phen.

Nam tử to lớn nghe hắn nhục mạ, khuôn mặt trở nên dữ tợn, cánh tay vốn đang xiết vòng eo Tiêu Ngọc liền thẳng tay ném nàng qua một bên bộc lộ chiến ý. Đối với hành dộng này Việt Hoàng cũng chỉ khóe miệng co giật một chút, bất quá Ma Nhân Hội vốn hành động quỷ dị, xử xự khác người cũng là bình thường.

“Tiểu tử ngu xuẩn, đừng nói ngươi vừa bị Thạch Viên tiêu hao lực lượng, dù ngươi có đang ở thời Đỉnh Phong cũng chỉ là con kiến dưới mắt ta mà thôi.” Nam nhân to lớn giữ tợn, khí thế Chân Vương dũng mãnh mà ra.

Việt Hoàng tuy đúng có bị con Thạch Viên kia tiêu hao lực lượng, bất quá với một kẻ giồi dào Chân lực như hắn, số lực lượng đó không quá đáng ngại.

“Khống Long Quật Hổ- Nhị Thập Tiểu Lý Đao”

Hai mươi lưỡi đao nhàn nhạt xuất hiện, uốn lượn trên không trung xuyên quá các đám thân cây chi chít nhắm thẳng tới nam tử to lớn, mà Việt Hoàng cũng là thân ảnh chuyển động giương một quyền hướng về phía nam tử to lớn.

“Hừ thủ đoạn phóng đạo không tệ, bất quá chỉ dựa vào nó.” Nắm đấm to lớn của nam tử dồ sộ chợt hình thành tay nhắm về phía Việt Hoàng đang lao tới.

Hai mươi cây tiểu Lý đao chạm vào thân thể lực lưỡng của hắn mà tự bạo, một cột khói đen xuất hiện bao bọc quanh nam tử to lớn, bất quá liền bị xung lực từ nắm đấm gia trì lực lượng của hắn thổi bay đi vài phần.

“Tiểu tử xem ngươi..”

Bỗng ánh mắt hắn có chút bất ngờ, ngoài thổi bay lớp khói ra thì nắm đấm của hắn đấm vào hư không, thân ảnh Việt Hoàng vốn cứ tưởng sẽ ngay trước mắt hắn liền đi đâu mất.

Thần thức nam tử to lớn liền phát động, nhanh chóng phát hiện ra tung tích Việt Hoàng, chỉ là, lúc này hắn đang đứng cạnh nữ nhân Tiêu Ngọc, mà nàng thì không hiểu sao nằm lăn ra đất, mắt nhắm hờ, đôi mắt nhìu xuống vẻ khó chịu, hai tay, hai chân tuy không bị trói bất quá lại dính lại với nhau như không dây mà bị buộc vậy.

“Ngươi làm gì Ngọc nhi.” Nam tử to lớn liền quát to.

“Không làm gì cả, chỉ là muốn trận đấu của chúng ta diễn ra một cách công bằng.” Thân ảnh vốn đang quay lưng lại với nam tử to lớn, Việt Hoàng nhàn nhạt quay lại, bên mái tóc trái thấp thoáng xuất hiện con mắt xanh lấp lóe.

“Muốn chết, ăn một quyền của lão tử.” Tức giận điên cuồng, nam tử to lớn cơ bắp cuồn cuộn ngưng tụ Chân lực, hướng Việt Hoàng mà lao tới. Thấy thế khuôn mặt hắn bỗng cười gằn, Việt Hoàng cũng liền trở mình mà lao tới.

“Thể Kĩ- Nhất Quyền Liệt Diệp Sát.”

Lực lượng Thể Tu bùng nổ thoáng chốc máu huyết lưu động, nắm đám tưởng như của một thư sinh của Việt Hoàng bỗng trở nên săn chắc, làn khí xanh nhàn nhạt theo đó xuất hiện trực tiếp đấm thẳng vào một quyền lao tới của nam tử to lớn.

“AAAAA…”

Thân thể lo lớn của nam tử bỗng bị đánh bật ra, cánh tay đối kháng một kích vừa rồi của Việt Hoàng trở nên ảm đạm, máu thịt trôi nổi tung tóe, cánh tay to lớn xuất hiện vô số vết nứt máu mé, sương cốt bị trần đến nứt vỡ, trông không khác gì rẻ rách.

“Khốn kiếp, thì ra ngươi là Thể tu.” Nam tử to lớn giữ tợn đứng dậy tay kia ôm lấy cánh tay bị đánh, ánh mắt tràn đầy giữ tợn nhìn lấy Việt Hoàng.

“Thì???” Đáp lạ hắn chỉ là một câu đáp nhàn nhạt của Việt Hoàng.

“Hôm nay lão tử thề sẽ giết ngươi…”

Nam tử to lớn gào lên tức giận, cánh tay vốn bị trấn như rẻ rách của hắn tưởng như đã bị phế vậy mà nắm chặt lại thành nắm đấm.

Thấy cảnh này Việt Hoàng cũng cảm nhận lấy một luồng đau đớn thay chon nam tử kia, vốn cánh tay hắn đã thực sự bị trấn đến tàn tạ, hắn là chỉ đang gia trì Chân Lực miễn cưỡng chịu đau đơn nắm lại tiếp tục chiến đấu. Việt Hoàng cũng là thầm thán phục, mấy cái hành động vượt lẽ thường tình này đúng là chỉ mấy quái nhân Ma Nhân Hội, bất quá cũng là thật dũng mãnh.

Chỉ là vốn định phế đi một tay của Chân Vương cường giả kia để lấy chút lợi thế, không ngờ hắn vẫn còn khả năng dùng một tay này, Việt Hoàng thầm tiếc hận, nếu tu vị Thể tu của hắn đạt đến Tứ Tinh Nhục Thể, tự tin một quyền đó đánh nát tay của hắn.

“Ngũ Tinh Hạ Phẩm Chân Kĩ- Oanh Vũ Liên Quyền”

Nam tử thét gào, hai tay Chân Lực nồng đậm, đánh liên tiếp xung quyền về phía Việt Hoàng.

“Song Cốt Thủ Liên Hoàn Quyền”

Hư ảnh đôi Song Cốt Thủ tạo thành nắm đấm không chút thua thiệt lao tới đấm liên hoàn vào từng liên quyền của nam tử to lớn. Cả hai bên không ai nhường ai, bồi tiếp đến cùng, tầng tầng lớp lớp quyền thức va chạm vào nhau.

Uy thế kinh người!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Hồi sinh bộ truyện nhé! HI vọng mọi người ủng hộ!

Hứa sẽ viết đến Đại Kết Cục( Chương cuối mới thôi)

MÌnh sẽ sớm bão chương để bù lại thời gian không viết.

Chân thành cảm ơn!

Bình Luận (0)
Comment