Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 65

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Càng gần đến ngày hẹn cậu bé càng háo hức, cậu ngồi bên bờ sông, bứt từng cọng cỏ, gấp thành những ngôi sao nhỏ. Một cái, hai cái...cỏ nước len lỏi giữa những ngón tay non nớt, đôi mắt cậu rũ xuống dưới ánh trăng, dáng vẻ chuyên chú đến ngoan ngoãn.

 

Lâm Kỳ ngồi ngay cạnh vừa kết thúc một ngày tu luyện, y mở mắt, thở dài một hơi.

 

Gió đêm dịu dàng.

 

Cậu bé hơi khựng lại, cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn về phía trước: "Người xong rồi ạ?"

 

Lâm Kỳ bị những ngôi sao nhỏ trên tay cậu thu hút, y cầm một cái lên ngắm nghía. Tuy cọng cỏ hơi ngắn, nhưng ngôi sao lại nhỏ nhắn tinh xảo.

 

Thiếu niên hơi ngượng ngùng, đầu ngón tay vô thức vân vê nhánh cỏ bên cạnh: "Cái này... là tỷ tỷ nhà họ Lục dạy ta."

 

Lâm Kỳ: Thì ra còn là một đứa bé khéo tay.

 

Căng thẳng gì chứ?

 

Y đặt ngôi sao xuống, nhúng tay vào nước, vẽ lên mặt đất một chữ "b", tượng trưng cho ngón tay cái giơ lên khen ngợi.

 

Cậu bé nhìn mà chẳng hiểu gì, cũng không dám hỏi, chỉ dè dặt đoán: "Người... đang khen ta sao?"

 

Hỏi xong, mặt cậu đỏ bừng.

 

Lâm Kỳ hơi ngẩn ra rồi bật cười, dùng ngón tay còn ướt chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu.

 

Trong lòng nghĩ thầm: Đúng là một đứa trẻ dễ xấu hổ, nhóc con, thế này rất dễ làm người ta muốn trêu đấy nhé.

 

Giọt nước nhỏ xuống tay, cậu bé bỗng nín thở, cảm giác chỗ bị chạm vào như nóng lên, nóng đến mức cả linh hồn cũng run rẩy, một cảm giác chua xót kỳ lạ dâng trào trong lòng.

 

Mặt cậu đỏ lựng, vội vã đưa tay che đi.

 

"Người... người lần sau đừng làm vậy nữa."

 

Đừng làm vậy nữa...

 

"Dùng cành cây hay lá cây là được rồi, đừng... đừng chạm vào ta."

 

Đúng là y như cây mắc cỡ.

 

Lâm Kỳ bật cười, thật sự quá thú vị.

 

Y vươn tay chọc vào má cậu, thực ra cũng chẳng chạm tới, nhưng giọt nước trên đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác tiếp xúc.

 

Cậu bé hạ tay xuống, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, cứ như sắp bị ức ***** đến bật khóc.

 

Vừa đáng thương, vừa ấm ức.

 

Lâm Kỳ:......

 

Khoan đã, sao tự dưng lại dâng lên cảm giác tội lỗi thế này? Vị thần giả mạo lúng túng rút tay về, cố gắng tìm lại phong thái của một vị thần chân chính.

 

Hồi lâu cậu bé mới bình tĩnh lại, sau đó cúi đầu xếp từng ngôi sao nhỏ thành vòng tròn rồi dùng một sợi cỏ dài xuyên qua làm thành một chiếc vòng tay.

 

Tặng một món quà rẻ tiền như vậy, thật sự khiến người ta rất ngại ngùng. Chỉ là, chẳng phải thần linh ở khắp mọi nơi sao? Làm sao có thể giấu được người đây?

 

Thiếu niên cầm vòng cỏ, xấu hổ đến mức nói không nên lời, đôi mắt long lanh, không phải vẻ quyến rũ yêu mị khi trưởng thành mà là sự thuần khiết và chân thành của một đứa trẻ.

 

"Bông hoa lần trước người tặng, ta làm mất rồi... Ngày mai, ta sẽ tặng người cái này, người có thích không?"

 

Lâm Kỳ: Mẹ ơi...

 

Y cũng ngại theo, bèn đưa tay gãi đầu, khóe môi khẽ giật.

 

Đương nhiên là thích rồi.

 

Y thật sự không biết phải đối phó với đứa nhỏ này thế nào, quá dễ xấu hổ, quá mong manh, quá nhạy cảm, cứ như con gái vậy, mà y lại chẳng giỏi giao tiếp với con gái chút nào.

 

Lâm Kỳ dùng ngón tay vạch nhẹ trên mặt đất, từng nét một vẽ ra một khuôn mặt cười.

 

Cậu bé gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

 

Đêm càng khuya, cậu bé không chống lại được cơn buồn ngủ, dần dần thiếp đi.

 

Lâm Kỳ bắt đầu đi dạo xung quanh. Vị trí mà người đó nói quá mơ hồ, ngày mai y phải đứng ở đâu đây?

 

Chỉ có một giờ gặp mặt, y nên nói gì?

 

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa biết tên của nhau, nghĩ lại đúng là buồn cười thật.

 

Lâm Kỳ ngồi trên cành cây, chống tay lên thân cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm nay, sao đã ẩn mình, không khí có chút trầm lặng, e là ngày mai sẽ có mưa. Ngày mai, y sẽ lấy thân phận thần linh đi gặp một cậu bé sắp chết.

 

Câu *****ên nên nói gì nhỉ?

 

Y phải nghĩ ra một lời mở đầu thật hợp với thân phận của mình, không thể để mất mặt thần linh được.

 

Lâm Kỳ tự suy nghĩ rồi cười một mình, nhưng nụ cười dần nhạt đi.

 

Y cúi đầu, nhìn thấy gương mặt bình yên của thiếu niên khi ngủ.

 

Phải chăng vì từng được đối đãi thành kính và chân thành như thế, nên khi hay tin cậu bé xa lạ thoáng qua này sắp chết, lòng y bất chợt trĩu nặng ưu tư?

 

Thôi thì cứ xem như đây chỉ là một giấc mộng hư ảo đi.

 

Dù chỉ là dư âm của triệu năm trước, nhưng lại chân thực đến mức khó tin.

 

Lâm Kỳ xoay trái xoay phải mà vẫn không tìm được phương hướng. Quái lạ, rốt cuộc là ở đâu? Y phải làm gì đây? Y bước từng bước trên mặt đất rồi tung người bay lên không, lúc thì dừng lại vài giây ở chỗ này, lúc thì nán lại chỗ kia, bận rộn như một con ong chăm chỉ.

