Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 64

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Hồ Bưu đã mất tích một ngày. Vợ trưởng thôn khóc đến mức suýt ngất đi, còn trưởng thôn thì giận đến nỗi hận không thể lật tung từng ngóc ngách trong thôn để tìm con.

 

Ông ta tập hợp tất cả dân làng, mọi người tập trung dưới tán cây cổ thụ ở cổng thôn.

 

Trưởng thôn là một ông lão râu bạc, mất ba người vợ mới có được một người con trai duy nhất là Hồ Bưu nên yêu thương hết mực, giờ con trai mất tích, ông vừa lo vừa tức, cây gậy trong tay đập mạnh xuống đất tạo thành một lỗ sâu.

 

"Không ai nhìn thấy con trai ta sao?!" Ông ta gầm lên.

 

Dân làng đứng rải rác, bộ dáng như đang xem trò vui, đồng loạt lắc đầu.

 

Một người phụ nữ cười khẩy: "Ai mà biết con trai ông lại chạy đi đâu hú hí với đàn ông rồi."

 

Vừa dứt lời, cả đám người lập tức cười phá lên.

 

Đám trẻ con vốn đang cúi đầu chơi trò chơi trong đám đông, nghe vậy thì cười khúc khích, đồng thanh hát vang: "Hồ Đại Bưu, thích đàn ông, không biết xấu hổ, thật đáng chê cười!"

 

Vợ trưởng thôn vốn đang khóc lóc thảm thiết, nghe thế thì như bùng nổ, không biết lấy sức từ đâu lao lên túm lấy tóc người phụ nữ kia: "Ta đánh chết cái mồm thối của ngươi!"

 

Sắc mặt người phụ nữ kia sa sầm, cũng không chịu thua xông tới túm tóc bà ta, ra sức giật mạnh: "Ngươi nói ai là mồm thối? Chính ngươi đẻ ra thằng con thú vật mà còn không dám nhận?"

 

Vợ trưởng thôn gào lên đầy giận dữ: "Mồm thối! Mồm thối! Hôm nay ta phải xé nát cái miệng của ngươi!"

 

Trưởng thôn tức đến tái mặt, giậm mạnh gậy xuống đất: "Đủ rồi!"

 

Lúc này đám dân làng đang đứng xem mới chậm rãi bước lên can ngăn, tách hai người phụ nữ đang đánh nhau tơi bời ra.

 

Bên rìa đám đông, một người phụ nữ trẻ ôm chặt đứa con trong lòng, trên người vẫn là bộ quần áo vải thô, trâm cài mộc mạc như mấy ngày trước. Tiếng cãi vã xung quanh khiến đứa trẻ giật mình, gương mặt nhăn lại, làm tim nàng cũng thót lên: "Ngủ đi, ngủ đi con! Đừng có tỉnh, đừng tỉnh! Tỉnh rồi lại khổ mẹ!"

 

May mắn thay có lẽ đứa bé đã quá mệt, chỉ khẽ giật mình rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Người phụ nữ trẻ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này mẹ chồng của nàng chống gậy chậm rãi bước đến, lạnh nhạt liếc nhìn đám người bên kia rồi hừ một tiếng đầy chán ghét: "Liệu mà giữ mình, đừng có học theo con dâu nhà họ Vương, mất mặt lắm!"

 

Nàng đáp nhẹ: "Con dâu nhà họ Vương cũng to gan thật."

 

Bà ta cười lạnh: "Cha ả gặp may, nhờ mấy trò tà đạo mà phát đạt, thế là ả tự coi mình như cái gì ghê gớm lắm." Bà ta khẽ xoay ngón tay trên đầu gậy, giọng hờ hững: "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cái thứ báo đời mà còn dám trông mong nhà mẹ đẻ giúp đỡ? Không biết thân biết phận! Đàn bà sống thế nào còn phải dựa vào nhà chồng."

 

Người phụ nữ trẻ cúi đầu, ôm chặt con trai, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

 

Mụ già này nói cho ai nghe vậy chứ?

