Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 70

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Mãnh Xá Lợi Tử đến gần.

 

Vài vị tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt giơ cao ngọn lửa trong lòng bàn tay, rọi sáng một phần cảnh tượng phía trước.

 

Thứ *****ên Lâm Kỳ nhìn thấy là đồng tử của Mãnh Xá Lợi Tử.

 

Hình thoi, bên trong sâu thẳm như xoáy nước cuộn trào, chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người ta bàng hoàng.

 

"Đừng nhìn vào mắt nó!"

 

Thành Hải hét lên.

 

Lâm Kỳ lập tức nhắm chặt mắt.

 

Khoảnh khắc mí mắt khép lại, y cảm nhận rõ ràng hơn từng cơn chấn động dưới lòng đất.

 

Vài vị tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ vung tay áo, thân hình lập tức lơ lửng giữa không trung, vây chặt Mãnh Xá Lợi Tử.

 

"Khai!"

 

Một tiếng nổ vang trời. Ngay khoảnh khắc Mãnh Xá Lợi Tử gầm rú, một tấm lưới điện khổng lồ màu xanh tím đột ngột giăng kín bầu trời, phong tỏa toàn bộ khu vực. Từng tia chớp xẹt xẹt, những con rắn điện xanh tím trườn vào cơ thể cự thú...

 

"Gràoooo!!!!!"

 

Mãnh Xá Lợi Tử gầm lên dữ dội, thân hình khổng lồ lao tới, nhưng móng vuốt giơ cao lại đập thẳng vào lưới điện xanh tím, nó phát ra tiếng gào thét đầy phẫn nộ và đau đớn, đồng tử hình thoi biến thành một màu đỏ quỷ dị.

 

"Nó sắp dùng mê thuật, cẩn thận!"

 

Một thanh niên Kim Đan hậu kỳ đứng phía trước vung đao trong tay, lớn tiếng cảnh báo.

 

Trận hình vây bắt Mãnh Xá Lợi Tử rất đơn giản: tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu, tu vi càng thấp càng lùi ra vòng ngoài.

 

Lúc này Lâm Kỳ là một trong những người đứng ở tuyến đầu.

 

Khi từng kiện pháp khí được tế ra, ánh sáng pháp thuật tức khắc loang lổ khắp bầu trời, xanh tím đan xen, bạch kim chói mắt.

 

Lâm Kỳ bật người bay ra sau lưng Mãnh Xá Lợi Tử, vung Lăng Vân kiếm chém thẳng vào cổ nó. Mãnh Xá Lợi Tử trông như một con gấu nâu khổng lồ, lông trên cổ cứng như thép.

 

Nhát kiếm *****ên của Lâm Kỳ thậm chí còn chưa cắt qua nổi lớp lông.

 

Thêm một kiếm nữa!

 

Lưỡi kiếm thứ hai vừa vung lên, Mãnh Xá Lợi Tử đã phát cuồng, bị vây hãm đến phát điên, nó dựng đứng cơ thể to lớn, vung móng vuốt hất văng hai ba tu sĩ Kim Đan xuống đất.

 

Lâm Kỳ cũng suýt bị đánh trúng, may mà khoảng cách vẫn đủ xa.

 

Bên trong, nó bị các tu sĩ Nguyên Anh bày trận khống chế, lưới điện lóe sáng, những tia sét như rắn nhỏ chờ thời cơ cắn xé, còn bên ngoài, tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ ồ ạt tấn công.

 

Cuối cùng Mãnh Xá Lợi Tử bị ép đến đường cùng.

 

Chỉ nghe được một tiếng rống to.

 

Đất trời rung chuyển.

 

Không khí rung chuyển dữ dội, cuốn theo cát bụi mịt mù, Lâm Kỳ giơ tay che mặt.

 

Xung quanh Mãnh Xá Lợi Tử đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc u ám.

 

Màu xanh ấy vô cùng thuần khiết, như chồi non mới nhú vào xuân sớm, trong thế gian mờ mịt và đêm tối vô tận, lại rực rỡ đến hút hồn.

 

Tiếng hét cảnh báo vang lên bên tai.

 

Ánh sáng xanh hóa thành từng gợn sóng trong không trung, lan ra như làn nước, màu sắc dịu dàng, cảm giác chạm vào cũng mềm mại như nước. Khi ánh sáng xanh xuyên qua cơ thể, chỉ để lại một cơn choáng váng nhẹ bẫng.