 

Bay tới bay lui vẫn chẳng thu hoạch được gì, ngay lúc y sắp từ bỏ, đầu ngón tay chạm vào thân cây bỗng cảm nhận được một luồng hơi ấm.

 

Cảm giác này...

 

Lâm Kỳ quay đầu, phát hiện thân cây y tựa vào đang tỏa ra một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt, nhạt đến mức nếu không chú ý sẽ không nhận ra.

 

Ánh sáng đỏ dường như đang chảy.

 

Từ đầu ngón tay chậm rãi tràn vào cơ thể y.

 

Lâm Kỳ trợn mắt: Mẹ nó, cái gì đây?

 

Y vội vã rụt tay lại, ánh sáng đỏ nơi đầu ngón tay dần tan biến, nhưng cảm giác ấm áp trong đan điền vẫn chưa vơi đi.

 

Tán cây này, từng phiến lá đều nhuốm màu rực rỡ, dưới ánh trăng lại càng thêm kỳ dị, vầng sáng đỏ nhàn nhạt chảy dọc theo vân gỗ, xuyên qua những kẽ lá, tạo thành một trận pháp trên mặt đất.

 

Trung tâm trận pháp là những ký tự xoay tròn phức tạp, bao quanh bởi những tia sét đen tím, hoa văn ấy chứa đựng sức mạnh thần bí, toát ra hơi thở xa xưa hùng vĩ.

 

Ngay cả bầu trời cũng bị ánh đỏ tím chiếu rọi đến mức kỳ dị.

 

Ở trung tâm trận pháp, dòng khí nguy hiểm cuồn cuộn xoáy động, không gian vặn vẹo, từng vết rách xuất hiện, để lộ ra cuồng phong hung bạo bên trong.

 

...Chẳng lẽ tâm trận là một pháp trận truyền tống?

 

Chết tiệt!

 

Đáng sợ như vậy, y có cảm giác nếu nhảy xuống thì sẽ chết không toàn thây mất.

 

Chỉ trong chốc lát, những hạt nguyên tử hỗn loạn trong trận pháp dần sắp xếp thành những đường vòng cung có trật tự, linh lực cuồng loạn lắng xuống, cuối cùng trận pháp cũng hoàn chỉnh. Không gian khép lại, toàn bộ ánh sáng đỏ trên cây chảy xuống mặt đất, len lỏi vào hố đen ở trung tâm.

 

Cảm giác áp lực trong lòng Lâm Kỳ giảm đi đôi chút.

 

Y nghiến răng, nhảy từ trên cây xuống.

 

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong lòng chỉ gói gọn suy nghĩ.

 

Chỉ cần gặp thằng bé này cuối cùng vào ngày mai là đủ.

 

Đây vốn dĩ là một cuộc gặp gỡ sai lầm, trong một thời không sai lầm.

 

Chỉ mong rằng khoảng thời gian còn lại, nó có thể chiêm ngưỡng tất cả những điều đẹp đẽ nhất của thế gian.

 

Dù sao sinh tử do trời... ngay cả những vị thần thực sự cũng chẳng thể can dự.

 

Khi đặt chân vào pháp trận ấy, từng tia đau nhói lan tràn, xuyên thấu tận vỏ não, kéo căng từng sợi thần kinh.

 

Lâm Kỳ từ trong vòng xoáy đen thẳm rơi thẳng vào vực sâu bóng tối vô tận.

 

Thân thể y không ngừng chìm xuống. Y ngước nhìn, vầng trăng đã dần khuất bóng, chút ánh sáng cuối cùng trên bầu trời u ám cũng bị bóng tối nuốt chửng.

 

Chân y chạm đất, nhưng cũng không hẳn là chạm đất, xung quanh chỉ có bóng tối vô biên, y chẳng thể xác định vị trí của mình.

 

Một tia sáng mong manh của những vì sao sượt qua cánh tay, trước mặt y xuất hiện một tấm gương khổng lồ.

 

Tấm gương cao ngang một người, bên trong là những sắc màu rực rỡ đan xen chảy trôi, đẹp đến hoa mắt. Viền gương màu vàng sẫm, chạm khắc những hoa văn phức tạp. Lâm Kỳ lờ mờ nhận ra đây chính là hoa văn trên trận pháp khi nãy.

 

Một nguồn năng lượng dồi dào bao trùm toàn thân.

 

Lâm Kỳ đưa tay chạm vào mặt gương rồi bước thêm một bước, cả người tức khắc chìm vào bên trong.

 

Sau ánh sáng trắng lóa là một hành lang kéo dài vô tận.

 

Dòng sông thời gian cuồn cuộn chảy xiết, từng hạt bụi nhỏ bé đều được khắc ghi.

 

Hành lang tràn ngập ánh sáng lấp lánh, muôn vàn thế giới hóa hạt nhỏ, lơ lửng xung quanh.

 

Hàng triệu năm tháng, trong khắp trời đất, tất cả đều biến thành hình ảnh, khắc sâu vào những hạt bụi nơi hồng trần.

 

Phản chiếu hoa cỏ, nhân gian, vạn vật.

 

Lâm Kỳ hơi choáng ngợp, y giảm nhịp thở, từng bước tiến về phía trước, ánh mắt y dừng lại trên những hạt bụi ấy, nhưng chúng xoay chuyển quá nhanh, y chẳng nhìn rõ được gì.

 

Mang theo lòng kính sợ vô biên, Lâm Kỳ cắn răng tiếp tục bước đi.

 

Không biết đã đi bao lâu, tâm trạng vốn xao động của y dần lắng xuống.

 

Khi bước những bước chân cuối cùng, y thấy trước mắt là một bức tường trắng tựa như sương mù dày đặc tụ lại, y thử bước tới nhưng bị đẩy ngược về.

 

Nơi này thực sự khiến y không dám manh động chút nào.

 

Làn sương đang chậm rãi tan đi, y chỉ có thể chờ đến khi nó hoàn toàn biến mất thì mới có thể đi tiếp.

 

Thời gian chờ đợi thật nhàm chán.

 

Giữa lúc nhàn rỗi, y chợt nghe thấy ngoài màn sương có tiếng người nho nhỏ vọng lại.

 

"Người đang ở đâu?"

 

Là giọng của cậu nhóc ấy, nhưng lần này khác hẳn những lần trước.

