Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 66

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Vạn vạn năm trôi qua, biển xanh hóa nương dâu, duy chỉ có một thanh kiếm theo hắn từ thuở ban đầu đến tận cùng.

 

Tên cõi trần đã bị lãng quên từ lâu, chỉ bởi khi xưa hắn đột phá Đại Thừa ở di tích Ân Khư, kiếm danh Vấn Thủy, thế nên hắn bèn lấy họ Ân, tên Vấn Thủy.

 

Hắn sinh ra nơi vực sâu, lục căn thanh tịnh, thất tình lục dục đã bị cắt đứt từ khi Kiếm Tâm thành hình. Từ đó trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vạn vạn năm đều một lòng cầu đạo, chưa từng gợn sóng.

 

....Cho đến khi kiếm ý bế tắc ở cảnh giới Bất Diệt.

 

Kiếm ý có bốn bậc: Đăng Đường, Vô Cực, Nhập Chân, Bất Diệt. Đăng Đường là hình, Vô Cực là thanh, Nhập Chân là tình, Bất Diệt là tướng.

 

Ngộ được "tướng" mới có thể phá Bất Diệt.

 

Mà "tướng" là gì? Là muôn mặt của nhân thế, là vạn tướng của chúng sinh.

 

Nhưng từ khi sinh ra, hắn vốn không có tham, sân, si, oán, thì làm sao có thể lĩnh ngộ được "tướng"?

 

Thanh Nữ bảo hắn: "Tôn thượng, sao ngài không nhập thế?"

 

Nhập thế ư?

 

Đôi mắt hắn lướt qua thân kiếm Vấn Thủy, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

 

...Cũng được.

 

Hắn giáng thế, tự che đi đôi mắt, phong ấn ký ức, một tia linh lực hóa thành một tu sĩ dẫn hắn đến một thôn làng nhân gian.

 

Có lẽ việc hắn nhập thế là nghịch lại thiên đạo, khoảnh khắc hóa thành trẻ con, thiên đạo giáng xuống một lời nguyền. Hắn dùng toàn bộ tu vi để chống lại nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt đôi phần, vẫn định trước là sẽ chết yểu.

 

Hắn chưa từng có tuổi thơ, đây chính là thời thơ ấu hắn dành cho chính mình.

 

Ký ức thời niên thiếu mơ hồ, nhưng mỗi khoảnh khắc vui buồn hắn đều khắc cốt ghi tâm.

 

Lần *****ên nhận được sự giúp đỡ thiện ý, thì ra sẽ có một dòng nước ấm chảy khắp thân thể.

 

Lần *****ên được ai đó xoa đầu trìu mến, dịu dàng gọi tên, thì ra sẽ có một niềm vui len lỏi vào tâm khảm.

 

Chỉ là niềm vui ấy quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức những gì hắn nhận được không phải là hạnh phúc dài lâu mà là nỗi đau chân thực.

 

"Chúng ta giữ con lại, ba năm sau con chính là con trai nhà họ Lục. Ai dám bắt nạt con, cứ bảo cha con đánh hắn!"

 

"Này, thằng nhóc mù, đưa tay ra, ta dạy ngươi gấp sao. Ê ê ê, đừng nhúc nhích! Đừng căng thẳng! Ta cầm tay ngươi dạy, đúng rồi, như thế này, rồi thế này..."

 

"Sau này phải ngoan một chút, thân là một nam tử hán trong nhà, không thể khiến họ lo lắng nữa đâu."

 

......Được.

 

Hắn mấp máy môi nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có cơn gió lùa vào khoang miệng, cuộn một vòng rồi lặng lẽ rút đi.

 

Hắn sống trong một chiếc hộp đen, chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể cảm nhận hơi ấm bên ngoài, hắn cẩn thận vươn tay, cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, nhưng cuối cùng chiếc hộp đen ấy vẫn không để hắn thoát ra.

 

Lần *****ên người phụ nữ đó đến, trước mặt mọi người thì kéo tay hắn tươi cười dịu dàng, ân cần hỏi han.

 

Nhưng đến khi người khác rời đi, hắn lại bị nắm tai, tiếng thét chói tai của ả ta khiến đầu hắn đau nhức: "Tiên nhân đã nói ngươi trời sinh sát khí, khắc người khắc mình, sao Lục Thành Sinh lại không tin! Ngươi mới đến đây mấy ngày nhà họ Lục đã xảy ra bao nhiêu chuyện xui xẻo, nào là mất đồ, nào là sâu mọt phá hoại! Ta đã bảo rồi, phải vứt ngươi đi! Sao hắn lại chết sống không chịu chứ!"

