Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 69

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Lâm Kỳ ho sặc sụa.

 

Thứ kia mắc kẹt ngay giữa cổ họng, chẳng lên chẳng xuống, cực kỳ khó chịu. Hơn nữa nhiệt độ của nó ngày càng cao, như thể y vừa ngậm một cục sắt nung đỏ.

 

Thành Tu Minh giật mình, trong bóng tối hỏi: "Ngươi sao vậy?"

 

Lâm Kỳ vội bóp lấy cổ mình, cố gắng móc họng để nôn ra thứ kia, nhưng viên châu nhỏ bé ấy vẫn trơ trơ không nhúc nhích, hơn thế nữa, y còn có thể cảm nhận được nó đang dần dần tan chảy.

 

Tan chảy thành dòng linh dịch nóng rực.

 

Từng dòng linh dịch nóng bỏng chảy xuôi theo cổ họng, cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể rồi tràn vào đan điền.

 

Lâm Kỳ hoảng hốt, chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện bên ngoài, vội vã tách ra một tia thần thức dò xét bên trong đan điền.

 

Linh dịch trong đan điền có một màu xanh thuần khiết.

 

Sau khi tiến vào đan điền, từng giọt linh dịch chậm rãi nổi lên, như thể có mục đích mà hội tụ về phía kim đan. Cuối cùng chúng tụ lại bên dưới Kim Đan, kết thành một đóa sen xanh nở rộ, nâng đỡ Kim Đan bên trên, đóa sen xanh đẹp không tỳ vết, từng dòng ánh bạc lấp lánh chảy quanh, tỏa ra vẻ rực rỡ thần bí.

 

Lâm Kỳ hoàn toàn sững sờ.

 

Đây... đây là đang xảy ra chuyện gì?

 

Rốt cuộc y đã nuốt phải thứ gì vậy...

 

Bên ngoài, Thành Tu Minh vẫn không ngừng hỏi: "Này này này, ngươi không sao chứ?"

 

Lâm Kỳ bị tiếng gọi của cậu kéo về thực tại, vẫn còn ngây ngẩn.

 

Phản ứng *****ên của y là thử dẫn linh lực xung quanh vào cơ thể.

 

Sau đó, y phát hiện ra .....

 

Tại đan điền, những luồng linh lực khi đi qua đóa sen xanh đã trở nên tinh khiết, đậm đặc hơn, thậm chí còn có vẻ như được khuếch đại.

 

Đoá sen xanh này chẳng khác nào một bộ lọc trong đan điền của y.

 

Có nó, tốc độ tu hành của y ít nhất cũng có thể tăng lên gấp ba, bốn lần!

 

Lâm Kỳ:...... Mẹ nó...Y đúng là vận cứt chó rồi.

 

Thành Tu Minh kéo kéo tay áo Lâm Kỳ: "Này, nói gì đi chứ!"

 

Lâm Kỳ choáng váng bởi niềm vui bất ngờ ập đến, nhưng ngay sau đó niềm hân hoan còn chưa kịp lan rộng, y đã tự tạt cho mình một gáo nước lạnh.

 

Làm gì có chuyện tốt vậy?

 

Lâm Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng, quay sang Thành Tu Minh, đáp: "Không có gì, trong thịt rắn có sạn, mới bị nghẹn chút thôi."

 

Thành Tu Minh khó tin: "Ngươi lừa chó à, sạn mà cũng có thể làm ngươi nghẹn đến mức đó? Nói thật đi, có phải ngươi vừa nuốt phải nội đan của con rắn không?"

 

Giọng điệu của cậu thản nhiên đến mức khiến Lâm Kỳ cũng phải hoài nghi chính mình.

 

Y thật sự cũng nghi ngờ mình đã nuốt phải nội đan, nhưng nội đan dị thú vốn là chí bảo, y không muốn nói ra vì sợ bị người khác chú ý, nhưng phản ứng của Thành Tu Minh lại quá mức dửng dưng, giống như thứ y ăn vào không phải nội đan của rắn ba đầu mà thật sự chỉ là một viên sỏi vậy.

 

Lâm Kỳ ậm ừ cho qua.

 

Thành Tu Minh tặc lưỡi: "Vận may của ngươi cũng quá tốt rồi đó, bao nhiêu người ở đây thế mà ngươi lại ăn trúng, nhưng mà nội đan của rắn ba đầu cũng chẳng có tác dụng gì đâu, với ngươi mà nói thì chẳng khác nào nuốt sạn cả."

