Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 63

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Ba ngày sau... đứng tại nơi đây...

 

Ý thức của Lâm Kỳ chìm vào bóng tối. Ngay cả khi hôn mê, bàn tay chàng thanh niên áo trắng vẫn không rời khỏi thanh kiếm, mái tóc đen xõa dài trên đất, đôi mày cau lại, dường như vẫn đang chống chọi với nỗi đau.

 

Nụ cười trên khuôn mặt cậu bé dần tắt, đôi mắt hoa đào lạnh lùng rũ xuống, nhìn chằm chằm thanh niên nửa quỳ trước mặt.

 

Thật lâu sau, cậu bất chợt nhíu mày.

 

Lại nữa rồi, cái cảm giác tồi tệ đó.

 

Cậu bé đưa tay ra, đầu ngón tay đầy vết thương khẽ tụ lại ánh sáng dịu dàng như ánh trăng.

 

Ngón trỏ chạm vào giữa chân mày của y.

 

Dù không thể thực sự chạm vào người ấy, nhưng khoảnh khắc đó tựa như điện giật, ngón tay cậu không kìm được mà run rẩy.

 

Cậu rũ mắt, khẽ thì thầm: "Tại sao..."

 

Ánh sáng chậm rãi rót vào ấn đường của y, dòng chảy mát lành len lỏi qua kinh mạch, đan điền, phủ tạng. Sắc thái đau đớn trên mặt Lâm Kỳ dần tan biến, ánh sáng len lỏi vào từng mạch máu, ôm ấp, xoa dịu mọi đau đớn, thậm chí còn cuồn cuộn củng cố sự dẻo dai của kinh mạch. Đối với một tu sĩ, đây là phúc lành trời ban.

 

Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy một cái, bàn tay đang nắm chặt kiếm của Lâm Kỳ buông lỏng, thuận thế ngã xuống đất.

 

Cậu lạnh nhạt cúi đầu, nhìn bông hoa Bà Sa trong tay, "Ngộ đạo... Ta đã thấu rõ lòng người hiểm ác."

 

Ngón tay cậu siết chặt, bông hoa Bà Sa trong tay hóa thành ánh sao, dần dần tan biến trong không khí, không còn dấu vết.

 

"Vậy tại sao... ngươi lại xuất hiện?"

 

Bóng cây bắt đầu lay động, ánh trăng dần khuất, nơi chân trời le lói ánh bình minh nhạt nhòa, gió nổi lên, thời gian lại tiếp tục trôi.

 

Khi Lâm Kỳ tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm một cách lạ kỳ, y ngồi trên thảm cỏ, hơi ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt thấy Lăng Vân kiếm của mình vẫn đang cắm dưới đất từ tối qua, sắc mặt lập tức biến đổi ...... Đệt! Lăng Vân, bảo bối của y!

 

Y vội rút kiếm ra, cẩn thận dùng tà áo lau sạch vết bẩn trên thân kiếm rồi cất nó vào vỏ với ánh mắt đau lòng.

 

Y quay đầu nhìn quanh, thấy cậu bé vẫn đang say ngủ bên hồ nước.

 

Một cơn đau đầu ập đến, những ký ức của đêm qua lập tức ùa về: chạm trán nhóm tám người, bị vây trong kết giới, con trai trưởng thôn, Thăng Linh Đan, một kiếm xuyên đầu, vội vã chạy đến, cậu thiếu niên ngồi trên đống xương trắng dưới ánh trăng, cầm đóa hoa mỉm cười với y, cùng với câu nói cuối cùng trước khi ngất đi "Ba ngày sau... hãy đứng tại đây."

 

Lâm Kỳ:......

 

Đúng là một đêm phong phú nhiều sắc màu..... Cái đéo gì thế này?!

 

Đầu y lại bắt đầu đau.

 

Y đi ra bờ sông, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo hơn, miệng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là mơ?" Nhưng không thể nào, làm sao giấc mơ có thể chân thật đến thế, hơn nữa y vẫn còn ôm trong ngực nắm đất kia! Chẳng lẽ nắm đất đó cũng là giả?