 

Bỗng nhiên giọng trưởng thôn vang lên, sắc bén như dao cắt: "Lý Thúy Vân!"

 

Người phụ nữ giật bắn người, vô thức ôm chặt con hơn, luống cuống ngẩng đầu: "Chuyện... chuyện gì?"

 

Trưởng thôn sải bước tới gần, giọng đầy nghi ngờ: "Hôm qua có phải ngươi đi cùng con trai ta không? Sáng nay nó mất tích rồi!"

 

Mẹ chồng nàng cười khẩy: "Ý ngươi là sao? Định vu cho con dâu ta hại chết con trai ngươi à?"

 

Trưởng thôn không buồn để ý đến bà ta, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Lý Thúy Vân.

 

Tim nàng đập thình thịch.

 

Ông ta biết rồi sao? Không! Không thể nào! Nàng và Hồ Bưu mới qua lại được mấy ngày, không thể bị phát hiện nhanh như vậy được!

 

Mặt nàng tái nhợt, cố gắng bình tĩnh: "Ta chỉ đi cùng gã một đoạn đường, hơn nữa ta là phận nữ nhân chân yếu tay mềm, có thể làm gì được chứ?"

 

Trưởng thôn vẫn nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi có chắc là muốn ta nói toạc ra không?"

 

Lý Thúy Vân lập tức cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, mẹ chồng nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ánh mắt đã tối sầm lại, nhìn nàng chằm chằm.

 

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?!

 

Tay chân nàng lạnh ngắt, chỉ cần nghĩ đến hậu quả nếu bị phát hiện đã sợ đến phát run. Một người chồng thô lỗ vô lý, một bà mẹ chồng độc ác cay nghiệt... Lý Thúy Vân hoảng loạn, da đầu tê rần, rồi bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ...Phải rồi! Không chỉ có nàng và Hồ Bưu...còn một người nữa! Còn một người nữa!

 

"Là tên sao chổi đó!"

 

Lý Thúy Vân như kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, vội vàng la lên: "Là nó! Chính là nó! Hôm đó ta với Hồ Bưu đang đi thì gặp nó!"

 

Đám người trong thôn lập tức lộ ra vẻ chán ghét, như thể nghe thấy điều gì ô uế bẩn thỉu.

 

Sao chổi, gặp phải tên sao chổi kia thì Hồ Bưu đúng là xui tận mạng.

 

Đôi mắt Lý Thúy Vân lóe lên tia sáng kỳ dị: "Chắc chắn là nó! Nó ở trong rừng, ta... ta có thể dẫn các ngươi đi!"

 

"A!"

 

Nói đến sao chổi, giữa đám đông đột nhiên có người kêu lên.

 

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía phát ra âm thanh.

 

Một ông lão tóc bạc cúi đầu lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi: "Đúng là sao chổi! Đúng là sao chổi mà! Hôm đó cháu ta chỉ vô tình lại gần nó một chút, vậy mà đã bị rắn đuổi suốt quãng đường về nhà!" Ông lão còn cố lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt: "Thằng bé thật đáng thương, sợ đến mức ba ngày ba đêm không ăn không uống, gầy sọp cả người!"

 

Vài người trong đám đông trợn tròn mắt.

 

"Cháu ngươi cũng bị rắn đuổi à?!"

 

Ba năm qua, những sợ hãi và căm ghét bị đè nén bỗng chốc bùng lên. Cuối cùng lớp vỏ giả tạo cũng bị xé toạc. Trong thôn có một tai họa như vậy, chẳng khác nào trong nồi cơm có một cục phân, ghê tởm đến buồn nôn.

 

Dân làng bắt đầu xì xào bàn tán, lôi từ chuyện nhà họ Lục đến đủ thứ chuyện trong mấy năm gần đây, thậm chí có nhà mất một con gà cũng đổ lên đầu nhóc sao chổi.

 

"Ba năm rồi, vị tiên nhân kia chắc chắn đã không cần nó nữa."

