Edit: Choze
Beta: Wine
Thời gian ngưng đọng, vạn vật lặng im.
Lâm Kỳ cảm thấy máu trong ***** sôi trào, linh lực y tăng thêm từ viên Thăng Linh Đan chưa kịp tiêu hóa hết, giờ lại bị phản phệ, ngũ tạng đau nhói như bị kéo căng từng sợi một.
Y nhìn cậu bé đang ngồi trên đống xương trắng trước mặt, phản ứng *****ên không phải kinh ngạc hay nghi hoặc mà là lo lắng, gấp gáp quan sát nó từ trên xuống dưới. Thấy quần áo nó dù có rách vài chỗ nhưng không có dấu vết bị cưỡng ép, trái tim lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng. May quá, vẫn kịp. Đáng lẽ y nên ***** tên cầm thú kia ngay từ đầu. Toàn bộ sức lực rút cạn như thủy triều rút đi, lúc này Lâm Kỳ mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả áo.
Y nhắm mắt lại một lát rồi lại mở ra, mệt mỏi nói: "Xin lỗi, ta đến muộn."
Một câu nói, gói trọn nỗi ân hận trong lòng và những cảm xúc không sao gọi tên.
Cậu bé ngẩn người, ánh mắt trở nên kỳ lạ, sau đó khóe môi cong lên khẽ cười.
Ánh trăng dịu dàng lan tỏa, mơ hồ tôn lên bóng dáng nó.
Nó ngồi trên đống xương trắng, nhìn về phía Lâm Kỳ, đôi mắt không có tròng nhưng ánh lên thần sắc, nói: "Lần đầu gặp mặt, thần linh kính mến."
Bốn chữ "thần linh kính mến" thốt ra từ đôi môi, mang theo chút ý cười lại pha chút ý vị khó đoán.
Lâm Kỳ chỉ thả lỏng trong chớp mắt, sắc mặt y lập tức trầm xuống, lưng thẳng tắp, thanh kiếm Lăng Vân trong tay chỉ thẳng vào giữa trán cậu bé, ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi là ai?"
Cậu bé nhìn mũi kiếm, nở một nụ cười đầy suy tư: "Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Lâm Kỳ không có ý định nói chuyện tử tế với nó. Trải qua đêm dài sóng gió, cơ thể y đã mệt mỏi đến cực hạn, chỉ còn dựa vào chút sức lực miễn cưỡng chống đỡ mới có thể đứng vững.
Giọng y lạnh như băng: "Cút ra khỏi cơ thể đó."
Cậu bé nhảy xuống từ đống xương, cúi đầu, ánh mắt lướt qua bức vẽ chưa bị xóa trên mặt đất...một bức tranh đơn sơ, thô thiển, nét vẽ nguệch ngoạc như trẻ con. Ký ức của hắn và cậu bé chưa hoàn toàn dung hòa, vậy nên khi nhìn bức tranh hắn chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Sau sự thú vị là một chút nghi hoặc.
"Đáng sao?"
Giọng hắn nhẹ nhàng vang lên: "Chẳng qua chỉ là một sao chổi tai họa, thọ mệnh không quá mười năm, ý nghĩa của việc nó sinh ra chỉ là để chịu khổ. Ngươi vì một người chắc chắn sẽ chết mà tốn nhiều sức lực như vậy làm gì? Hơn nữa," Hắn mỉm cười, "Nó cũng chẳng đáng thương đâu. Kết cục thê lương của nhà họ Lục, ngươi không biết sao, thần linh kính mến?"
Hắn vốn định lấy tư thái người ngoài cuộc, thản nhiên như mây trôi nước chảy mà nói ra những lời này.
Nhưng đến đoạn cuối, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm xúc lạ lẫm, dày đặc như tơ nhện, cảm giác thật kỳ quái, ***** chợt nặng nề, trái tim đau nhói, thậm chí cổ họng còn hơi khô khốc...
Hắn nhíu mày. Cảm giác này, hắn thật sự không thích.
Sinh ra từ trời đất, lấy sát phạt nhập đạo, chưa từng có thất tình lục dục, đây là lần *****ên hắn có chút cảm xúc, không ngờ đó lại là thứ khiến người ta khó chịu đến vậy.
Lâm Kỳ nắm chặt kiếm Lăng Vân, ánh mắt lạnh như băng, gần như muốn đâm thủng một lỗ trên người cậu bé: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
Thiếu niên tránh né câu hỏi của hắn, chỉ đáp: "Đừng cố chấp với vấn đề này. Hãy tự hỏi bản thân ngươi, có đáng không?"
Lâm Kỳ: "Liên quan quái gì tới ngươi."
Thiếu niên nghe xong lời hắn, lại cười lên như kẻ thần kinh. Hắn khẽ hôn lên đóa hoa Bà Sa trong tay, động tác tao nhã vô cùng, nói: "Thằng bé muốn gặp người, thần linh kính mến."