 

Mà nói mới nhớ, nắm đất này... hình như cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Bàn tay đang vốc nước của Lâm Kỳ khựng lại, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

 

Đối với cậu thiếu niên chỉ gặp gỡ thoáng qua này, ngoài sự thương cảm và chút thân thuộc vì gương mặt có nét tương đồng, y không có thêm bất kỳ cảm xúc nào khác. Nhưng tình cảm của con người làm sao có thể dùng lý trí để phân tích?

 

Đêm qua chắc là do y bị điên.

 

Cuối cùng, đến tận ngay trước khi hôn mê, cảm xúc của y cuộn trào mãnh liệt đến mức chính bản thân cũng thấy nghẹt thở, cùng lắm cũng chỉ là một lần tái ngộ mà thôi, cớ sao phải bi thương đến vậy?

 

Tu sĩ sống lâu, trăm năm ngắn ngủi của phàm nhân đối với bọn họ chẳng qua cũng chỉ như một cái búng tay.

 

Đối với cậu bé mà nói, tuổi thọ dừng lại ở con số mười có lẽ không phải là lời nguyền, mà là sự giải thoát.

 

Nhưng dù vậy, y vẫn cảm thấy có chút buồn.

 

Lâm Kỳ cúi đầu, mặt nước chẳng phản chiếu hình bóng của y mà chỉ có những nhành cỏ lững lờ dưới đáy. Y nhớ đến nhiều chuyện, nhưng khắc sâu nhất vẫn là đôi mắt ấy, đôi mắt mang theo sự thành kính như thể đang nhìn thấy một vị thần linh, tràn đầy sự tin tưởng từ tận linh hồn.

 

Trong quãng thời gian bên cạnh một cậu bé mù, điều y nhớ kỹ nhất... lại chính là ánh mắt của nó sao? Khó tin thật, nhưng càng nghĩ càng thấy khó chịu.

 

Một tiếng động khe khẽ vang lên.

 

Lâm Kỳ giật mình, thoát khỏi cảm xúc nặng nề, đứng dậy quay lại, nhận ra cậu bé đã tỉnh.

 

Cậu ngồi dậy, tay trái dụi mắt, tay phải theo thói quen mò đến cái hố bên cạnh, khoảnh khắc chạm vào, trong đó trống rỗng. Cậu hoảng hốt, ngón tay cẩn thận sờ lại lần nữa, nhưng vẫn không có gì.

 

Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.

 

Cậu buông tay trái xuống, mở mắt ra.

 

Khoảnh khắc ấy mọi thứ đều ngừng lại, nỗi hoang mang trong lòng cậu đột nhiên lắng xuống, bàn tay dừng lại, hơi thở cũng gần như đình trệ.

 

Thứ gì đó bất ngờ đâm vào mắt, đau đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra, một luồng sáng trắng lướt qua tầm nhìn, rồi lại rơi vào bóng tối.

 

Nhưng trong thế giới tối đen ấy, từng điểm trắng li ti bắt đầu lặng lẽ hiện ra.

 

......Là ánh sáng.

 

Là ánh sáng!

 

Cậu vẫn còn ngơ ngác, rồi một cảm xúc mãnh liệt từ tận đáy lòng dâng trào, khiến cậu nghẹn lời, mãi sau cậu mới nhận ra đó là sự khó tin, là niềm vui sướng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi *****, là sự kích động đến nỗi máu trong người cũng sôi trào.

 

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy thế giới này.

 

Rực rỡ sắc màu, ánh sáng chói lóa bất chợt ùa vào tầm mắt, nhưng cậu lại chẳng có tâm trí thưởng thức vẻ đẹp hủy thiên diệt địa của thế gian này. Cậu vội vàng bò dậy, dù lòng đầy kích động vẫn không đủ dũng khí để cất giọng gọi lớn, chỉ có thể siết chặt đôi tay, hơi thở hỗn loạn, khẽ hỏi: "Người ở đâu?"

 

Lâm Kỳ bị cậu làm giật mình, mắt thằng bé...đã khỏi rồi ư?

 

Đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến lời người kia nói tối qua, trong lòng y lại có chút đau lòng, mà thôi, dù đến cuối cùng mới nhìn thấy ánh sáng, nhưng đó cũng đã là may mắn rồi.

 

Lâm Kỳ bước đến trước mặt thiếu niên.

