Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 68

Edit: Choze
Beta: Wine 

 

Sau khi tìm hiểu đôi chút, Lâm Kỳ biết được vị tiền bối Nguyên Anh này tên là Thành Hải.

 

Y cũng thăm dò ra hiện tại là một nghìn năm sau Khuynh Thiên họa, là thời điểm Ma Vực loạn lạc và hỗn loạn nhất.

 

Một nghìn năm sau......

 

Ánh sáng yếu ớt soi rọi mặt đất, bên tai là tiếng gió rít dai dẳng, những rặng núi đen kịt kéo dài bất tận, ngoại trừ màu đen, nơi này chẳng còn màu sắc nào khác.

 

Lâm Kỳ lặng lẽ đi sau đoàn người, nhìn linh lực xẹt qua trong không trung, cảm thấy suy nghĩ của mình dường như đông cứng lại, một cảm giác cực kỳ hoang đường dâng lên.

 

Một nghìn năm sau Khuynh Thiên họa đối với y vẫn chỉ là triệu năm trước, nhưng hiện giờ, mọi thứ đều chân thực, gió là thật, thời gian là thật, không gian là thật, mà y... cũng là thật.

 

Nhưng y lại là biến số ngoài lục hợp, vậy lịch sử có sự tham gia của y... liệu có còn là lịch sử chân chính hay không?

 

Lâm Kỳ khẽ nhếch môi, sau cú sốc cực lớn, bây giờ y chỉ còn lại sự tê dại: Tại sao một sinh viên kỹ thuật như y lại cứ phải trăn trở những vấn đề này suốt thế nhỉ?

 

Đến khi y hoàn hồn Thành Hải đã dừng bước, đứng trước một khoảng đất bằng phẳng.

 

Khoảng đất này rất rộng, xung quanh không có ngọn núi nào chắn tầm nhìn, khung cảnh mịt mù hỗn loạn, Lâm Kỳ chỉ thấy một biển người đen kịt vây quanh một con cự xà ba đầu vừa bị *****.

 

Lâm Kỳ nghi hoặc: "Họ đang làm gì vậy?"

 

Y cũng không rõ người bên cạnh mình là ai, nhưng nghe giọng thì có lẽ là một nữ tu, nàng thuận miệng đáp: "Còn làm gì nữa? Chia thịt chứ sao! Ngươi có biết không, con mãng xà ba đầu này là dị thú Thượng Cổ, ăn thịt nó có thể hấp thu linh lực tương đương mười mấy năm khổ tu đấy."

 

Lâm Kỳ gật gù, đúng là lợi hại thật.

 

Một nhóm kiếm tu đã rút kiếm ra làm đao, bắt đầu xẻ thịt mãng xà thành từng khối, phân phát cho các tu sĩ ngồi vây quanh. Lâm Kỳ đi theo Thành Hải, cũng tìm một chỗ ngồi xuống, bên phải y là nữ tu vừa nãy, còn bên trái là Thành Tu Minh.

 

Lâm Kỳ không có ấn tượng tốt cũng chẳng có ấn tượng xấu với thiếu niên này, hoàn toàn không có ý định giao tiếp.

 

Chỉ là Thành Tu Minh lại thấp thỏm không yên, ngồi bên cạnh mà như ngồi trên đống lửa, cậu do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng, nói lí nhí như muỗi kêu: "Xin lỗi."

 

Lâm Kỳ đang chăm chú nhìn miếng thịt rắn sống trong tay, suy nghĩ xem nên cắn từ đâu, nhất thời không nghe rõ.

 

"Hả?"

 

Mặt Thành Tu Minh đỏ bừng, quyết định hét lên: "Ta nói là xin lỗi!"

 

Lâm Kỳ nhìn miếng thịt rắn còn rỉ máu trong tay, bỗng bật cười, cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, y nhẹ giọng đáp: "Không sao, ta không trách ngươi."

 

Ai mà không từng có lúc trẻ con bồng bột, khi y mười ba mười bốn tuổi cũng là cái kiểu làm người ta thấy ghét như vậy thôi.

 

Thành Tu Minh cắn mạnh một miếng thịt rắn, vừa xấu hổ vừa giận: "Ai cần ngươi trả lời chứ!"

 

Lâm Kỳ khẽ cười thầm trong lòng.

 

Khó chiều thật.

 

Nếu là thằng nhóc đáng thương kia thì hẳn là bây giờ đã run rẩy trước mặt y rồi.

 

Cả người y bất giác khựng lại, để áp chế cảm giác trống trải trong lòng, Lâm Kỳ lặng lẽ cắn một miếng thịt rắn còn lòng thòng máu trong tay.

 

Nhai hai cái rồi phun ra ngay lập tức.

 

Mẹ nó!

 

Thứ quỷ gì đây!

 

Vừa tanh, vừa cứng, vừa thối, lại còn đắng chát!

 

Cái thứ này sao có thể nuốt nổi!

 

Thành Tu Minh trừng mắt như thấy quỷ: "Ngươi vừa nhả nó ra đó hả?!!"