 

Trước đây lúc nghe y không để tâm lắm, nhưng giờ so sánh mới nhận ra, những âm thanh trước kia dường như bị thời gian ngăn cách, không chân thật.

 

Còn giờ đây, từng lời cậu bé nói ra đều thể hiện rõ cảm xúc của mình, mang theo sự hoảng loạn và nôn nóng.

 

Lâm Kỳ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, chỉ cần bước ra khỏi màn sương này, y sẽ thực sự quay về một triệu năm trước.

 

Con người khi đối diện với sự sợ hãi từ những điều chưa biết luôn có chút hoảng loạn.

 

Lâm Kỳ hít sâu, đè nén nỗi bồn chồn trong lòng, cất giọng: "Ngươi có nghe thấy ta nói không?"

 

Bên ngoài màn sương, mọi thứ như ngưng đọng. Mặt trời đã lên nhưng ánh sáng rất nhạt, mây đen dày đặc, chắc là sắp có mưa.

 

Cậu bé đứng dưới một gốc cây, ngây người.

 

Vừa rồi, cậu đã nghe thấy giọng nói của ai?

 

Là giọng của một thanh niên, trong trẻo nhưng xa xăm.

 

Lâm Kỳ đợi rất lâu không thấy hồi đáp. Vẫn không thể nghe được sao? Nhưng y đã thực sự quay về thời điểm một triệu năm trước rồi.

 

Y lặp lại lần nữa: "Ngươi có nghe thấy không?"

 

Cậu bé giật mình tỉnh lại, bàn tay căng thẳng đến mức không biết phải đặt đâu cho phải: "Ta... ta nghe thấy rồi."

 

Tim cậu đập dữ dội như sắp nổ tung.

 

Nghe thấy là tốt rồi.

 

Lâm Kỳ khẽ nói: "Ngươi chờ chút, có lẽ còn cần thêm thời gian."

 

Thiếu niên hoảng hốt: "Không sao, ta đợi người."

 

Đầu óc cậu mơ hồ, không biết phải nói gì, chỉ có thể xoắn lấy vạt áo.

 

Muốn nghe thêm một chút.

 

"Người cần ta làm gì không?"

 

Dù cách một tầng không gian, Lâm Kỳ vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của thiếu niên, y mỉm cười: "Không cần đâu, nếu có việc khác thì ngươi cứ đi làm trước đi."

 

Thiếu niên nhất thời không biết phải làm gì, chẳng lẽ người chê nó phiền sao? Nhưng nó thực sự chẳng có chuyện gì để làm cả.

 

Nó chỉ muốn ở đây, muốn nghe thanh âm ấy, chỉ cần như vậy là đủ. Chẳng lẽ những ai tin tưởng thần linh đều sẽ như thế này sao? Vừa kính sợ lại vừa không thể kiềm chế.

 

Cậu ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, chăm chú nhìn vào khoảng không trước mặt: "Vâng, được ạ."

 

Cậu khoanh chân ngồi xuống đất, xòe lòng bàn tay ra, ngắm nhìn chiếc vòng tay được tết từ cỏ, cậu giơ nó lên trước ánh sáng, nheo mắt lại. Trong đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười không tài nào giấu nổi.

 

Một ký ức chợt xẹt qua trong đầu. Hình như, trên con đường lên núi này, cậu từng nhìn thấy loài hoa giống y hệt như thế.

 

Đóa hoa mà thần linh ban cho cậu, nhưng cậu lại đánh mất.

 

Thiếu niên nhíu mày, trong lòng vẫn trăn trở không nguôi, nó cẩn thận cất chiếc vòng cỏ vào trong ngực, nắm chặt tay, cất tiếng: "Ta phải đi một lát, người có thể chờ ta không?"

 

Lâm Kỳ bật cười: "Đi đi, có khi đến lúc ngươi quay về ta vẫn còn chưa ra khỏi đây đâu."

 

Nghe thấy giọng y, vành tai nó lại đỏ lên, "Vâng."

 

Cậu thiếu niên đi vào rừng sâu, đi được nửa đường, trời bắt đầu lất phất mưa.

 

Cậu len lỏi qua những lùm cây rậm rạp, men theo con đường lên núi, ngay bên khe đá, cậu tìm thấy bông hoa ấy.

 

Thì ra nó trông như thế này.

 

Dù trong lòng đã sớm vẽ nên hình dáng của nó, nhớ rõ từng đường vân trên cánh hoa, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sắc đỏ ấy, trái tim cậu vẫn như tan chảy, tựa như nơi mềm yếu nhất bị ai đó khẽ hôn lên.

 

Cậu nâng niu bông hoa trong tay.

 

Từng giọt mưa rơi lên hàng mi, khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng, chở theo niềm hân hoan của thiếu niên.

 

Trên đường trở về cậu cứ suy nghĩ mãi, lần đầu gặp mặt cậu nên nói gì đây? Thần linh sẽ muốn cậu nói gì nhỉ?

 

Nói "Cảm ơn người" ư?Thế thì tầm thường quá.

 

Nói "Ta thích người"? Ừm, chắc chắn là thích rồi. Cậu hơi ngượng ngùng, nhưng như thế liệu có được không?

 

Lần đầu gặp mặt mà đã nói " ta thích người" ....

 

Quá...quá mạo phạm rồi!

 

Cậu lắc đầu, thầm nhủ trong lòng: Quá mạo phạm rồi, không thể được.

 

Cậu thiếu niên khẽ bước tới, nhưng mơ hồ nghe thấy đối diện truyền đến âm thanh. Đường lên núi không chỉ có một lối, có người đang đi về phía này, hơn nữa không chỉ có một người.

 

Hơi thở cậu khựng lại, lập tức dừng bước, vội vàng trốn đi.

 

Mưa rơi lất phất trong rừng, thế giới trở nên nhạt nhòa.

 

Một nhóm dân làng đang tụ tập kéo nhau lên núi, đi đầu là một vị tu sĩ Trúc Cơ khoác đạo bào, trong tay cầm một chiếc âm dương bàn, gương mặt nghiêm nghị. Bên cạnh hắn chính là con dâu nhà họ Vương, Hoàng Phượng, ả ta vẫn giữ vẻ cay nghiệt như trước, dọc đường lên núi không hề nở một nụ cười.

 

Lý Thúy Vân đi sát bên bà ta, dáo dác nhìn quanh, càng nhìn khu rừng này nàng ta càng cảm thấy rợn người.

 

Hoàng Phượng lạnh lùng lườm nàng ta một cái: "Không lo mà dẫn đường cho đàng hoàng đi, cứ đảo mắt lung tung làm gì?"

