Edit: Choze
Beta: Wine
Lâm Kỳ hơi hoang mang.
Giữa vùng đất rộng lớn và mênh mông này, Lâm Kỳ nhờ vào chút ánh sáng le lói mới loáng thoáng nhận ra bóng dáng những dãy núi trải dài. Bão tố thét gào, linh lực hỗn loạn cuộn trào khắp nơi. Cảm giác này... giống hệt nơi mà y đã rơi xuống khi nhảy xuống miệng núi lửa từ đại vực thứ ba.
Chỉ là mức độ nguy hiểm dường như đã tăng lên gấp mười lần!
Lâm Kỳ có thể cảm nhận rõ rệt mối nguy này, nhưng điều khiến y kinh ngạc là tại sao những cơn bão nơi đây lại không gây tổn thương nhiều bằng vùng hư không kia?
Lẽ nào... chuyện này có liên quan đến việc kinh mạch của y đã được củng cố chỉ sau một đêm trong bí cảnh?
Nếu vậy... chắc hẳn đây cũng coi như là một cơ duyên?
Nghĩ đến bí cảnh ấy, Lâm Kỳ lại chợt nhớ đến cậu bé kia.
Trong lòng chợt thấy khó chịu, có chút đau lòng, lại có chút sầu não, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Y thấy hơi hối hận, tại sao lại đồng ý gặp mặt? Rõ ràng chỉ muốn kết thúc trong êm đẹp, vậy mà bây giờ e là đã trở thành ký ức đau thương nhất của cậu bé ấy.
Thôi vậy. Lâm Kỳ thở dài, lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối ren.
Chủ nhân của bí cảnh kia rốt cuộc nghĩ gì mà đặt ngôi làng ấy vào đó? Chẳng lẽ là để ghi chép quá khứ, lưu giữ như một đoạn hồi ức? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày có một người từ thế giới bên ngoài đến, nhìn thấy và thay đổi lịch sử sao?
Khoan đã.
Thay đổi lịch sử?
......Ý nghĩ này bất chợt lóe lên khiến Lâm Kỳ rơi vào trầm tư.
Vậy y đã xuất hiện bên cạnh cậu bé đó với tư cách gì?
Những bức tranh y vẽ, những dấu vết y để lại... chẳng lẽ thật sự lưu vào lịch sử hàng triệu năm trước ư?
Trận cuồng phong không hề gây thương tổn, chỉ lướt qua làm tóc và áo choàng y khẽ tung bay.
Lâm Kỳ chôn chân tại chỗ, mơ hồ cảm thấy bản thân như đã hiểu gì đó, nhưng mà cũng chẳng hiểu gì cả. Thời gian, không gian, đó là huyền diệu của Thiên Đạo, là ngộ đạo của tu sĩ Đại thừa, bây giờ y còn chưa đủ tư cách để chạm đến dù chỉ là một góc.
Một tiếng gầm giận dữ cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Kỳ.
Mặt đất khẽ rung chuyển như thể có một dị thú nào đó đang trỗi dậy từ phía sau dãy núi trước mặt y.
Ánh mắt Lâm Kỳ trầm xuống, lập tức xốc lại tinh thần, tập trung vào tình huống trước mắt. Trước khi kịp xác định đây là đâu, y cúi đầu nhìn bản thân, phát quan đã rơi mất, tóc tai rối bù, y phục rộng thùng thình.
Y cúi đầu nhìn tay mình, dù chỉ có thể thấy được một cái bóng mờ nhưng vẫn đủ để khiến y sụp đổ.
Mẹ nó!
Y...quay về mười lăm tuổi rồi sao?!
Chó thật! Không muốn đâu! Mười lăm tuổi y trông yếu nhớt thấy gớm!
Đột nhiên linh lực dao động dữ dội! Lâm Kỳ hốt hoảng, không kịp oán thán, lập tức lùi về phía sau. Dưới ánh sáng yếu ớt, y nhìn thấy ngọn đồi nhỏ trước mặt đang sụp đổ với tốc độ mắt thường cũng thấy được!
Và rồi cảnh tượng bên kia ngọn núi hiện ra.
Một con đại xà khổng lồ sừng sững giữa thiên địa!