 

Từng vòng, từng vòng tiếp nối, cơn choáng càng thêm dữ dội.

 

Lâm Kỳ lắc đầu, giữ vững thần trí, tránh né những luồng sáng xanh miên man ấy.

 

Y vung đại kiếm xuống, nhắm vào gân tay của Mãnh Xá Lợi Tử.

 

Cùng lúc đó, một kiếm tu vừa đâm thủng mắt phải của con quái thú, cơn đau dữ dội khiến từng dây thần kinh của nó như bốc cháy, nó há miệng, gầm rống, lao thẳng về phía kiếm tu kia. Kiếm tu ấy vừa rút kiếm ra, còn chưa kịp ***** đã đối mặt với hàm răng sắc bén đầy máu của nó, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Lâm Kỳ chớp lấy thời cơ, lách qua lớp lông dày, đâm thẳng mũi kiếm vào mu bàn tay Mãnh Xá Lợi Tử, nhưng chỉ cắm được một nửa, không thể rút ra, cũng không thể cắm sâu hơn.

 

Mãnh Xá Lợi Tử giơ móng lên.

 

Lâm Kỳ bị cuốn theo, bật lên không trung.

 

Khi nhìn thấy kiếm tu kia sắp bị nuốt trọn, y cắn răng một cái, rút mạnh Lăng Vân Kiếm ra, mượn lực nhảy lên trước mặt Mãnh Xá Lợi Tử, tập trung ánh mắt, chỉ nhìn thẳng vào miệng nó.

 

Sau đó xuyên kiếm vào miệng nó! Mũi kiếm đâm xuyên qua lưỡi.

 

"Gràoooo!!!!!!"

 

Mãnh Xá Lợi Tử bị mù một mắt, ngửa đầu.

 

Giận dữ tột độ!

 

Máu nóng từ mắt và miệng *****, lướt qua mặt Lâm Kỳ, nhưng nó lại không có mùi tanh nồng đặc trưng của dị thú.

 

Mà lại phảng phất hương hoa thanh khiết.

 

Lâm Kỳ thầm phỉ nhổ: Đây đúng là một con dị thú thượng cổ thanh tao thoát tục!

 

Nhưng y không có thời gian để để ý đến chuyện đó nữa.

 

Y chỉ tập trung siết chặt kiếm đối phó với con quái vật đang điên cuồng.

 

Tần suất ánh sáng xanh phát ra từ cơ thể Mãnh Xá Lợi Tử ngày càng dày đặc.

 

Không ít tu sĩ Kim Đan trúng chiêu, toàn thân bị ánh sáng ấy quấn lấy, từ giãy giụa chuyển sang mắt trợn trừng, hoàn toàn rơi vào mê loạn.

 

Phải giết nó ngay, tốc chiến tốc thắng!

 

Lâm Kỳ thầm nghĩ.

 

Nhưng chỉ bằng sức của y, không thể nào một mình ***** Mãnh Xá Lợi Tử, bỗng một ý nghĩ lóe lên: Đã có người đâm mù một mắt của nó, vậy y sẽ đâm nốt con mắt còn lại!

 

Y lùi một bước, mũi kiếm lướt qua vòm miệng Mãnh Xá Lợi Tử rồi bật người nhảy lên sống mũi nó.

 

Lâm Kỳ xoay người tránh khỏi luồng sáng xanh lục, giọt máu lăn dài trên gò má, chạm đến khóe môi, mang theo vị mằn mặn, chát đắng. Y nhổ mạnh, "phì" một tiếng, rút kiếm khỏi miệng Mãnh Xá Lợi Tử, sẵn sàng tung đòn tiếp theo.

 

Dưới chân y, Mãnh Xá Lợi Tử giận dữ điên cuồng.

 

Một tay y nắm chặt lớp lông của nó, một tay cầm kiếm, chuẩn bị đâm thẳng vào đồng tử đỏ như máu kia.

 

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng trắng chói lòa ***** từ con mắt của Mãnh Xá Lợi Tử!

 

Lâm Kỳ lập tức theo phản xạ nhắm mắt lại.

 

Hơi máu tanh nồng vương nơi đầu lưỡi, nhưng vị mặn chát ấy bỗng nhạt đi, thay vào đó là một vị ngọt kỳ lạ. Cảm giác choáng váng từ luồng sáng xanh lục càng lúc càng mạnh, đến mức bàn tay đang siết chặt kiếm cũng trở nên mềm nhũn, thế giới xung quanh ù ù vang dội, não bộ như bị một lực lượng vô hình khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất.