 

Ngón tay người phụ nữ lướt qua mặt hắn, trên móng tay dường như có thứ gì đó lạnh băng, giọng nói ả cũng lạnh lẽo âm trầm: "Nói đi, có phải ngươi đã bỏ bùa nhà họ Lục không?"

 

Hắn không hiểu, không hiểu đau khổ, không hiểu tủi thân, chỉ yếu ớt kêu lên một tiếng, theo bản năng giơ tay che chắn. Người phụ nữ thô bạo gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta có nên bán ngươi đi không nhỉ? Đợi ta gả vào nhà họ Lục rồi, ta sẽ là người nhà họ Lục, bớt được một thằng mù ăn hại cũng tốt."

 

Tai nọ bị móng tay dài cào rách, máu rịn ra, tai ù đặc, không còn nghe thấy gì nữa.

 

Chỉ khe khẽ nức nở, co rúm lại trong góc tối.

 

Người nhà họ Lục dạy hắn nói chuyện, dạy hắn biết vui buồn, dạy hắn phân biệt tốt xấu.

 

Ôm hôn, *****, mỉm cười, đó là tốt.

 

Chảy máu, đau đớn, khóc lóc, đó là xấu.

 

Vậy nên, hiện tại là xấu.

 

Những thứ xấu sẽ khiến người ta khó chịu, khó chịu đến tột cùng.

 

Người đàn bà ấy ngày nào cũng đến, ngày nào cũng nói đi nói lại một câu.

 

Mãi cho đến một đêm nọ, ả ta không xuất hiện nữa.

 

Chỉ là, từ đó về sau, hắn cũng không thể rời khỏi chiếc hộp đen kia.

 

Tai họa, nghiệt chướng, điềm gở.

 

Hắn đã rời đi.

 

Những ký ức sau đó hắn không muốn nhớ lại nữa.

 

Tại sao phía sau niềm vui ngắn ngủi lại là nỗi đau vĩnh hằng?

 

Sỉ nhục, giày xéo, nhạo báng, khinh rẻ.

 

Tất cả đều khiến người ta chảy máu, đau đớn, rơi lệ, đều là xấu.

 

Cũng là thứ... hắn đáng phải nhận.

 

Người nhà họ Lục đã dạy hắn thiện ác. Ban tặng điều tốt cho người khác là thiện, mang đến điều xấu là ác... Vậy, những người ở đây đều là kẻ ác sao?

 

Biển khổ vô biên, nghiệt duyên tự chuốc. Thiện ý ban đầu quá mỏng manh, từ lâu đã bị khổ ải vô tận về sau nhấn chìm.

 

Kẻ ác... ác tướng, thì ra chúng sinh đều mang ác tướng.

 

Ngộ tướng hắn ngộ ra được là: Chúng sinh ác, chúng sinh khổ, chúng sinh oán hận tương ngộ.

 

Chỉ còn một bước nữa là đột phá Bất Diệt.

 

Thời khắc này vốn đã có thể kết thúc mọi chuyện, kết thúc thật mỹ mãn.

 

Chỉ là......

 

Tại sao người ấy lại xuất hiện vào lúc này?

 

Trong ánh sáng nhập nhòe, hắn nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, hơi thở của ai đó đến gần, mang theo một cái chạm dịu dàng truyền từ ấn đường lan khắp tứ chi, thấm vào xương tủy. Đôi bàn tay đầy vết thương được nhẹ nhàng vỗ về, hắn mở tay ra, như thắp lên một tia sáng nơi vực thẳm, ngoan ngoãn để người kia dẫn dắt, cẩn thận lướt tay trên mặt đất, chạm vào từng con chữ, từng bức họa.

 

Chiếc hộp đen của hắn, từng chút một, nứt vỡ.

 

Giọng nói của hắn dần xa vời, thấp hèn mà thành kính.

 

"Người đã giúp ta đuổi bọn họ đi sao?"

 

"Người...Người muốn đưa ta đi à?"

 

"Người có ở đây không?"

 

"Ta... ta có thể biết tên của người không?"

 

"Người có thích thế giới này không?"

 

Vì sao lại có nhiều câu hỏi đến vậy? Vì sao từng câu từng chữ đều dè dặt... Giống như ngay từ đầu, cách hắn giao tiếp với người đó đã luôn là như thế.