 

Thiếu niên dần thích nghi với ánh sáng. Ánh nắng mùa xuân trong trẻo mát lành, cậu run rẩy, cẩn thận mở mắt, tựa như một con bướm lần *****ên dang cánh, đôi mắt từng tăm tối giờ đây ánh lên tia sáng rực rỡ. Ánh sáng lưu chuyển trong mắt cậu, mang theo sự thuần khiết của lứa tuổi, cũng mang theo một nét thanh khiết mà cậu không nên có.

 

Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Kỳ.

 

Cậu thấy cây cối rậm rạp, thấy cỏ xanh tươi tốt, thấy hồ nước trong veo, thấy ánh sáng, thấy gió... chỉ không thấy người mà cậu tha thiết muốn gặp.

 

Cậu mím môi, không để lộ bất kỳ cảm xúc thất vọng hay tiếc nuối nào.

 

Cậu chỉ nhẹ nhàng, nghiêm túc hỏi: "Thần linh... đều không thể nhìn thấy sao?"

 

Lâm Kỳ: Hả? ...À.

 

Vị thần giả mạo có chút xấu hổ, gãi đầu, chẳng biết nên giải thích thế nào.

 

Lâm Kỳ nhặt một viên đá lên.

 

Ánh mắt thiếu niên lặng lẽ dõi theo viên đá bay vút lên không trung.

 

Khi hòn đá vạch một đường trên mặt đất, cậu cất giọng: "Nếu có thể... người có thể nói cho ta biết, làm thế nào để gặp được người không?"

 

Viên đá khẽ động rồi rơi xuống đất.

 

Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, trầm mặc một lúc, sau đó lại nhặt hòn đá lên và vẽ ba mặt trời.

 

Thiếu niên khẽ sững người, niềm vui vì được thấy ánh sáng chưa kịp tan đi thì hy vọng trong lòng đã có chốn gửi gắm.

 

Cậu khẽ điều chỉnh khóe môi, cố gắng không để nó nhếch lên quá cao, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ba ngày sau."

 

Lâm Kỳ: Đúng vậy.

 

Mặc dù người kia xuất hiện rất kỳ lạ, nhưng với thực lực đó, nếu muốn hại họ thì đâu cần bày trò lắm thế này.

 

Nhưng... tại sao nhỉ? Giọng điệu của hắn dường như rất chán ghét cậu nhóc này, nhưng tất cả những gì hắn làm lại đều vì cậu ấy.

 

Lâm Kỳ cúi xuống, vẽ trên mặt đất hai người que, còn trẻ con vẽ thêm một hình trái tim.

 

Tượng trưng cho một cuộc gặp gỡ.

 

Hahahahahahaha.

 

Thú vị.

 

Ừm.

 

Vậy... gặp một lần đi.

 

Thiếu niên cũng cười, để lộ hàm răng trắng.

 

Ba ngày còn lại, Lâm Kỳ định ở đây để chuyên tâm tu luyện.

 

Sau một giấc ngủ y phát hiện kinh mạch của mình đã dẻo dai hơn, khả năng hấp thu linh lực cũng tăng lên đáng kể, y không giấu nổi niềm vui, từ khí kết đan đến giờ, cuối cùng cũng đến lúc có thể đột phá trung kỳ.

 

Y vùi đầu tu luyện, không để tâm đến những thứ bên ngoài.

 

Thiếu niên ngồi bên cạnh y, dùng đôi mắt vừa có được để cẩn thận quan sát thế giới này, dõi theo từng hạt bụi nhỏ nhoi trong gió, nhưng dần dần, khi hình dáng cây cối cỏ hoa đã khắc sâu vào tâm trí, cậu lại cảm thấy chưa đủ, ngón tay vươn ra, nắm lấy hòn đá Lâm Kỳ vừa cầm lên.

 

Một cành, một lá, hết thảy đều tươi đẹp.

 

Nhưng... cậu thực sự rất muốn gặp y.

 

Cậu ngồi xổm nên không tiện vẽ, bèn nằm sấp xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống đầy người, cánh tay trắng muốt đặt trên thảm cỏ, tay cầm hòn đá, tỉ mỉ phác họa những đường nét trong ký ức.