 

Khí thế của ả ta quá mạnh, mà Lý Thúy Vân vốn là kẻ chuyên bắt nạt người yếu, sợ hãi người mạnh, lập tức rụt cổ lắp bắp: "Không... không có gì, ta chỉ thấy khu rừng này đáng sợ quá."

 

Khóe môi Hoàng Phượng nhếch lên đầy khinh bỉ.

 

Ả ta hất cằm, tiếp tục đi thẳng.

 

Lý Thúy Vân thấy vậy thì lầm bầm sau lưng: "Đồ đàn bà hạ tiện, đã bám theo tận cửa mà vẫn chẳng ai thèm."

 

Nói xong nàng ta dừng bước, vô tình va vào người phía sau, đó là một thanh niên, gã thừa cơ vỗ nhẹ lên mông nàng ta một cái, Lý Thúy Vân thấy chẳng ai nhìn thấy nên giả vờ giận dữ đẩy gã ra: "Ngươi làm gì vậy? Mọi người đang nhìn đó!"

 

Thanh niên cười dâm đãng hai tiếng, không nói thêm gì.

 

Lý Thúy Vân bỗng dưng sinh ra cảm giác đắc ý, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn bóng lưng Hoàng Phượng, cười lạnh: "Đến đàn ông cũng chẳng giữ nổi, đúng là đồ vô dụng."

 

Phía trước, Hoàng Phượng đang cùng vị tu sĩ Trúc Cơ trò chuyện, cuối cùng ả cũng thu lại vẻ cay nghiệt, cung kính nói: "Tiên nhân, thằng nhóc này đúng là sao chổi, ngài xem nên xử lý thế nào đây?"

 

Tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn không để tâm đến lời đồn đại về "sao chổi" trong thôn. Hắn đến đây chỉ để trả ân tình cho nhà họ Hoàng, mấy hôm trước họ đã tặng hắn một lô lô đỉnh thượng hạng, hơn nữa còn là những thiếu nữ vừa đúng tuổi đẹp nhất.

 

Vị tu sĩ Trúc Cơ cau mày, giọng mất kiên nhẫn: "Muốn làm gì thì làm, ta sẽ nhốt nó lại, còn xử lý thế nào thì tùy các ngươi."

 

Hoàng Phượng cúi thấp người, giọng điệu càng thêm nhún nhường: "Nhưng ... nhưng nếu nó chết rồi mà oán hồn vẫn không tiêu tan thì sao?"

 

Tu sĩ hờ hững: "Vậy thì chất củi đốt đi, ma quỷ bị lửa đốt sẽ hồn phi phách tán."

 

Mắt Hoàng Phượng sáng lên: "Được, được!"

 

Mưa phùn rả rích rơi xuống đuôi tóc ả, ả mỉm cười, nụ cười như rắn độc nhe nanh, tựa một con mãng xà đứng thẳng trong mưa.

 

Lý Thúy Vân hô to: "Ê ê, rẽ phải, rẽ phải! Ở ngay phía trước!"

 

Nàng lẩn vào giữa đám đông, không dại gì mà đi trước chịu chết.

 

Đột nhiên nhận ra số người có vẻ ít đi, Lý Thúy Vân kêu lên: "Sao không thấy mấy tên ở phía đông thôn đâu?"

 

Một phụ nhân hóng hớt bên cạnh vung tay nói: "Chúng nó ở đằng sau, đến muộn chút thôi."

 

Lý Thúy Vân trừng mắt: "Chút gan ấy mà cũng không có? Còn là đàn ông nữa không hả?"

 

Phụ nhân kia chỉ cười cười.

 

Đám người rẽ phải băng qua lùm cây, Lý Thúy Vân nhón chân nhìn về phía trước, kích động chỉ tay: "Là chỗ đó! Chính là chỗ đó! Tên sao chổi kia nhất định ở quanh đây, không thể đi xa được!"

 

Tu sĩ Trúc Cơ nhấc mình nhảy xuống.

 

Dân làng há hốc mồm, ánh mắt nhìn Hoàng Phượng càng thêm ngưỡng mộ, khiến Lý Thúy Vân tức đến nghiến răng.

 

Hoàng Phượng liếc nhìn nàng, chỉ lạnh lùng cười nhạt trong lòng, đồ hèn nhát, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Bề ngoài thì dữ dằn nhưng thực chất chỉ dám phẫn uất trong lòng, vừa nhu nhược lại lăng loàn, ngủ với không biết bao nhiêu người trong thôn. Nhà họ Thôi cưới được nàng ta đúng là có một nàng dâu "tốt".

 

Nàng men theo triền núi đi xuống, từng người, từng người một, dân làng lần lượt đứng thành vòng quanh hồ, trước mắt họ là tro tàn của một đống lửa đã cháy, cùng với những nét vẽ nguệch ngoạc trên đất.

 

Có người chỉ vào bức vẽ khuôn mặt cười của Lâm Kỳ, hét lên: "Mau nhìn! Mau nhìn cái này! Đây chắc chắn là bùa chú nguyền rủa của yêu quái!"

 

"Phì, ta biết ngay con yêu nghiệt này không thể giữ lại!"

 

Chúng xông tới nhao nhao giẫm nát bức vẽ, có kẻ nhổ nước bọt, đám trẻ con tinh nghịch còn tè lên đó rồi cười ha hả.

 

"Cái tranh vẽ nguệch ngoạc này xấu y như cái tên sao chổi kia vậy!"

 

"Nhìn như chó quào!"

 

"Xì, chó quào còn đẹp hơn thế!"

 

Cậu bé nấp trong bụi cây, ngón tay nắm chặt cành gai nhọn, lòng bàn tay rướm máu nhưng chẳng màng, đôi mắt cậu đỏ ngầu, căm hận đến mức muốn liều mạng với bọn họ. Dù đã quen nhẫn nhịn nhiều năm, nhưng lần này cơn giận trong lòng cậu như lửa bùng lên thiêu rụi lý trí.

 

Phẫn nộ đến tột cùng, đến mức lời nói cũng trở nên vô nghĩa.

 

Tại sao chúng có thể...Sao chúng dám...

 

Tại sao?

 

Cậu giơ tay quệt đi giọt lệ vừa rơi xuống.

 

Sống mũi cay xè, cậu nén lại tiếng nghẹn ngào, ánh mắt như con sói con bị dồn đến đường cùng, điên cuồng mà tuyệt vọng.