Ba đầu, mỗi đầu mọc hai chiếc sừng, trong miệng đầy răng nanh sắc nhọn, ba tầng răng chi chít, lưỡi rắn dài cả mét. Gương mặt dữ tợn, lúc này đang cuồng bạo điên loạn, cái đầu ở giữa cắn chặt thân thể một người đang giãy giụa, nuốt thẳng vào bụng, hai cái đầu còn lại thì ngẩng lên phun ra từng dòng kịch độc tấn công những kẻ trên mặt đất.
Cả ngọn đồi hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Lâm Kỳ cũng nhìn thấy những người đang bao vây con rắn.
Đều là tu sĩ, cao nhất là Nguyên Anh, thấp nhất chỉ mới Luyện Khí.
Tất cả đều cắn răng, mặt tái nhợt, thúc giục pháp khí trong tay điên cuồng tấn công con đại xà.
Bên ngoài có người đang bày trận, một pháp trận đỏ rực vây chặt con quái vật ở trung tâm, huyết quang xuyên thủng màn đêm, vảy con đại xà bốc khói nghi ngút, hiển nhiên không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
"Cố gắng thêm chút nữa! Con súc sinh này sắp chết rồi!"
Một lão giả Nguyên Anh hét đến mức khàn cả giọng.
Lâm Kỳ tròn mắt kinh ngạc, lặng lẽ quan sát trận đại chiến.
Linh lực bùng nổ, ánh sáng rực rỡ đan xen: đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím không ngừng xoay vần trong trận pháp, hội tụ thành một luồng trắng chói mắt bắn mạnh ra ngoài. Con đại xà giận dữ quất đuôi, quét bay hơn mười người khiến họ đập mạnh xuống đất, thương vong vô số.
Nó giận dữ, cuồng bạo, ba cái đầu điên cuồng xé nát những người bị thương.
Bỗng có một kiếm tu lao tới! Kiếm vung lên, tử quang chém rực trời, lửa bùng một thoáng, cái đầu giữa của đại xà bị chặt đứt!
"Thượng Quan huynh cố giữ vững! Ta tới giúp đây!"
Một kiếm tu áo xanh cũng tung người nhảy lên, áp lực Nguyên Anh khuếch tán bốn phía, trường kiếm quét ngang, phối hợp với người trước, mỗi người chém một đầu!
Ba cái đầu rắn rơi xuống cùng lúc! Cơ thể con đại xà điên cuồng vặn vẹo!
Ầm!!!!!
Cơn giãy giụa của nó khiến vô số ngọn đồi sụp đổ, kéo theo nhiều tu sĩ bỏ mạng, đất rung núi chuyển, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Lâm Kỳ đứng từ xa, cẩn thận tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Con mãng xà quấn lấy một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cậu bé cắn rách môi, dùng thanh kiếm gỗ đâm mạnh vào đuôi nó. Các tu sĩ khác cũng đồng loạt ra tay, cố gắng trấn áp thân thể con đại xà, nó điên cuồng giãy giụa, dốc hết sức lực vùng lên lần cuối, quét chiếc đuôi khổng lồ một vòng, nhóm tu sĩ bám trên đuôi lập tức bị hất văng ra xa.
Rơi xuống đất chỉ có con đường chết.
Khi bóng người càng lúc càng tiến lại gần, Lâm Kỳ mới giật mình tỉnh táo, mẹ nó, bay về phía y rồi!
Là thiếu niên kia!
Lúc này tất nhiên cứu người là quan trọng nhất.
Hơn nữa nơi này xa lạ với y, nếu có thể trà trộn vào nhóm tu sĩ này thì cũng tốt, nếu không một mình y chẳng khác nào kẻ mù đi giữa đêm đen, đến cả nơi đây là đâu cũng không biết.
Lâm Kỳ từ sau tảng đá nhảy ra, nhanh chóng đón lấy thiếu niên, nhẹ nhàng đáp xuống giữa làn bụi mịt mù.
Thiếu niên vốn tưởng mình chết chắc rồi, nào ngờ lại rơi vào một cái ôm ấm áp, nhưng bụi cát che mờ tầm mắt khiến cậu chẳng thể nhìn rõ thế giới xung quanh.
Chân vừa chạm đất, người kia lập tức buông cậu ra. Thiếu niên vẫn còn bàng hoàng, vội vã phủi bụi trên người rồi đứng dậy.