 

"Theo ta thấy, có lẽ tiên nhân đó bị nó liên lụy, muốn rũ bỏ nên mới giao nó cho hai kẻ ngốc nhà họ Lục. Nhịn đứa sao chổi này suốt ba năm, có nó ở đây, ngày nào ta cũng ngủ không yên."

 

"Còn giữ nó lại làm gì? Đuổi đi thôi!"

 

Lũ trẻ đang chơi đùa nghe được chuyện về nhóc sao chổi cũng hóng hớt nhập cuộc.

 

Ở cái tuổi này, bọn chúng rất thích thêu dệt mọi chuyện.

 

"Phải đó phải đó! Nó đúng là quái vật! Ta tận mắt thấy nó nuốt sống một con rắn vào bụng!"

 

"À, nó bị rắn độc cắn mấy lần mà chẳng chết, máu nó còn làm con rắn chết ngược cơ."

 

"Các ngươi nói xem có khi nào nó là yêu quái không? Giờ còn nhỏ thì chưa sao, nhưng sau này lớn lên thành siêu quái vật rồi, há miệng một cái là nuốt chửng người ta luôn ấy chứ!"

 

Mấy đứa trẻ vừa cười vừa giả vờ run rẩy.

 

Đám người lớn khẽ nhếch môi cười lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an, dù biết bọn trẻ chỉ nói nhảm, nhưng đối với những thứ chưa biết con người luôn có nỗi sợ bản năng.

 

Tên sao chổi này... không thể giữ lại được nữa.

 

Mẹ chồng của một người phụ nữ nở nụ cười quái dị: "Ta đã nói rồi, không thể giữ nó lại nhưng các người không tin. Đáng thương cho thằng con trai tốt bụng của ta, lòng tốt chẳng được báo đáp, còn bị cắn ngược một cái. Giờ thì sao? Chuyện càng lúc càng lớn rồi đấy. Hôm nay người mất tích là Hồ Bưu, ai mà biết ngày mai người biến mất sẽ là ai?"

 

Gió chiều tà bắt đầu se lạnh, những kẻ nhát gan bất giác rùng mình.

 

Lý Thúy Vân thầm thở phào rồi dè dặt đề nghị: "Hay là tối nay tra hỏi nó về tung tích của Hồ Bưu, sau đó ném nó ra khỏi làng?"

 

"Ném đi đâu?"

 

Có người hỏi.

 

Tất nhiên là không thể để nó sống. Lý Thúy Vân lạnh giọng: "Ném lên ngọn núi ngoài làng đi." Nơi đó có sói hoang, thợ săn trong làng còn chẳng dám đi một mình, một đứa trẻ mù thì làm sao sống nổi qua đêm?

 

Những người khác không ai lên tiếng, coi như ngầm đồng ý.

 

Khi tất cả đã quyết định sẽ hành động trong đêm nay, người phụ nữ vừa đánh nhau với vợ trưởng thôn bỗng bật cười lạnh: "Các người ngu cả rồi à? Biết rõ thằng nhóc đó là yêu tinh mà còn dám đi tìm nó?"

 

Lý Thúy Vân vốn chẳng ưa gì ả, đã gả đi rồi thì nhà mẹ đẻ có giàu có đến đâu cũng chẳng liên quan đến ả ta nữa, lúc nào cũng làm bộ làm tịch trông mà phát ghét, "Thế theo ngươi thì nên làm gì bây giờ?"

 

Người phụ nữ khẽ vén tóc, khóe môi mang theo ý cười chế nhạo: "Yêu ma quỷ quái tất nhiên phải để tiên nhân ra tay trấn áp. Phủ của cha ta mấy ngày nay vừa hay có một vị tiên nhân, ta chỉ cần nói với cha một tiếng, mời người đến đây."

 

Trưởng thôn gấp giọng hỏi: "Vậy con trai ta thì sao! Con trai ta phải làm sao bây giờ?"

 

Vợ trưởng thôn lại òa khóc: "Đứa con trai số khổ của ta ơi..."