 

Nữ tu ngồi bên cạnh cũng trợn tròn mắt, giọng khó tin: "Ngươi... bị ngu à?"

 

Thành Tu Minh vội vã nhặt miếng thịt bị nhổ ra nhét lại vào tay Lâm Kỳ: "Còn không mau cầm lấy? Ngươi tính đợi người khác cướp đi chắc?"

 

Cái này còn có người cướp á?!

 

Lâm Kỳ đờ ra, nhìn chằm chằm miếng thịt rắn nhầy nhụa trong tay. Đây... đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?

 

Nhưng mà hỏi thêm nữa thì chỉ càng khiến bản thân trông ngu ngốc hơn thôi.

 

Lâm Kỳ đành chọn cách im lặng, chết lặng nuốt miếng thịt rắn trong tay xuống, cắn răng chịu đựng.

 

Khó ăn! Thật sự quá khó ăn! Khó ăn đến mức không thể chịu nổi!

 

Y thật sự rất muốn dùng lửa nướng chín thịt rắn, nhưng lúc đó e là sẽ bị người khác nhìn như đồ lập dị.

 

Dù sao thì một khi nướng chín, linh lực ẩn chứa bên trong cũng sẽ tiêu tán quá nửa.

 

...... Tích cốc bao lâu nay, lần *****ên được ăn lại, thế mà biến thành bóng ma tâm lý.

 

Thật sự khó ăn... quá khó ăn...

 

Thành Tu Minh ăn rất nhanh, ăn xong chẳng có việc gì làm, bèn nói chuyện với Lâm Kỳ.

 

"Ta thấy ngươi chẳng biết gì thì phải?"

 

Lâm Kỳ nhai thịt rắn, mặt không cảm xúc: ...Nhóc con, ngươi nói trúng rồi đấy.

 

Y đúng là chẳng biết gì.

 

Thành Tu Minh lại bật chế độ lắm mồm, cười nhạo nói: "Giờ ai cũng liều mạng tu luyện, mong đột phá Đại Thừa để rời khỏi cái nơi quỷ quái này, còn ngươi thì hay rồi, linh thịt tốt như vậy mà nói bỏ là bỏ."

 

Lâm Kỳ đang ăn dở thì sững lại: "Đột phá Đại Thừa?"

 

Thành Tu Minh gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần đột phá Đại Thừa là có thể phá vỡ ranh giới, rời khỏi đây, đến đại lục Thương Trạch."

 

Cmn! Đại lục Thương Trạch! Quê nhà! Xúc động rớt nước mắt!

 

Đó chính là nơi y sinh ra, cũng là nơi mà tất cả mọi người trong Ma Vực tha thiết mong chờ cả đời.

 

Lâm Kỳ nghi hoặc hỏi: "Ranh giới gì?"

 

Chẳng phải Ma Vực là do một kiếm của vị Tôn Giả kia chém ra sao?

 

Thành Tu Minh kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, tiểu ca này không phải ngốc thật rồi chứ? Uổng một gương mặt đẹp như vậy.

 

Cậu nói: "Đó là cấm chế mà vị kia đã thiết lập trên bầu trời Ma Vực. Lúc Ma Vực vừa thành hình, hầu như tất cả tu sĩ đều muốn chạy trốn khỏi đây. Nhưng vị kia ..." Cậu cười lạnh một tiếng, "Sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta?"

 

Vị kia.

 

Thành Tu Minh nghiến răng nghiến lợi: "...Sớm muộn gì ta cũng giết hắn!"

 

Lâm Kỳ thực sự không muốn dội một gáo nước lạnh, chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng kích động: "Muốn giết vị đó e là ngươi phải đợi thêm mấy triệu năm nữa."

 

Người mà Thành Tu Minh nhắc đến chính là bậc tôn giả trong sử sách, thậm chí còn không để lại danh tính, nhưng chỉ với một kiếm đã khai mở ra một kỷ nguyên mới.

 

Thành Tu Minh không nói gì, đây vốn là sự thật, cậu không có cách nào phản bác, chỉ lạnh nhạt nói: "Cứ cho là vài triệu năm đi, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn."

 

Lâm Kỳ càng lúc càng hiếu kỳ về người đó: "Vị kia rốt cuộc là người thế nào?"

 

Theo dã sử ghi chép, đó là một kẻ vô cùng si tình.

 

Thành Tu Minh đáp: "Không biết, chỉ nghe cha ta kể, Khuynh Thiên họa nghìn năm trước chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng hậu quả lại kéo dài suốt thiên niên kỷ, khiến hàng vạn tỷ phàm nhân chết thảm."

 

"Ngươi có biết Ác Linh Cốc hình thành như thế nào không?" Không đợi Lâm Kỳ trả lời, Thành Tu Minh đã nói tiếp: "Thôi, ngươi thì biết cái gì chứ."

 

"Ác Linh Cốc vô cùng rộng lớn, bên trong chất chứa gần mười vạn thi thể phàm nhân, chết đi mà không thể siêu sinh. Trải qua hàng ngàn năm, oán khí tích tụ, hóa thành tà ma quỷ quái. Ngoài ra nơi đó còn có mấy nghìn ác đồ, là những kẻ tàn bạo ở thời kỳ tà thuật ăn thịt người thịnh hành năm trăm năm trước."