 

Hắn vĩnh viễn nơm nớp lo sợ, dùng từng nét vẽ để đoán ý của người, đoán đúng thì vui sướng thỏa mãn, đoán sai thì hốt hoảng khổ sở.

 

Hắn dốc hết sức mình đến gần người ấy, dù đó chỉ là một người xa lạ đến nỗi chẳng hề biết tên.

 

Hôm ấy, dưới đáy sông, ống dẫn khí luân phiên giữa đôi môi. Trong làn nước tăm tối, người kia bơi tới, dáng mày dáng mắt khắc sâu vào tim hắn, chỉ cần nghĩ đến trái tim đã âm ỉ nhói đau, nhưng nỗi đau này lại làm người ta vui sướng.

 

Kỳ lạ thật ...vì sao lại có một loại đau đớn khiến người ta vui sướng?

 

Vậy, rốt cuộc nó là tốt hay xấu?

 

Hắn không hiểu, chỉ biết rằng trong từng khoảnh khắc ở bên người ấy, cảm xúc này vẫn luôn tồn tại.

 

Vừa vui vừa buồn, vừa tốt vừa xấu, đây là gì?

 

Không ai dạy hắn, vậy nên phải rất lâu sau hắn mới hiểu... Cảm giác này, có lẽ gọi là thích, là rất thích.

 

Hắn rất thích người xa lạ này.

 

Thần linh của hắn đã phá vỡ chiếc hộp đen kia như thể vô thượng vạn năng.

 

Đoá hoa Bà Sa hắn yêu thích vô ngần, đến cùng vẫn chẳng thể giữ lấy.

 

Giống như đức tin non nớt ngây ngốc của hắn rồi cũng bị đập nát tan.

 

Hóa ra, thần linh cũng không phải vô thượng vạn năng.

 

Từng giọt mưa rơi xuống, thấm ướt thân thể, lửa cũng lụi tàn.

 

Âm thanh xung quanh khi xa khi gần, khi mờ khi tỏ.

 

Đôi mắt của hắn lại lần nữa mất đi ánh sáng.

 

Những ngón tay *****, không còn móng bấu vào đất, cơn đau thấu xương đánh tan màn sương mơ hồ trong tâm trí. Hắn cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh phủ kín thân hình, đôi tay bấu chặt lấy mặt đất chống đỡ cơ thể từng chút một, chậm rãi bò dậy.

 

Xung quanh là bóng tối.

 

Là hỗn độn.

 

Là vực sâu.

 

Ký ức cuồn cuộn ùa về.

 

Trước mắt dần dần hiện ra ánh sáng.

 

Trời đất tăm tối.

 

Tứ bề hỗn loạn.

 

Cuối cùng hắn cũng đột phá cảnh giới Bất Diệt.

 

Thì ra... thế gian này vẫn là ác. Ngươi nằm ngoài lục hợp, ngươi không thuộc về thế giới này.

 

Thì ra... đạo ngộ cuối cùng, vẫn là ác tướng.

 

Hắn không biểu lộ cảm xúc, thân hình trẻ thơ dần phai nhạt rồi tan biến. Dáng hình một người đàn ông chậm rãi hiện lên giữa đất trời, tuấn mỹ tựa thiên thần, trường bào đen cuồn cuộn, hoa văn bạc ẩn chứa sát khí. Đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như tuyết ở cao nguyên ngàn năm không tan.

 

Vấn Thủy Kiếm từng chút một ngưng tụ thành hình trên tay hắn.

 

Núi sông lay động, nhật nguyệt lu mờ.

 

Năng lượng ở nơi sâu thẳm tận cùng từ thuở hồng hoang cuộn trào ra từ mũi kiếm. Đất trời rung chuyển, lục hợp bát hoang, vạn vật hãi hùng, cuống cuồng trốn chạy.

 

Hươu nai đắm mình xuống đáy sông, sóc lao thẳng vào mũi tên, chiến mã ngửa cổ hí vang trời, bầy cá hoảng loạn nhảy khỏi mặt nước.

 

Cung điện xa hoa sụp đổ, bảo tháp cầu trường sinh nát tan, tiếng gào thét, kêu khóc, rên rỉ, chiến loạn, tuyệt vọng giăng khắp nhân gian.

 

Trời nghiêng đất ngả, khí lưu cuộn xoáy, tạo thành một hố sâu khổng lồ, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng. Mặt đất rung chuyển dữ dội, một vết nứt khổng lồ xé toạc trung tâm đại lục, như một con ác long gầm rú, cuốn muôn dân vào cơn lốc diệt vong.