 

Cậu phải dụ bọn chúng đi chỗ khác.

 

Đây là tội nghiệt của cậu, sao có thể liên lụy đến thần linh?

 

Thần linh là vô thượng vạn năng.

 

Nhưng dù vậy cũng không thể vì cậu mà chịu tổn thương!

 

Cậu bé đầy cảnh giác nhìn tên tu sĩ Trúc Cơ phía trước, sau đó nghiến răng, dồn hết can đảm, bất thình lình bật dậy từ bụi cây, gây ra tiếng động lớn.

 

Đám người bên hồ lập tức quay phắt lại!

 

Lý Thúy Vân cười vang: "Nó ở đó! Nó ở đó! Thấy chưa!"

 

Mưa bắt đầu nặng hạt.

 

Cậu bé quay người định chạy, nhưng lại đâm sầm vào một người.

 

Mưa nhòe tầm mắt, toàn thân cậu lạnh băng.

 

"Ha! Xem ta bắt được ai đây?"

 

Tên thanh niên đi đường vòng đến từ lối khác, đôi mắt ti hí nheo lại, gương mặt chi chít vết rỗ, gã nhếch miệng cười, để lộ hàm răng vàng khè: "Nhóc con thối tha! Ông đây đã ngứa mắt mày từ lâu rồi!"

 

Cậu bé trừng to mắt, mưa rơi rào rào, hạt nước to tướng rơi vào con ngươi, nhưng cậu cũng chẳng buồn chớp mắt.

 

Phía sau gã mặt rỗ còn có một tên mập.

 

Tên mập nói: "Ngươi túm nó làm gì? Ném nó xuống đi! Nó là quái vật đấy!"

 

Gã mặt rỗ cười khẩy.

 

Nhưng động tác trên tay lại không hề do dự, vung cánh tay  hất cậu bé bay ra xa, nặng nề rơi xuống đất.

 

Cậu phun ra một ngụm máu, không biết lấy sức từ đâu, chật vật chống người dậy định bỏ chạy.

 

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể dừng lại ở đây, không thể để bọn chúng nhìn thấy mình.

 

Lý Thúy Vân bước nhanh tới, giơ chân giẫm mạnh lên lưng cậu bé, vẫy tay gọi: "Tiên nhân, mau lên! Mau trói con quái vật này lại!"

 

Tu sĩ Trúc Cơ vừa nhìn đã biết cậu bé này không phải yêu ma gì cả, chỉ là tướng mạo mang sát khí bẩm sinh mà thôi, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến hắn chứ?

 

La bàn trong tay xoay một vòng, lập tức có một sợi tiên thừng vàng óng quấn lấy tứ chi cậu, nhìn kỹ mới thấy, đó nào phải dây thừng, rõ ràng là rắn! Những chiếc răng nanh cắm sâu vào cổ tay, cổ chân cậu bé.

 

Cậu nghiến răng, không thể động đậy tay chân, chỉ có thể gắng sức bò lê trên mặt đất.

 

Cuối cùng Lý Thúy Vân cũng yên tâm không còn sợ hãi nữa, cả chặng đường này bị Hoàng Phụng chèn ép đến uất ức, giờ đây cô ta trút hết lên đầu cậu bé. Cô ta cúi xuống hung hăng vặn mạnh tai cậu: "Thằng ranh con, lần này ngươi chạy đâu cho thoát!"

 

Lời nói phả vào tai cậu mang theo hơi lạnh: "Ngươi ***** Hồ Bưu, ta còn phải cảm ơn ngươi nữa đấy, nhưng mà ngươi cũng không lỗ đâu. Ngươi có biết Lục Thành Sinh chết thế nào không?"

 

Thiếu niên cảm thấy máu trong người đông lại... Không phải Lục ca đã rời khỏi thôn rồi sao?

 

Chết... chết rồi ư.

 

Lý Thúy Vân cười lạnh: "Ngươi đúng là sao chổi, ai dính vào ngươi cũng gặp xui xẻo. Hôm đó Lục Thành Sinh nhìn thấy ngươi xong thì ngã từ trên dốc xuống, gãy cả chân. Sau đó chưa được mấy ngày lại bị Hồ Bưu ép đến bờ sông, sống sờ sờ mà bị ***** đến chết. Ha, xem như ngươi đã báo thù cho Lục ca của ngươi rồi."

 

......Cái gì?

 

......Nàng ta đang nói cái gì?

 

Màng nhĩ như muốn vỡ tung, bầu trời tối sầm lại. Thiếu niên đã chẳng còn để tâm đến cổ tay, cổ chân đang rách toạc nữa. Trái tim như bị vứt vào vạc dầu sôi, đau đớn đến mức không phân biệt nổi âm thanh xung quanh.

 

Lý Thúy Vân thưởng thức vẻ mặt giằng xé của cậu bé rồi "ồ" một tiếng, phát hiện ra gương mặt của tên sao chổi này thế mà lại thanh tú hiếm có, "Bảo sao Hồ Bưu cứ bám riết không buông, cái mặt này đúng là đồ hồ ly tinh dụ người."

 

Khoan đã! Mắt nó... khỏi rồi sao???

 

Hoàng Phượng đã lớn giọng gọi người mang một bó củi khô tới: "Xong rồi, xong rồi! Chất củi lên người nó đi! Lý Thúy Vân, còn đứng đó làm gì?"

 

Lý Thúy Vân hét lên chói tai, vội vàng lùi vào trong đám đông, la lớn: "Yêu quái! Mau lên! Châm lửa đốt nó đi! Mắt nó khỏi rồi! Yêu quái! Nó là yêu quái đấy!!!"

 

Sắc mặt Hoàng Phượng tối sầm, thô bạo đẩy Lý Thúy Vân qua một bên, quát: "Cút ra phía sau!"

 

Lý Thúy Vân run rẩy lùi lại.

 

Hoàng Phượng nhìn thiếu niên chật vật ngã sõng soài trên đất không thể động đậy, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cay độc.

 

Những thanh niên trai tráng trong thôn lần lượt ôm bó củi quẳng xuống người cậu bé. Thiếu niên cắm chặt đầu ngón tay vào lớp bùn đất, nước mưa chảy dọc theo sợi tóc, rơi vào mắt, cay xè đau rát. Cậu thẫn thờ, tâm trí trống rỗng, củi lửa nện xuống người, đập lên đầu, nhưng cậu chẳng có phản ứng gì như thể đã mất đi tri giác.