 

...Chết tiệt...

 

Ý thức chao đảo, y mơ hồ nhận ra xung quanh mình bị một tầng ánh sáng xanh bao phủ, kiếm Lăng Vân rơi xuống không trung. Lâm Kỳ cắn chặt môi, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, đối diện với y là ánh nhìn của Mãnh Xá Lợi Tử.

 

Con ngươi hình thoi đỏ sẫm như máu, xoáy tròn như vực thẳm, nuốt chửng thời gian, nuốt chửng thần trí, nuốt chửng ánh sáng.

 

Sau chớp sáng rực rỡ là bóng tối sâu thẳm.

 

Bóng tối.

 

Từ chiến trường hoang tàn đẫm máu của Ma Vực thời viễn cổ, y rơi thẳng vào một thế giới u ám không chút ánh sáng.

 

Lâm Kỳ lập tức tỉnh táo.

 

Đây là... Ảo cảnh...???

 

Hừ? Nực cười, giả đến mức này mà cũng muốn lừa ta sao?

 

Y bình thản quan sát bóng tối dần tiêu biến, để mặc ký ức ùa về như dòng nước xiết.

 

Cả những mảnh ghép về cuộc sống hiện đại cũng hiện lên rõ ràng.

 

Từ cậu bé với chiếc khăn quàng đỏ đến thiếu niên mặc sơ mi trắng và quần jean, những nét non nớt dần phai mờ, nhường chỗ cho một chàng trai rạng rỡ giữa giảng đường đại học. Nỗi đau mất cha mẹ thuở nhỏ, sự quan tâm hời hợt của họ hàng... từ đầu đến cuối, y chưa từng thực sự đối diện với sinh ly tử biệt.

 

Ký ức dừng lại ở một quyển sách.

 

"Tù Độ Tam Giới".

 

Rồi y đặt chân đến đại lục Thương Trạch, bước vào con đường tu tiên. Sư tôn, chưởng môn, Yến Vô Di, Liễu Thanh Toàn, các sư huynh đệ đồng môn ở Thanh Sương Phong, chư vị trưởng lão tiền bối của phái Côn Ngô, Lăng Thiên Tháp, Tàng Kinh Các, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Đăng Đường Nhập Đến, Vô Cực.

 

Mười tám dãy núi, thiên sơn vạn thủy.

 

Những mảnh ký ức về thế giới hiện đại chỉ là vài nét chấm phá, vậy mà thế giới xa lạ này lại mang đến cho y muôn vàn tráng lệ.

 

Y là thiên chi kiêu tử của tông môn, trên con đường cầu đạo, dù gặp sóng gió cũng luôn vững vàng vượt qua.

 

Hành hiệp trượng nghĩa vô số, trừ yêu diệt ma chẳng biết bao nhiêu lần, Lâm Kỳ điềm tĩnh quan sát, chờ đợi khoảnh khắc thoát ra ngoài.

 

Từ trước đến nay, y vẫn luôn tin rằng bản thân không có tâm ma.

 

Chỉ là... hóa ra y đã sai ngay từ đầu, sai khi đánh giá về Mãnh Xá Lợi Tử, những gì ảo cảnh này bày ra không phải tâm ma, nói đúng hơn, nó phản chiếu những cảm xúc sâu kín đến mức chính y cũng chưa từng nhận ra.

 

À, xuất hiện rồi.

 

Lâm Kỳ nhìn thấy Ân Vấn Thủy.

 

Nơi góc tường của lãnh sự lâu có một thiếu niên áo xanh vạt trắng như tuyết trong trăng sáng. Khi ấy, lần đầu gặp gỡ, y chưa từng nghĩ rằng sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

 

Kỳ Nhất sơn động.

 

Hắc Thủy địa đạo.

 

Ma tu Lạc Hà.

 

Xác sống vườn đào.

 

Sơn Thủy Bí Cảnh.

 

Rồi đến khi bước chân vào Ma Vực.

 

Mạc Lưu Nguyệt, Bà Sa Hoa Cốc, thần thức truyền âm, tái ngộ sau bao biến cố.