Nhờ ánh sáng còn sót lại từ trận chiến phía xa, cậu nhìn thấy rõ người trước mặt.
Là một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi.
Hơn nữa, còn là một...anh trai rất đẹp.
Y phục trên người tiểu ca ca này có hơi rộng, nhưng chính vì vậy lại càng làm nổi bật cổ tay, cổ chân thon gầy, xương quai xanh lộ ra vẻ mong manh tinh xảo. Mái tóc dài đen nhánh như dòng nước đổ xuống ở sau lưng, vài sợi rơi trước trán làm dịu đi thần sắc trong đôi mắt. Ánh mắt đen sâu thẳm, làn da trắng ngần, dung mạo trong bóng sáng mờ ảo tựa như một bức họa tĩnh lặng mà thanh tú.
Anh trai xinh đẹp kia nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên mười bốn tuổi ngẩn ngơ, đứng đờ ra tại chỗ.
Ánh sáng phía xa dần tối đi, một tu sĩ Nguyên Anh dẫn theo một nhóm Kim Đan và Trúc Cơ thoắt cái đã dịch chuyển đến.
"Tu Minh, con không sao chứ?!"
"Thế nào rồi?"
"Có bị thương không?"
Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên tên Tu Minh giật mình, bỗng thấy xấu hổ, nhưng cậu lại sĩ diện không chịu tỏ ra yếu thế, lập tức ra vẻ hung dữ cứng ngắc quát Lâm Kỳ: "Ngươi là ai! Sao lại xuất hiện ở đây!"
Lâm Kỳ vốn đang chờ một lời cảm ơn chợt á khẩu.
Vị tu sĩ Nguyên Anh vừa tới lập tức giơ tay gõ lên đầu thiếu niên, nghiêm giọng: "Đây là cách con nói chuyện với ân nhân của mình à?"
Tu Minh lập tức ra vẻ đáng thương: "Cha..."
Tu sĩ Nguyên Anh nhìn sang Lâm Kỳ, chắp tay nói: "Vừa rồi cảm tạ tiểu hữu đã ra tay tương trợ."
Những tu sĩ đi theo ông cũng đổ dồn ánh mắt vào thiếu niên từ trên trời rơi xuống này.
Tu vi Kim Đan.
Có phải hơi trẻ quá không?
Nhưng bọn họ đã sống quá lâu ở nơi này, đến mức chẳng còn để tâm đến tư chất nữa. Chỉ cần có thể sống sót, vậy là đủ.
Lâm Kỳ có ấn tượng khá tốt với vị tiền bối Nguyên Anh trước mặt, khẽ cười: "Tiền bối không cần khách sáo, ta chỉ tiện tay thôi."
Vị tiền bối Nguyên Anh mỉm cười, nhìn đường nét khuôn mặt cũng đủ nhận ra đây là một người trung niên nho nhã. Ông quan sát Lâm Kỳ từ trên xuống dưới, nhưng chỉ là một đánh giá đơn thuần không mang theo ác ý, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ông cất giọng: "Tiểu hữu, ngươi từ đâu tới?"
Từ đâu tới?
Ta bảo từ trên trời rơi xuống ông có tin không?
Lâm Kỳ bịa đại một lý do: "Ta... ta đi lạc, bị tách khỏi những người khác."
"Vậy sao?" Tiền bối Nguyên Anh lại mỉm cười.
Từ sau Khuynh Thiên họa, Ma Vực vĩnh viễn chìm trong bóng tối, linh lực cuồng bạo, dị thú hoành hành. Chư vị tu sĩ đều kết thành từng đoàn, tụ lại một chỗ vừa săn giết yêu vật vừa tu hành, mong đột phá Đại Thừa, tìm cơ hội thoát khỏi Ma Vực để đến đại lục Thương Trạch, sao có chuyện vô duyên vô cớ đi lung tung, lại còn có thể lạc đường được chứ?
Thân phận thiếu niên này có điều bí ẩn.
Nhưng ở Ma Vực, bất kể lai lịch hay mục đích, chỉ cần là tu sĩ thì đều có thể lôi kéo.
Vị tu sĩ Nguyên Anh không vạch trần, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi đưa ra đề nghị: "Nếu đã lạc đường, chi bằng tiểu hữu đi cùng chúng ta? Một mình lang thang trong Ma Vực e rằng rất nguy hiểm."