 

Kiếm ý Bất Diệt.

 

Nhát kiếm *****ên của hắn, thế mà lại là diệt thế.

 

"Người thích thế giới này sao?"

 

"Người thích thật ư?"

 

"Thật ra, ta vốn chẳng hề thích nó, nhưng người đã cho ta thấy...nên có lẽ ta sẽ thử thích nó vậy."

 

"......Ta sẽ thử thích thế giới này."

 

Cuồng phong gào thét khắp chân trời, núi non trồi sụt rồi sụp đổ, thiên địa tách rời, thế gian phân ly.

 

Hắn nghe thấy giọng nói từ nơi sâu thẳm đáy lòng.

 

Tại sao người lại muốn ta nhìn thấy thế giới này?

 

Nhìn lửa đỏ thiêu rụi thân xác người.

 

Nhìn cỏ xanh nhuốm đẫm máu tươi người.

 

Nhìn cơn mưa rửa trôi vùng đất cháy, nhìn hoa tàn rụng rơi trước gió, nhìn những xúc cảm người để lại trong ta hóa thành tro tàn.

 

Có lẽ, là nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khi đón lấy một cánh hoa rơi, hay nụ cười chật vật trong biển lửa.

 

Nhìn thấy bóng hình người chầm chậm biến mất, dù ta có cố gắng thế nào cũng chẳng thể giữ lại.

 

Người muốn ta thấy tất cả những điều ấy.

 

Rồi vẫn bắt ta... yêu lấy thế giới này?

 

Hai giọng nói đan xen.

 

Một non nớt, thuần khiết.

 

Một lạnh lẽo, vô tình.

 

......Thế giới này, ta vẫn sẽ không thích.

 

Ầm!

 

Tiếng vọng xa xăm nặng nề giáng xuống.

 

Vết nứt thành hình, ánh sáng trên trời bị nuốt chửng!

 

Một kiếm này xé toang trời đất, mở ra Ma Vực.

 

Khuynh Thiên họa.

 

......

 

Lâm Kỳ lại lần nữa bị kéo vào đường hầm thời không, nhưng lần này đại trận biến đổi, hồng trần vi trần như sao băng rơi xuống, va vào thân thể y, mỗi lần va chạm đều đau đớn thấu xương.

 

Toàn thân y lơ lửng giữa hàng tỷ hạt sáng, trọng lực hỗn loạn đến điên cuồng, y cắn răng xoay người, ở lại đây chắc chắn sẽ bị lực hút chết tiệt này xé thành từng mảnh. Không còn cách nào khác, y đành thuận theo một dải khói xanh mà tiến về phía trước.

 

Mỗi bước đi đều như bị ngàn cân cản trở, y nhắm mắt, mặc cho đá vụn rạch nát da thịt.

 

Những thứ này đều là dấu tích của thời gian, Lâm Kỳ cảm nhận được đau đớn, nhưng khi những hạt sáng lướt qua y, thứ bị lấy đi không phải là máu... mà dường như là thời gian.

 

......Cái đệt.

 

Không ổn rồi!

 

Y có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang bị thu nhỏ không ngừng.

 

Lâm Kỳ tuyệt đối không muốn mình biến thành một đứa nhóc!

 

Y men theo dải khói xanh, cuối cùng đến được nơi tận cùng, một vòng xoáy ngũ sắc đang quay cuồng dữ dội trước mắt y.

 

Kệ vậy! Cứ vào rồi tính sau!

 

Y nghiến răng, lao thẳng vào vòng xoáy.

 

Trước mắt tối sầm, chỉ trong chớp mắt lại như đã trôi qua cả nghìn năm.

 

Lâm Kỳ đột ngột xuất hiện giữa hư không, còn chưa kịp đáp xuống đất đã bị một cơn cuồng phong dữ dội cuốn lấy! Cả người mất trọng tâm, rơi thẳng xuống đất, y chống thanh Lăng Vân Kiếm, khó nhọc đứng dậy.

 

Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một vùng hỗn độn. Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ rìa xa của đại địa, trước mắt chỉ toàn là hoang vu tịch mịch.

 

Linh lực cuồng bạo cuốn phăng mặt đất, cuồng phong hung tợn xé rách cơ thể.

 

Lâm Kỳ ngây người.

 

Đây là... đâu?

Bình Luận (0)
Comment