 

Hoàng Phượng nhìn cậu, sự phẫn uất đè nén trong lòng bao năm qua dường như theo máu huyết lan khắp cơ thể, toàn thân ả run rẩy, phấn khích đến mức ngón tay cũng run lên.

 

Ả nhún vai cười khẽ rồi không kiềm chế nổi nữa dùng tay che mặt, bật cười như điên. Cuối cùng cũng sắp chết rồi! Lục Thành Sinh à Lục Thành Sinh, ngươi sắp được đoàn tụ với đứa em trai nhỏ của ngươi rồi!

 

Cơn mưa hôm nay thật đúng lúc, giống hệt đêm hôm đó... Ả nâng váy, chạy băng qua núi rừng, lòng tràn đầy vui sướng hướng về phía hắn, nhưng chờ đợi nàng chỉ có ánh mắt lạnh lùng chán ghét của hắn cùng tiếng chó sủa điên cuồng trong thôn.

 

Chỉ vì ả ta muốn bán tên sao chổi này đi ư?

 

Nhưng ả ta làm vậy là vì ai?

 

Hoàng Phượng cảm thấy có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, giống như ngụm máu bị ép nuốt xuống năm xưa giờ đây lại trào lên.

 

Ả ta ngồi xổm xuống, móng tay nhuốm nước cánh tiên lướt nhẹ từ ấn đường của cậu bé xuống đến cằm.

 

"Lần này ta đã mời hẳn tiên nhân đến, sẽ không còn ai có thể cứu ngươi nữa đâu. Kể cả thần tiên cũng không thể." Cô bật cười, ánh mắt điên loạn, móng tay đâm sâu vào da mặt cậu bé, máu rỉ ra, hòa lẫn với sắc đỏ của nước cánh tiên, "Ha, ha ha ha, cuối cùng thì ngươi cũng phải chết!"

 

Sao chổi, sao chổi... Đúng là sao chổi! Là nó đã hủy hoại cả cuộc đời ả, bị trói buộc cả đời với gã đàn ông đáng tuổi cha mình, phải chịu đựng thân xác béo phì, xấu xí ấy cả đời, bị vùi lấp trong cái thôn làng bẩn thỉu hạ tiện này suốt đời!

 

Thiếu niên dán mắt về phía gốc cây cổ thụ, toàn thân đau đớn như bị nghiền nát, trái tim như bị ai đó siết chặt.

 

Mưa táp vào mắt, cậu quỳ rạp xuống đất trong tư thế đầy thành kính, chẳng thể thốt ra một âm thanh nào nhưng trong lòng lại có người đang gào khóc thảm thiết.

 

......Đừng ra ngoài. Cầu xin người, đừng ra ngoài...

 

......Ta không muốn gặp người nữa, ta... không gặp nữa...

 

Hoàng Phụng nhìn vào đôi mắt của cậu, đôi mắt đã không còn mù lòa nữa, đẹp đến kinh người.

 

Ả ta nén cười nhưng lại không thể kìm nén nổi, cơn mưa không thể gột rửa đi cơn giận dữ, thời gian không thể xóa nhòa thù hận.

 

Bao nhiêu năm qua, đã vô số lần ả muốn giết cậu nhưng chẳng thể thành công. Hôm nay cuối cùng cũng có thể kết thúc tất cả rồi!

 

"Nếu không phải vì ngươi, hôm đó Lục Thành Sinh đã không để ta rời đi!"

 

"Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không rơi vào kết cục này."

 

"... Nói chung, các ngươi đều phải chết."

 

Ả bật cười kỳ quái: "Ngươi có biết Lục Thành Mai chết như thế nào không?"

 

Ả thở dài một tiếng: "Là ta, ta đã bảo cha ta cử người đi bắt nó đấy. Cuối cùng da nó bị lột từng mảnh, từng mảnh một." Hoàng Phượng giơ tay làm động tác cắt gọt rồi cười nhạt: "Thật đáng thương."

 

Ả tiến sát cậu bé hơn: "Ngươi có biết vợ chồng nhà họ Lục chết như thế nào không? Nơi núi non trùng điệp này, lấy đâu ra sơn tặc chứ?"

 

Ả ta nhìn sắc mặt thiếu niên dần dần tái nhợt, tỏ ra đầy thích thú rồi bật cười, trong mắt đỏ như lệ quỷ: "Còn về Lục Thành Sinh à... Hắn, chết, đáng, lắm!"

 

Thiếu niên hoàn toàn ngẩn người, từng câu từng chữ của Hoàng Phượng như lưỡi dao sắc nhọn cắm vào tim, đôi mắt hoa đào của cậu tràn đầy hoang mang, nghe không rõ, hiểu không thấu, nhưng tại sao... vẫn đau đến thế?

 

Hoàng Phượng cười mãn nguyện.

 

Củi chất càng lúc càng cao.

 

Chôn vùi cậu bé bên dưới.

 

Hoàng Phượng nhận lấy bó đuốc từ tay người bên cạnh, tấm áo vải thô bị mưa thấm ướt, vẻ cay nghiệt hằn sâu trên khuôn mặt theo năm tháng đã trở thành biểu cảm cố hữu, "Thiêu chết ngươi, để ngươi đoàn tụ với đám người nhà họ Lục dưới suối vàng đi."

 

Ả ta bỗng khựng lại, như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra: "Đôi mắt này của ngươi cũng đẹp thật đấy, móc ra làm vòng tay chắc cũng được."

 

Móng tay đỏ rực sắp chạm đến đôi mắt thiếu niên.

 

Những kẻ xung quanh xem trò vui càng thêm kích động, ai cũng cầm một cây đuốc trên tay, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.

 

Bên trong kết giới, Lâm Kỳ lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe rõ.

 

Sương trắng dần dần tan đi, tầng chướng ngại cuối cùng cũng biến mất. Trước mắt y, thế giới một triệu năm trước đang hiện ra rõ ràng. Lần đầu gặp mặt, nên nói gì đây nhỉ? Lâm Kỳ gãi đầu, thôi, không nghĩ nữa, cứ giữ dáng vẻ lạnh lùng là được.

 

Cơn gió lạnh lướt qua mặt, y khẽ hừ một tiếng, trời đang mưa sao?

 

Bầu trời u ám, bóng dáng y vẫn còn mờ nhạt, nhưng khi đặt chân vào thế giới này, cảnh tượng *****ên lọt vào mắt khiến y tức đến nổ đom đóm.

 

...."Dừng tay!"

 

Cái quái gì đây?!