 

Cậu mới vẽ được một nửa, đang tỉa thêm hàng mi cho đôi mắt kia.

 

Một cành cây nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay cậu.

 

Thiếu niên giật bắn mình, lập tức quăng hòn đá đi, vội vàng lấy cánh tay che bức tranh lại, còn lén dùng móng tay cào nát nét vẽ.

 

Lâm Kỳ, người đã chứng kiến tất cả: "..."

 

Lâm Kỳ dần tìm được thú vui từ phong cách hội họa kỳ quái này, y tiện tay vẽ thêm hai đường ngang, tạo thành hai mí mắt, biểu thị sự câm nín.

 

Lần *****ên trong đời, cậu thiếu niên ngơ ngác, không hiểu ký hiệu kỳ lạ này có nghĩa là gì.

 

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, Lâm Kỳ bật cười, dùng nhánh cây chọc chọc vào gò má trắng nõn, một vệt ửng hồng lập tức hiện lên. Cậu thiếu niên có chút ngượng ngùng, vội ngồi dậy, lấy tay che mặt.

 

Lâm Kỳ: Vãi ... đỏ mặt à?

 

Khuôn mặt này giống với Ân Vấn Thủy đến lạ kỳ, Lâm Kỳ càng nhìn càng thấy lòng ngứa ngáy, muốn bắt nạt cậu, nhưng lại cố gắng kiềm chế.

 

Không được, mình là thần, phải có phong thái của thần.

 

Thiếu niên buông tay xuống, lộ ra gương mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt ươn ướt.

 

Gió khẽ lùa qua mái tóc trước trán, ***** giọng hỏi: "Người xong việc chưa?"

 

Lâm Kỳ: Xong rồi.

 

Y dùng nhánh cây gõ hai cái xuống đất.

 

Cậu thiếu niên siết chặt tay, không ngừng tự động viên bản thân, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Vậy... người có thể đi dạo với ta một chút không?"

 

Nói xong câu này, hơi thở của cậu cũng nặng nề hơn, trong lòng vừa xấu hổ vừa áy náy, ngón tay căng thẳng cuộn lại.

 

Lâm Kỳ bật cười. Trong những ngày cuối cùng ở đây với cậu thiếu niên này, một chuyện nhỏ nhặt như vậy y rất sẵn lòng. Y dùng nhánh cây chạm nhẹ vào tay thiếu niên, đối phương run rẩy mở lòng bàn tay ra, nắm lấy đầu nhánh cây.

 

Ta đi cùng ngươi.

 

Ngươi chọn một chỗ bất kỳ đi.

 

Y đặt nhánh cây vào tay thiếu niên, trao luôn quyền lựa chọn cho hắn.

 

Thiếu niên khẽ cụp hàng mi, trong đôi mắt hoa đào ánh lên những tia sáng li ti, khóe môi mang theo ý cười như làn gió xuân ấm áp.

 

Nói là đi dạo, nhưng thực chất cũng chỉ quanh quẩn trong thôn.

 

Men theo dòng suối, cậu thiếu niên đi lên phía trên, quen thuộc bước qua con đường núi, xuyên qua những lùm cây rậm rạp, cuối cùng dừng lại ở lưng chừng một ngọn núi.

 

Nơi đây có một ngôi mộ.

 

Mộ rất đơn sơ, đất trên mộ còn mới, trước mộ cắm một tấm gỗ, trên đó có chữ nhưng Lâm Kỳ không đọc được. Có lẽ đây chính là phần mộ của vợ chồng nhà họ Lục.

 

Thiếu niên siết chặt nhánh cây, hít sâu một hơi, như thể từ đó có thể lấy thêm dũng khí.

 

Cỏ cây um tùm, cậu bước tới, nhìn thấy trước mộ có hai cái hố lõm sâu, là dấu vết do người ta quỳ suốt một thời gian dài mà thành.

 

Cậu ngồi xuống, cẩn thận nhổ sạch đám cỏ dại trước mộ rồi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào hai cái hố ấy.

 

Không nói một lời, vẻ mặt thoáng chút mỏi mệt.

 

Cậu đứng rất lâu, Lâm Kỳ cũng lặng lẽ đứng cùng cậu.