 

"Tà thuật ăn thịt người... chỉ cần sống nuốt một tu sĩ là có thể hấp thu một phần mười linh lực của cơ thể đó. Khi ấy, để đột phá Đại Thừa, thoát khỏi Ma Vực, đám tu sĩ kia hoàn toàn phát cuồng, đạo lữ trở mặt, cha con thành thù. Sau đó sự việc ngày càng nghiêm trọng, đến mức vài vị tiền bối Xuất Khiếu phải ra tay trấn áp mới có thể dập tắt thảm kịch đó."

 

Thành Tu Minh thản nhiên nói: "Từ đó về sau Ác Linh Cốc trở thành nơi lưu đày của tà tu, ác đồ, vong linh, các vùng đất xung quanh dần biến thành là cấm địa, chẳng ai dám đến gần. Chỉ cần bước vào ngươi sẽ nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gào thét, đúng nghĩa là địa ngục trần gian."

 

Ác Linh Cốc ...... thì ra lại được hình thành theo cách này.

 

Sử sách chỉ ghi chép vài dòng sơ sài, đó là một vùng đất hung ác, nhưng thì ra chân tướng lại lạnh lẽo và đẫm máu như vậy.

 

Lâm Kỳ hỏi: "Xung quanh Ác Linh Cốc cũng bị hạ kết giới sao?"

 

Ồ, xem ra cũng biết một chút đấy.

 

Thành Tu Minh kinh ngạc gật đầu: "Đúng vậy. Ban đầu những kẻ bị giam trong Ác Linh Cốc đều ở cùng một nước. Cũng không biết nước đó đã đắc tội gì với vị kia mà toàn bộ dân chúng bị phong ấn ở đó, chẳng khác gì bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Trong đó quái vật, dị thú đầy rẫy, còn có một con sông xác chết, là dòng sông có thể ăn thịt người! Chỉ trong một đêm, cả một nước bị diệt sạch. Nghe người xưa kể lại, đêm đó, máu từ Ác Linh Cốc chảy ra, nhuộm đỏ cát đất trong vòng trăm dặm, tiếng gào thét như muốn xé nát trời xanh kéo dài suốt một đêm."

 

Lâm Kỳ: "...... Đáng sợ vậy luôn hả?"

 

"Chứ còn gì nữa. Mà vị đó chỉ đứng trên đỉnh Thiên Phong trong Vong Linh Cốc lạnh lùng quan sát suốt một đêm. Ừm, trong Cốc có một đỉnh núi tên là Thiên Phong, nằm ngay cửa ra vào." Cậu giơ tay lên thật cao, cao hơn cả đầu mình, "Nó cao như vậy đấy! Là đỉnh núi cao nhất Ma Vực. Vị kia chỉ xuất hiện duy nhất lần đó, nhưng ai đã từng thấy thì cả đời không thể nào quên."

 

"Ta chưa từng thấy, cũng chẳng thể tả, chỉ nghe kể lại rằng: lúc hắn đến, xung quanh tự có ánh sáng, đẩy lùi bóng tối Ma Vực, cũng chiếu rõ thảm trạng ở Ác Linh Cốc. Y phục đen, tóc đen, không ai dám đến gần nên chẳng rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn từ xa nhưng dường như vẫn là dáng vẻ thanh niên."

 

...... Thành thật mà nói, nhóc ạ, ngươi có thể đi làm người kể chuyện đấy, Lâm Kỳ nghe mà cảm giác như đang tận mắt chứng kiến, không khỏi cảm thán: "Thật lợi hại."

 

Chỉ là, ngay từ đầu có một vấn đề vẫn chưa được giải đáp: "Nguyên nhân thì sao?"

 

"Nguyên nhân gì?"

 

"Nguyên nhân của Khuynh Thiên họa." Không thể thật sự là cái lý do chó má như trong sách ghi chứ?

 

Thành Tu Minh nhíu mày: "Ai mà biết. Hình như là do vị kia mất đi một người rất quan trọng. Thế là phát điên lôi nửa thiên hạ xuống địa ngục tuẫn táng."

 

"Khụ...!"

 

Lâm Kỳ bị nghẹn, suýt nữa sặc chết, đồng thời cũng bị chân tướng dọa chết khiếp!

 

Chỉ vì một người chết!!

 

Mà kéo theo nửa thiên hạ xuống địa ngục!

 

Thật sự là cái lý do chó má kia sao!

 

Y bụm chặt miệng, rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó tròn trịa cỡ bằng viên châu nhỏ mắc kẹt ngay cổ họng, nuốt không được, nhổ cũng chẳng xong. Ban đầu, thứ đó lạnh lẽo thấu xương, nhưng chỉ chớp mắt sau đã trở nên cực kỳ nóng rực, thiêu đốt cổ họng y, một luồng linh lực nồng đậm ổn định cuộn trào bên trong viên châu, như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

 

Y, y rốt cuộc đã nuốt phải thứ gì?

Bình Luận (0)
Comment