 

Người bị đè dưới đống củi là ai?! Những ngọn đuốc giơ cao, vòng tròn vây chặt của đám dân làng, từng khuôn mặt dữ tợn như quỷ La Sát...

 

Dừng tay!!!!!!

 

Giọng của Lâm Kỳ xuyên qua màn mưa, rơi vào tai thiếu niên, nước mắt cậu lập tức trào ra.

 

Hoàng Phượng sững sờ quay lại nhìn Lâm Kỳ, cả người ả run lên, ngã phịch xuống đất.

 

Những kẻ khác đồng loạt hét lên!

 

"Aaaaaaaaa! Quỷ! Quỷ! Quỷ!"

 

Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng trợn tròn mắt.

 

Lâm Kỳ chỉ cảm thấy cơn giận dữ lạnh lẽo thiêu rụi lý trí, Lăng Vân Kiếm trong tay vang lên ong ong như cộng hưởng với kiếm ý sâu thẳm của chủ nhân. Sắc mặt y lạnh băng, trường bào tung bay, sát khí bốn phương tám hướng ngưng tụ, mưa trút xuống như trống trận.

 

Dân làng hoảng loạn bỏ chạy, ùn ùn trốn sau lưng tu sĩ Trúc Cơ.

 

"Tiên sư cứu mạng! Tiên sư cứu mạng!"

 

"Súc sinh!!!" Tất cả đều đáng chết.

 

Lâm Kỳ nghiến răng, Lăng Vân Kiếm bùng nổ uy năng, rồi bùm một tiếng, nguồn năng lượng khổng lồ nổ tung trong lòng bàn tay y, lan tỏa khắp trăm dặm, cỏ cây lay động, trời đất rung chuyển.

 

Sức mạnh hủy thiên diệt địa bủa vây, tất cả đều cảm thấy cái chết cận kề!

 

"Aaaaaaaaaa!"

 

Có người ôm chặt tai, gào thét thảm thiết!

 

Nhưng cơn đau đớn trong dự liệu không xảy ra, luồng sức mạnh dâng trào như thủy triều, rồi lại rút đi như chưa từng xuất hiện.

 

Phụt...

 

Hào quang bùng nổ trong lòng bàn tay nhưng lại không phóng ra, bởi y vẫn chỉ là một bóng mờ, còn chưa hoàn toàn đến thế giới này. Toàn bộ linh lực phản phệ, Lâm Kỳ phun ra một ngụm máu, quỳ rạp xuống đất.

 

Dân làng buông tay che mắt, che tai xuống.

 

Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, bọn họ đột nhiên cười vang.

 

"Hahaha, cứ tưởng ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là trò bịp bợm!"

 

"Nếu ngươi đã là đồng bọn của tên sao chổi kia, vậy thì chết chung luôn đi!"

 

Một thanh niên cầm đuốc, đột ngột ném thẳng xuống chân Lâm Kỳ, cười lớn: "Cứ đốt chết cho xong chuyện!"

 

"Đúng đúng! Ha ha ha, hay lắm! Hay lắm!"

 

Dân làng vừa sợ hãi vừa căm phẫn, lại càng kiêng kỵ yêu ma quỷ quái, chỉ muốn thiêu chết! Thiêu chết!

 

Những bó đuốc vạch lên từng đường vòng cung trên không trung, rơi xuống bao vây quanh Lâm Kỳ, có bó đuốc xuyên thẳng qua thân thể y, không gây chút thương tổn nào.

 

Lửa bùng lên dữ dội, khói đen bốc lên cuồn cuộn, nhưng Lâm Kỳ chẳng hề cảm thấy hơi nóng, bởi y vẫn chưa hoàn toàn đặt chân vào thế giới này, cảm giác tự nhiên kém chân thật đi mấy phần.

 

Lâm Kỳ chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.

 

Khốn kiếp!

 

Cậu bé mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, ngay cả khóc cũng khóc không ra tiếng, linh hồn bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đến cả những con rắn cắn chặt cổ tay, cổ chân cũng chẳng màng. Cậu lảo đảo bò ra từ đống củi, mỗi bước đi đều để lại những vệt máu tươi hòa lẫn vào nước mưa.

 

"Không!!!"

 

Cậu xé toạc cổ họng gào lên, nhưng không có thanh âm. Cơn đau dữ dội qua đi, chỉ còn lại sự câm lặng.

 

Không!

 

Cậu lết trên mặt đất, bò về phía Lâm Kỳ.

 

Dân làng cười ha hả, thích thú nhìn dáng vẻ chật vật của cậu.

 

Lâm Kỳ vội quát: "Này! Đừng thế! Ta không sao! Chờ chút!"

 

Nhưng ngọn lửa đã cháy quá lớn, đến cả cơn mưa dữ dội cũng không thể dập tắt, giọng nói của hắn bị chôn vùi, bóng dáng cũng mờ dần trong làn khói đen.

 

Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh đều xa dần.

 

Mọi hình ảnh cũng nhạt nhòa trong màn mưa.

 

Đôi mắt phượng của Hoàng Phượng khẽ nhướng, nụ cười hả hê của Lý Thúy Vân, ánh nhìn mỉa mai trong mắt đám thanh niên, cùng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của vị tu sĩ Trúc Cơ.

 

Trong mắt thiếu niên, chỉ còn lại một ngọn lửa.

 

Mưa lạnh thấu xương, giá rét len lỏi đến tận cốt tủy. Trong thế giới tĩnh lặng, không ánh sáng, thứ duy nhất có thể nghe thấy chỉ là nhịp tim băng giá của chính mình. Từng tiếng, từng tiếng, trống rỗng mà tuyệt vọng.

 

Thần linh không phải là vô thượng vạn năng sao?

 

Thiếu niên lê thân bò về phía trước, phía sau kéo theo một vệt máu dài.

 

......Vậy nên, người nhất định sẽ không sao, đúng không?

 

Lâm Kỳ bị làn khói dày đặc che khuất tầm mắt, hoàn toàn không biết đường ra ngoài, chỉ có thể lần mò mà đi, tâm trạng y tệ đến cực điểm.

 

A a a! Cái quái gì đây! Một lũ súc sinh! Sao lúc đầu ta không giết sạch cả cái thôn này luôn chứ!

 

Cảm giác dần dần trở lại, dù rất yếu ớt nhưng vẫn đủ để khiến y khó chịu trước luồng khói đặc và hơi nóng cuộn trào, y lách qua đống củi cháy, chân đột nhiên trẹo một cái, cả người khuỵu xuống.

 

Đm!