 

Người phụ nữ kia vẫn giữ vẻ mặt cay nghiệt, châm chọc: "Ngươi không sợ chết thì cứ đi tìm cái tên sao chổi đó, đến lúc xuống xuống suối vàng rồi thì tha hồ đoàn tụ với con trai của ngươi rồi."

 

"Ngươi...!" Vợ trưởng thôn tức đến mắt đỏ ngầu, nhưng bị trưởng thôn ngăn lại.

 

Bà ta buột miệng chửi: "Ngươi đừng tưởng ta không biết giữa ngươi với Lục Thành Sinh có chuyện gì! Cái loại rẻ mạt dâng tận miệng mà người ta còn không thèm!"

 

Trưởng thôn bực mình quát: "Câm miệng!"

 

Đôi mắt người phụ nữ đỏ như sắp rỉ máu, nhưng bị người bên cạnh kéo lại.

 

"Con dâu nhà họ Vương, đừng tức giận. Giờ quan trọng nhất là phải giải quyết tên sao chổi kia."

 

Con dâu nhà họ Vương hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc như dao lia thẳng vào vợ trưởng thôn, nói từng chữ như đinh đóng cột: "Thằng sao chổi đó đáng chết. Còn con trai bà càng đáng chết hơn! Ta chỉ hận... không thể tự tay giết gã!"

 

Biểu cảm của nàng ta chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục bò lên đòi mạng.

 

Vợ trưởng thôn sợ đến run rẩy.

 

Con dâu nhà họ Vương giả vờ vén tóc, nhẹ nhàng lau khóe mắt, giọng lạnh như băng: "Ba ngày, ba ngày sau ta sẽ mời tiên nhân đến. Tên sao chổi này đã hại chết bao nhiêu người, đã đến lúc phải trả giá rồi."

 

Câu nói của nàng ta khiến mọi người đều chột dạ, không ai dám tự tiện hành động nữa, những gia đình có con bị rắn rượt đuổi đều thấy bất an, may mà đám rắn đó không có độc.

 

Ánh mắt mọi người dần trở nên u ám, nhưng trong lòng đều có chung một suy nghĩ: Tên sao chổi này... không thể để nó sống nữa. Nếu không giết nó ngay bây giờ, để nó lớn lên, sau này bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Người lục tục tản đi.

 

Ánh mắt Lý Thúy Vân dán chặt vào bóng lưng của con dâu nhà họ Vương, hận không thể khoét ra một lỗ. Nàng siết chặt cánh tay, đứa trẻ trong lòng khe khẽ nức nở.

 

Mẹ chồng nàng quét mắt lạnh lùng nhìn sang: "Bế con kiểu gì vậy?"

 

"A, con... con..."

 

Bà lão giật lấy đứa bé từ trong lòng Lý Thúy Vân, nhẹ giọng dỗ dành, miệng thì thầm mấy câu hát ru, giọng bà ta đứt quãng, lạnh lẽo đến rợn người. Lý Thúy Vân giật mình vội vã theo sau.

 

Nàng dè dặt lấy lòng: "Mẹ, chuyện của Hoàng Phượng và Lục Thành Sinh rốt cuộc là thế nào vậy?"

 

Sắc mặt bà lão vẫn lạnh nhạt: "Còn có thể thế nào? Hoàng Phượng vốn muốn gả cho Lục Thành Sinh, tự dâng đến tận cửa mà người ta còn không thèm, cuối cùng bị gia đình chê mất mặt nên gả đại cho lão Vương mặt rỗ trong thôn ta thôi."

 

Lý Thúy Vân nghe được đáp án mình muốn, tâm tư vặn vẹo vì ghen tỵ cũng nguôi ngoai đôi phần.

 

Ai cao quý hơn ai chứ?

 

Bà lão lại nói: "Cha cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì, tưởng người khác mù cả chắc? Kẻ giàu sang ai chẳng truy cầu trường sinh? Vài năm trước hoàng đế còn bắt cả nữ tử để luyện thuốc, giờ thì ai nấy đều bắt chước. Cha nó là kẻ chuyên làm chuyện này cho đám nhà giàu đấy. Hừ."

Bình Luận (0)
Comment