 

Lâm Kỳ: ???

 

Y nhíu mày: "Không có tác dụng?"

 

Thành Tu Minh thản nhiên đáp: "Lúc nuốt vào ngươi có thấy nóng không? Nếu có thì đúng rồi đấy, đó là do nội đan đang tan ra. Nó sẽ hoá thành nước, chảy theo kinh mạch, nhưng vô dụng thôi, vì kinh mạch của chúng ta vốn không thể hấp thu được, cuối cùng chỉ hoà vào máu mà thôi."

 

Lâm Kỳ:...... Các ngươi không hấp thu được... nhưng ta thì có... hơn nữa còn hấp thu rất tốt nữa là đằng khác.

 

Lâm Kỳ cười gượng: "Haha, thế à."

 

Vậy ra, đây là cơ duyên mà lần rèn luyện kinh mạch trong bí cảnh này đã mang lại cho y sao?

 

Thành Tu Minh lại bắt đầu huyên thuyên: "Ngươi đến vừa đúng lúc, mấy hôm trước có người phát hiện tung tích của Mãnh Xá Lợi Tử, hôm nay giết được rắn ba đầu, ngày mai chúng ta định đi về phía Tây tìm nó, ngươi có thể theo cùng."

 

Lâm Kỳ thoáng ngạc nhiên: "Mãnh Xá Lợi Tử? Nó có quan hệ gì với Xá Lợi Tử à?"

 

Thành Tu Minh tỏ vẻ thông cảm với sự thiếu hiểu biết của y: "Xá Lợi Tử chẳng qua chỉ là thú hoang bình thường, sao có thể so với Mãnh Xá Lợi Tử được. Ngươi phải biết rằng Mãnh Xá Lợi Tử cũng là dị thú thượng cổ như rắn ba đầu đấy! Thịt của chúng không chỉ giúp tăng linh lực mà còn giúp tăng khả năng chống lại gió lốc Ma Vực nữa."

 

Lâm Kỳ: "Thì ra là vậy."

 

Thành Tu Minh dặn dò: "Mãnh Xá Lợi Tử rất giỏi dùng mê thuật, đến lúc đó ngươi nhất định phải giữ cho thần thức thanh tỉnh."

 

"Được, ta nhớ rồi." Lâm Kỳ bỗng thấy có gì đó sai sai: "Rõ ràng là ta lớn hơn ngươi, sao nghe ngươi dặn dò lại cứ như đang nhắc nhở đệ đệ vậy?"

 

Thành Tu Minh giật mình, vốn định hung dữ đáp lại một câu "Bớt tự mình đa tình đi", nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, bèn nói: "Chắc là do ngươi nhìn quá yếu, tay nhỏ như thế, có khi chỉ cần bẻ nhẹ là gãy luôn ấy chứ."

 

Lâm Kỳ: ......

 

Má nó!

 

Y biết ngay mà!

 

Y thực sự không hề muốn quay về cái thân xác lúc mười lăm tuổi mỏng manh yếu đuối như gà bệnh này đâu!

 

Sau khi ăn xong thịt rắn, các tu sĩ cũng dần dần tản ra, ngồi xuống đất nhập định tu luyện.

 

Lâm Kỳ tập trung nghiên cứu đoá sen xanh trong đan điền.

 

Ừm, đoá hoa này quả thực rất lợi hại.

 

Y không biết đã tu luyện bao lâu, kim đan dần lớn lên, linh lực tuôn trào, từ lúc Kim Đan đến nay, cuối cùng cũng sắp đột phá trung kỳ rồi.

 

Chờ đến khi y bước vào Nguyên Anh là có thể bắt đầu lĩnh ngộ kiếm ý, tiến vào cảnh giới chân chính của kiếm đạo.

 

Đến lúc đó, trở về Côn Ngô cũng không lo bị mắng nữa.

 

Chỉ là... làm thế nào mới có thể quay về thời không ban đầu đây?

 

Lúc Lâm Kỳ tỉnh lại sau tu luyện, đa số mọi người cũng đã mở mắt.

 

Ở nơi này vốn sẽ chẳng cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng thực tế cũng không cần quan tâm, ai ai cũng chỉ chú trọng đến tu vi của mình, ở nơi tối tăm này truy cầu chút hy vọng mong manh cuối cùng.

 

Những người từng bị thương trong trận chiến với rắn ba đầu lần trước lúc này cũng đã hồi phục hoàn toàn.