Ma Vực?
Đây là Ma Vực sao!
Lâm Kỳ sững sờ. Ma Vực là thế này ư?
Không phải là bảy đại vực ngăn cách bởi một con sông, ngoại trừ không có mặt trời ra thì chẳng khác gì đại lục Thương Trạch hay sao?
Nhưng nơi đen kịt không ánh sáng, cuồng phong gào thét, linh khí vặn vẹo này... lại là Ma Vực?
Lâm Kỳ cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, gật đầu: "Ta có thể hỏi... đây là đâu không?"
Thiếu niên tên Thành Tu Minh chen vào, cố ý tạo cảm giác tồn tại: "Ngươi từ đâu đến vậy? Bị gió lớn thổi bay mất não à?"
Lâm Kỳ: ... Mẹ nó, nhóc con, đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với ân nhân cứu mạng đấy à? Câm miệng giùm cái đi!
Y chẳng thèm liếc mắt nhìn đối phương, đối với loại trẻ con vô lễ thế này, y không thích, nhưng cũng chẳng ghét.
Chỉ chăm chú nhìn vị tiền bối Nguyên Anh, chờ đợi câu trả lời.
Vị tiền bối Nguyên Anh kéo con trai mình ra phía sau, sầm mặt xuống: "Thành Tu Minh! Con càng ngày càng láo rồi!"
Thành Tu Minh xấu hổ ngoan ngoãn lui về sau, không dám lên tiếng nữa.
Tiền bối Nguyên Anh quay sang Lâm Kỳ, ôn hòa nói: "Tiểu hữu, thật xin lỗi, khuyển tử thất lễ rồi."
Lâm Kỳ: "Không sao, không sao."
Tiền bối Nguyên Anh nghiêm túc đáp: "Tiểu hữu hỏi nơi này sao? Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng nó nằm gần Ác Linh Cốc."
Ác Linh Cốc.
Hửm?
Cái tên này...nghe quen quá.
Lâm Kỳ gật đầu, nhưng gật được nửa chừng thì trợn tròn mắt!
Đcm!
Bảo sao nghe cứ quen quen!
Chẳng phải là tiền thân của Bà Sa Hoa Cốc đây à!
Ác Linh Cốc....chắc không phải là vùng đất nguy hiểm nhất của Ma Vực sau Khuynh Thiên họa đâu nhỉ?
Vậy nên...hiện tại y đang ở Ma Vực sau Khuynh Thiên họa, hay là, Ma Vực trước khi chìm vào bóng tối vĩnh viễn?!
Lâm Kỳ: Vãi! Vãi! Vãi!
Một trăm chữ "vãi" cũng không thể biểu đạt hết nỗi sụp đổ của y lúc này!
Nói cách khác, cái dải khói xanh y tiện tay chộp được trong đường hầm thời không vậy mà lại thực sự ném y về triệu năm trước một lần nữa? Thậm chí đây còn là Ma Vực sau Khuynh Thiên họa?
Biểu cảm của Lâm Kỳ lúc này có thể nói là vô cùng khiếp đảm.
Tiền bối Nguyên Anh tưởng y bị dọa sợ, tốt bụng an ủi: "Tiểu hữu đừng lo, tuy rằng chúng ta đang ở gần Ác Linh Cốc, nhưng ác linh bên trong đã bị phong ấn, không thoát ra được đâu."
Lâm Kỳ cố gắng kiểm soát biểu cảm, gượng cười: "Ha ha, vậy sao."
Ác Linh Cốc hình thành thế nào, y không biết. Y chỉ biết, nơi này từng được mệnh danh là chốn hung ác nhất Ma Vực, địa ngục của địa ngục, ác đồ vô số, hung sát khắp nơi.
Xa xa bỗng có người vẫy tay, lớn tiếng gọi: "Mọi người mau lại đây!"
Tiền bối Nguyên Anh liếc mắt nhìn qua rồi quay lại hỏi Lâm Kỳ: "Tiểu hữu quyết định thế nào? Có muốn gia nhập cùng chúng ta không?"
Muốn muốn muốn muốn muốn muốn!
Lâm Kỳ nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Tất nhiên."
Chứ nếu đi một mình ở đây, y có cảm giác như có thể mất mạng bất cứ lúc nào vậy!