Lâm Kỳ: "......"
Thằng bé muốn gặp người.
Chỉ một câu nói thôi mà máu trong cơ thể như đông cứng, trái tim bị những dây gai sắc nhọn siết chặt, mỗi nhịp thở đều đong đầy đau đớn và khát khao mãnh liệt, đến mức sẵn sàng bỏ mặc tất cả. Xiềng xích bị xé toang, ***** bị nghiền nát, linh hồn đang giam cầm trong thân xác này bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng thở cuối cùng của một con thú nhỏ đang hấp hối, tất cả chỉ để tìm kiếm một câu trả lời.
Thiếu niên cười rực rỡ: "Nó muốn gặp ngươi, rất muốn, rất rất muốn."
Lâm Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Thiếu niên lại nói: "Ngươi là biến số ngoài lục hợp, thật khéo, nó cũng chỉ là một tia hồn phách rải rác giữa nhân gian, sắp chết rồi. Ừm, để ta đoán xem, còn được bao lâu nữa nhỉ? Một tháng? Hai tháng?"
Ánh mắt thiếu niên dừng lại nơi bùn đất còn vương trên kẽ tay Lâm Kỳ, suy nghĩ chợt đổi, hắn nhớ đến bông hoa Bà Sa, đến lần *****ên chạm khẽ nơi túp lều cỏ. Hắn bừng tỉnh: "Ngươi nghĩ rằng, chỉ cần hóa giải lời nguyền nho nhỏ này là có thể giải quyết toàn bộ bất hạnh của nó sao?"
Một câu nói không mang chút nghi vấn nào lại khiến Lâm Kỳ lần *****ên cảm nhận được sự bất lực của bản thân, y đau đến mức thần trí trở nên mơ hồ, phải cắn đầu lưỡi đến bật máu, dùng cơn đau ép bản thân tỉnh táo.
Thiếu niên mỉm cười: "Không đủ, thần linh kính mến, không đủ."
Hắn nói: "Cuối cùng nó vẫn sẽ chết thôi, nhưng trước khi chết, nguyện vọng duy nhất của nó là được gặp ngươi một lần, được không?"
Được không?
Toàn bộ sức lực của Lâm Kỳ đều dồn để giữ cho mình không ngã xuống, đến cả sức nói cũng chẳng còn.
Có thể nhìn thấy y, còn nói ra câu "ngoài lục hợp," người đang đứng trước mặt y bây giờ chỉ có thể là vị tiền bối Đại Thừa của triệu năm trước.
Rất nhiều nghi vấn bị y lạnh lùng lướt qua trong lòng, nhưng những chuyện hoang đường nơi này, dù có hoang đường đến đâu, cũng trở nên chấp nhận được.
Một nhóc sao chổi không sống được đến mười tuổi.
Một tháng, hai tháng cuộc đời.
Sinh ra chỉ để chịu khổ.
Có thể gặp người một lần không...
Có thể nào, được gặp người?
Lý trí của Lâm Kỳ gần như sụp đổ: "Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi."
Thiếu niên nhìn y, ánh mắt dịu dàng đến lạ: "Trong lòng ngươi đã có câu trả lời rồi. Ngươi vẫn tin ta."
Mùi máu tanh tràn ngập cổ họng.
Thiếu niên áo đen, tóc dài buông lặng, đỏ của hoa, trắng của tay, đen của mắt. Hắn từng bước tiến lại gần Lâm Kỳ, góc nhìn ngước lên, ánh mắt cúi xuống.
"Ta có thể cho nó một đôi mắt, cũng có thể dẫn ngươi đến thế giới này, nhưng chỉ được một canh giờ."
Tác dụng phụ của Thăng Linh Đan càng lúc càng dữ dội, Lâm Kỳ không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống, cắm kiếm xuống đất, quỳ một gối. Một ngụm máu phun ra rơi ngay trước chân cậu bé.
Tóc đen xõa xuống, áo trắng chạm đất, tấm lưng khẽ cong của thiếu niên mang một vẻ đẹp kỳ lạ không thể diễn tả.
Thiếu niên nhìn y, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường. Y cúi đầu, từng ngón tay lướt qua mái tóc của thằng bé, tóc đen như dòng nước chảy qua đầu ngón tay.
Lâm Kỳ phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng.
Có thể gặp người một lần không?
Trong căn lều tranh, một đôi mắt trống rỗng ngước lên, những giọt lệ đỏ rơi xuống dòng sông...
Tại sao lại không thể chứ.
Y cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng, thốt ra từng chữ từng lời, xuất phát từ tận đáy lòng: "...Làm...thế...nào!"
Cậu bé mỉm cười, giọng nói trầm thấp, không giống giọng của một thiếu niên mà quyến rũ như yêu quái giữa núi rừng: "Ba ngày sau, ngay tại nơi này, ngươi chỉ cần đứng ở đây."