 

Vài tu sĩ Nguyên Anh nâng một ngọn lửa trong lòng bàn tay lên, rọi sáng gương mặt mình, sau đó giơ tay vẫy vẫy, đám đông bắt đầu di chuyển, lần lượt tìm về đội ngũ của mình.

 

Lâm Kỳ tự giác đi đến bên cạnh Thành Hải.

 

Thành Hải nghiêm mặt nói: "Lần này chúng ta phải đối phó với Mãnh Xá Lợi Tử, nó âm hiểm, xảo trá, giỏi nhất là tạo ra ảo cảnh. Các ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ thứ gì không nên xuất hiện ở đây mà lại xuất hiện trước mắt thì đều không được tin, bởi đó chính là cạm bẫy của Mãnh Xá Lợi Tử!"

 

Một nữ tu nghi hoặc: "Đã biết thứ đó không nên xuất hiện, vậy sao còn tin?"

 

Thành Hải liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi đáp: "Mãnh Xá Lợi Tử có thể đánh cắp toàn bộ ký ức của ngươi. Rất nhiều khi, có những thứ, có những người, dù biết rõ là giả, nhưng vẫn muốn tin rằng nó là thật."

 

Đám đông hít vào một hơi lạnh: "Còn có chuyện như vậy sao..."

 

Lâm Kỳ thầm nghĩ, đây có lẽ cũng là một dạng tâm ma.

 

Những khát vọng bị che giấu, những cảm xúc không thể thốt thành lời...

 

Nhưng Lâm Kỳ không hề lo lắng, y có một sự tự tin khó giải thích, một niềm tin vững vàng. Y đường đường chính chính bước đi giữa thế gian, chính khí hộ thể, còn tâm ma? Không tồn tại.

 

Mãnh Xá Lợi Tử xuất hiện ở phía tây nơi bọn họ đứng, càng theo dòng người tiến lên, ánh sáng vốn đã mờ nhạt lại càng tối tăm hơn. Trên đỉnh đầu có cơn gió dữ thổi qua, gào hú như tiếng khóc của nhân loại.

 

Thoạt đầu Lâm Kỳ cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi đi thêm vài bước, gió lướt qua bên tai y, mang theo tiếng khóc than, rên rỉ, xen lẫn những tràng cười quái dị khiến màng nhĩ y rung lên đau nhức, âm u rợn người. Đến lúc này y mới nhận ra đây không phải ảo giác, mà là thanh âm theo gió vọng đến.

 

Da đầu Lâm Kỳ tê dại, vội đưa tay bịt chặt tai. Chỉ khi cơn gió gào thét qua đi, y mới chậm rãi buông tay, giữa mày hiện rõ vẻ trầm trọng.

 

Không đúng, càng đi về phía trước, càng có gì đó không đúng.

 

Cát dưới chân mang theo hơi ẩm.

 

Không khí tràn ngập mùi máu tanh không thể xua tan.

 

......Rốt cuộc họ đang đi về đâu?

 

Một con quái điểu sà thấp lướt qua trước mắt, đôi cánh khô quắp như bộ xương cuộn lên từng cơn gió hoang vu.

 

Tiếng kêu khàn đục xé toạc bóng tối.

 

Lâm Kỳ ngước nhìn lên, nheo mắt lại nhưng không thể thấy rõ bầu trời.

 

Mọi thứ chỉ là một vùng hoang tàn, đen tối vô tận, không có thời gian cũng chẳng có không gian.

 

Tiến về hướng tây.

 

Lâm Kỳ bỗng nhớ lại lời Thành Hải từng nói, nơi họ đứng là phía đông Ác Linh Cốc.

 

Vậy thì, nơi họ đang từng bước tiến đến... là vùng đất lưu đày hàng triệu oan hồn sao?

 

"Chuẩn bị đi! Mãnh Xá Lợi Tử ngay gần đây rồi!"

 

Thành Hải bỗng quát lớn.

 

"Nó đến rồi!"

 

Mặt đất dưới chân khẽ rung lên. Lâm Kỳ nhìn về nơi phát ra cơn chấn động, chỉ thấy phía chân trời, một bóng hình khổng lồ chắn ngang tia sáng yếu ớt. Càng tiến tới, thân ảnh ấy càng hiện rõ hơn dưới thứ ánh sáng mờ nhạt. Mỗi một bước chân hạ xuống, đất trời rung chuyển.

 

Mãnh Xá Lợi Tử gầm lên âm thanh trầm đục, tiếng vang sắc bén đến mức khiến tai người nghe rướm máu.

Bình Luận (0)
Comment