 

Cuối cùng, thiếu niên cúi xuống, đặt nhánh cây xuống đất rồi một lần nữa quỳ xuống, quỳ vào đúng vị trí cũ.

 

Khoảnh khắc ấy, quá khứ chợt ùa về. Thì ra ba tháng trước, khung cảnh xung quanh là như thế này, thì ra từng phút từng giây đều đau đến chết đi sống lại, đến nỗi cái lạnh lẽo và tuyệt vọng đó khắc sâu vào xương tủy.

 

Nhưng... khi có đôi mắt này, đôi mắt mà thần linh ban cho, cậu chợt phát hiện, hóa ra khi xưa địa ngục cũng từng có ánh sáng rọi vào.

 

Cậu cúi lạy ba lần, mỗi lần đều dập đầu thật mạnh xuống mặt đất.

 

Trên đường quay về, thiếu niên đột nhiên nói:

 

"Cả nhà họ đều là những người rất tốt, có lẽ sai lầm duy nhất trong đời này của họ chính là đã nhận nuôi ta."

 

Lâm Kỳ thầm nghĩ: Không phải lỗi của ngươi.

 

Thiếu niên cười gượng: "Lúc đầu ta còn không dám lại gần họ, sợ liên lụy đến họ. Nhưng họ đối xử với ta rất tốt... tốt đến mức khiến ta cảm thấy không xứng. Ta bỏ chạy rồi, nhưng tai họa vẫn không buông tha họ. Họ đã đi tìm ta."

 

Lời của bà lão hôm đó hiện lên trong đầu, Lâm Kỳ im lặng.

 

Cậu bé ngừng lại rất lâu, rồi khẽ nói: "Chỉ cần ai tốt với ta đều sẽ gặp báo ứng. Tỷ tỷ nhà họ Lục, ca ca nhà họ Lục. Tiếp theo... có phải sẽ là người không?"

 

Trên khuôn mặt cậu hiện lên sự bất an, như bị ác quỷ quấn chặt, ngay cả cành cây trong tay cũng trở nên vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, nóng đến mức không dám nắm lấy nhưng lạnh lẽo lại dâng lên từ tận đáy lòng.

 

Cậu cắn chặt môi.

 

Lâm Kỳ nhặt một chiếc lá rơi, nhẹ nhàng vẽ lên trán cậu một dấu "X".

 

Thiếu niên ngây ra rồi gật đầu, mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe.

 

Lâm Kỳ thở dài: Thần linh là toàn năng, dù có là đồ giả mạo đi chăng nữa.

 

Trên con đường làng, gió lướt qua ruộng lúa xanh rì.

 

Cậu bé bỗng trở nên lắm lời.

 

"Là người đã ban cho ta đôi mắt này sao?"

 

Không phải ta, mà là một vị đại nhân thần kinh không bình thường nào đó.

 

"Cảm ơn người," Cậu bé mỉm cười nhẹ, "Cảm ơn người .... vì đã cho ta cơ hội nhìn thấy thế giới này lần nữa."

 

Lâm Kỳ: ... Móa! Ngươi nói vậy làm ta ngại quá đấy!

 

Cậu bé lại có chút tò mò, khẽ hỏi: "Người có thích thế giới này không?"

 

...... Một câu hỏi rặt phong cách "tuổi dậy thì".

 

Lâm Kỳ cầm một nhánh cây trong tay, tay còn lại cầm một chiếc lá, gõ nhẹ hai cái lên trán cậu bé.

 

Thích chứ.

 

Cậu bé như nhận được thánh chỉ, gật đầu: "Người thích sao?"

 

Cậu khẽ nói: "Thật ra, trước đây ta rất ghét thế giới này, nhưng người đã cho ta nhìn thấy..." Cậu cắn môi, "Vậy ta quyết định... sẽ cố gắng thích nó."

 

Lời nói ấy khiến Lâm Kỳ bật cười.

 

Cậu bé hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng lặp lại: "Ta sẽ thử thích thế giới này."

 

Bởi vì, đó là thế giới mà người đã cho ta thấy.

 

Lâm Kỳ dùng chiếc lá vỗ nhẹ lên đầu cậu: Được rồi, ta biết rồi, nhóc con mắc chứng nổi loạn tuổi dậy thì ạ.

Bình Luận (0)
Comment