 

Y cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, một tàn lửa bám vào đuôi tóc.

 

Trên mặt đất, một bàn tay nhỏ bé hiện ra trước mắt y, móng tay đã bong tróc, máu tươi không ngừng rỉ ra qua từng kẽ ngón, đó là một bàn tay trắng trẻo, quen thuộc, là tay của cậu bé kia.

 

Tim Lâm Kỳ như ngừng đập, y chậm rãi ngẩng đầu.

 

Sau lưng là khói lửa ngút trời, trước mặt là cơn mưa rả rích.

 

Cậu bé ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào mở to không chớp, chống tay gượng dậy nhưng thất bại, lại cố gắng thử lần nữa, nhìn dáng vẻ ấy, lòng Lâm Kỳ đau nhói, y vươn tay định đỡ lấy cậu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, bàn tay y bỗng bị cậu bé siết chặt.

 

Lần này, là thật sự chạm được.

 

Đôi mắt hoa đào đã khô cạn, nhưng lần này, thứ rơi xuống không còn là nước mắt nữa, mà là máu.

 

Cậu bé run rẩy lấy từ trong ngực áo ra một chiếc vòng cỏ, cùng một bông hoa đã bị ép nát. Cậu cắn môi, dòng máu đỏ từ khóe mắt lăn dài, nhỏ xuống bông hoa, thấm ướt cả bàn tay Lâm Kỳ.

 

Lâm Kỳ không nói nên lời, y chỉ muốn vươn tay che đi đôi mắt ấy, hà cớ sao lại khổ đến mức này?

 

"Hoa... tặng người..."

 

......Cảm ơn người.

 

......Lần đầu gặp gỡ, ta đã rất thích người.

 

......Nhưng chẳng thể nói được gì cả.

 

Hốc mắt Lâm Kỳ cay xè, ngay cả một nụ cười cũng không thể gượng nổi, y vươn tay định xoa đầu cậu bé.

 

Ngay khoảnh khắc đó bàn tay y bỗng khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, y đột nhiên cúi người ôm lấy cậu bé.

 

Một chiếc âm dương bàn sắc bén lao tới, quanh mép đầy răng cưa, tỏa ra từng luồng linh lực đen kịt.

 

Đáng lẽ nó nhắm thẳng vào đầu nhóc con, nhưng lại xuyên thẳng qua ***** của Lâm Kỳ. Lúc này một nửa cơ thể của Lâm Kỳ đã trở thành thực thể, khoảnh khắc âm dương bàn xuyên qua trái tim, cơn đau dữ dội ập đến, y muốn áp chế nhưng không thể, máu theo khóe môi trào ra, nhỏ xuống mái tóc dài của cậu bé.

 

Cả người cậu bé cứng đờ.

 

Âm dương bàn bay vút lên bầu trời rực lửa nhưng rồi đột nhiên khựng lại, một luồng linh lực cuồn cuồn xuyên phá ngọn lửa, chiếu sáng cả không trung.

 

......Trận pháp truyền tống bị kích hoạt rồi.

 

Lâm Kỳ nghe thấy tiếng nổ vang dội bên tai, các hạt nguyên tử mang theo tia chớp tím đen xé rách không gian, một khe nứt hư không dần mở rộng, y cảm nhận rõ ràng có một lực hút khổng lồ đang kéo lấy y từ phía sau.

 

Đụ má!

 

Lâm Kỳ chụp lấy vạt áo cậu bé, nghĩ rằng có thể tiện thể kéo cậu theo cùng.

 

Nhưng ngón tay y lại một lần nữa xuyên thẳng qua thân thể cậu.

 

Lâm Kỳ há miệng: Vậy là... y lại sắp phải quay về sao?

 

Vị tu sĩ Trúc Cơ lạnh lùng quát: "Yêu ma, hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán."

 

Lực hút ngày càng mạnh, y biết mình sắp bị kéo đi.

 

Không được! Y không thể đi! Nếu y đi mà để thằng nhóc lại đây, nó sẽ bị đám súc sinh này thiêu sống mất! Không được! Không thể nào!

 

Cho ta một phút... chỉ một phút nữa thôi.

 

Y rút kiếm ra, lần này dù có được hay không thì cứ thử một lần đi.

 

Cậu bé ngước nhìn y.

 

Mây xoáy thành động, tử khí lan tràn khắp trời đông.

 

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, bên tai cậu chỉ còn lại tiếng mưa rơi, ngọn lửa thiêu rụi đáy mắt, nóng đến mức như muốn đốt cháy tất thảy.

 

Thần của cậu.

 

Tóc dài áo trắng, dung mạo tuấn nhã, rút kiếm trong biển lửa, khẽ nở một nụ cười.

 

Linh lực cuồng loạn quét sạch tất thảy, kiếm ý hùng hồn như rồng vươn khỏi vực sâu, sát ý lạnh lẽo bao trùm trời đất. Có kẻ khóc lóc, có kẻ gào thét, có kẻ rên rỉ, có kẻ chạy trốn, có kẻ quỳ xuống cầu xin...

 

Chúng sinh muôn hình vạn trạng, bi thương của chúng sinh, tội ác của chúng sinh.

 

Nhưng tất cả dần chìm vào cõi tĩnh lặng.

 

Y chẳng nghe thấy gì nữa.

 

Rầm!!!!

 

Lửa nuốt chửng tất cả, sóng nhiệt cuộn trào.

 

Lâm Kỳ cảm nhận được lực hút từ đường hầm thời không, khẽ nói một tiếng tạm biệt.

 

Cậu bé nhìn về phía trước.

 

Rất lâu.

 

Mưa nhỏ dần.

 

Lửa cũng nhỏ dần.

 

Thần linh của cậu đã biến mất khỏi thế gian này, có lẽ hòa vào cơn gió, có lẽ vùi trong tro tàn.

 

Trong mắt cậu, từng điểm sáng đen dần dần lan rộng, lại sắp mù rồi sao?

 

Trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt cậu rơi xuống, nhỏ lên cánh hoa Bà Sa đã dập nát.

 

Cuối cùng, trí óc trở nên trống rỗng, trong tim vang lên một câu nói.

 

......Hóa ra, thần linh cũng không phải vô thượng vạn năng.

 

_______________________

Choze: Chương này dài kinh khủng luôn, tận gần 12k từ. Anw, arc Ma Vực này tới đây là hết rồi, phần sau sẽ chỉ có kể về tình yêu không chít chít meo meo lắm của 2 đứa thui nhe ^^

Bình Luận (0)
Comment