 

Thời gian quen biết chẳng dài cũng chẳng ngắn, nếu không có lời bày tỏ hoang đường khiến y trở tay không kịp đêm ấy thì tất cả hồi ức này vẫn thuần túy là tình nghĩa đồng môn hoạn nạn có nhau. Chỉ là... từng câu từng chữ của Ân Vấn Thủy hôm đó, y không cách nào quên được. Vậy nên, tất cả đã có chút đổi thay.

 

Thì ra, ánh mắt Ân Vấn Thủy nhìn y là như vậy.

 

Thì ra, sự bối rối, oán giận của y là như vậy.

 

Lâm Kỳ khẽ mím môi, tiếp tục tiến về phía trước.

 

Miệng núi lửa, ngôi làng từ triệu năm trước. Trong góc tối, một đứa trẻ nhìn y, tay cầm gậy gỗ, bứt tai bứt tóc, rồi bất lực vạch những nét vẽ ngây ngô xuống đất.

 

Dù là lúc này, khi nhìn bức tranh đó, Lâm Kỳ vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, hơn nữa giờ còn đứng ngoài cuộc, y lại càng có thể quan sát rõ từng cử chỉ của cậu thiếu niên.

 

Căng thẳng, hoảng hốt, bất an, sợ hãi nhưng vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ, thử tiếp cận, thử thân thiết.

 

Những bức tranh đơn sơ xâu chuỗi thành từng mảng ký ức.

 

Lâm Kỳ chợt nhận ra điều mà trước đây y chưa từng để ý.

 

Trên đường xuống núi sau khi viếng mộ vợ chồng nhà họ Lục, cậu thiếu niên đã nói với y: "Ta sẽ thử thích thế giới này." Khi ấy, không chỉ gương mặt cậu đỏ lên vì ngượng ngùng, mà đôi mắt cũng hoe đỏ, ánh lên giọt lệ lấp lánh, nhưng đó lại là giọt nước mắt hạnh phúc.

 

Lâm Kỳ thở dài.

 

Cơn mưa xối xả, trận đại hỏa thiêu đốt, nỗi đau xé tim gan lúc ấy, giờ nhìn lại, dường như tất cả chỉ là khoảnh khắc lặng lẽ thoáng qua. Lửa tắt, mưa tạnh, theo lẽ thường, ký ức của y đáng lẽ cũng phải dừng lại tại đó.

 

Nhưng y lại nhìn thấy những gì xảy ra sau đó.

 

Cậu thiếu niên đặt tay xuống đất, cố gắng chống người dậy, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể đứng lên được. Ánh sáng trong mắt cậu dần dần vụt tắt, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm những bông hoa trên mặt đất.

 

Sao lại đáng thương đến vậy chứ...

 

Lòng Lâm Kỳ chợt nhói, bước lên trước, cúi người, muốn đỡ cậu bé dậy, nhưng ngón tay lại xuyên qua thân thể của cậu.

 

Y hiểu rồi, đây chỉ là một ảo cảnh.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, y bỗng sững sờ.

 

Bóng dáng cậu bé từ từ nhạt đi, trước mắt y xuất hiện một bàn tay.

 

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, vừa nhìn đã biết là người sống trong vinh hoa phú quý.

 

Vạt áo choàng đen rộng lớn thấp thoáng trong tầm mắt, họa tiết màu bạc nhàn nhạt uốn lượn tinh xảo, tôn lên vẻ cao quý tao nhã.

 

Bóng tối bị ánh sáng xua tan.

 

Bàn tay đó vươn ra như một lời mời gọi.

 

Lâm Kỳ quỳ một gối trên mặt đất, từng chút ngẩng đầu lên.

 

Dù đứng ngược ánh sáng, vậy mà y vẫn nhìn rõ chủ nhân của bàn tay ấy.

 

Mái tóc đen, tựa như suối nước, dung nhan tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười dịu dàng, xua đi tất thảy u ám.

 

Đầu óc Lâm Kỳ trống rỗng, y khẽ thốt lên từng chữ: "Ân... Vấn... Thủy?"

 

Ân Vấn Thủy.

 

Giữa thế giới hư ảo vô tận, giữa biển hồng liên nghiệp hỏa đỏ rực, tại cửu trùng thiên, nơi cung điện nguy nga sừng sững.

 

Người ngồi xếp bằng trên huyền băng ngàn năm không nhúc nhích.

 

Đã mở mắt.

Bình Luận (0)
Comment