Edit: Choze
Beta: Wine
"......Ân Vấn Thủy?"
Thời gian bỗng chốc như ngưng đọng.
Ngay khi y lên tiếng.
Người đàn ông khoác áo đen, tóc dài như thác nở nụ cười dịu dàng mê đắm, bàn tay đang vươn ra dừng lại giữa không trung, độ cong nơi khóe môi cố định, ngay cả ánh sáng trong đôi mắt cũng trở nên vĩnh hằng.
Ba nghìn ảo cảnh, từng tấc vỡ tan.
......Thứ không nên xuất hiện mà lại xuất hiện ở đây chắc chắn đều là giả.
......Mãnh Xá Lợi Tử có thể đọc ký ức con người.
......Những ***** ẩn sâu trong lòng, những cảm xúc không thể nói ra.
Tại sao?
Lâm Kỳ ngây ngẩn đưa tay ra, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay y chạm vào Ân Vấn Thủy, một luồng sức mạnh cường đại bùng nổ giữa nơi tiếp xúc, ánh sáng chói lòa xua tan mọi ảo ảnh.
Tại sao......
Tại sao......điểm tận cùng của ký ức, lại là ngươi?
Từ "chấn động" cũng không đủ để hình dung vẻ mặt của Lâm Kỳ lúc này, trong đầu y vô cùng hỗn loạn.
Khi ảo cảnh tan biến, cuối cùng y cũng nhìn thấy chân tướng, con đường y vừa đi, hóa ra là đường tiến về phía vực sâu.
Giờ phút này, y đã cách cuộc chiến với Mãnh Xá Lợi Tử rất xa.
Tia sáng yếu ớt duy nhất của Ma Vực soi rõ từng tấc đất ở nơi này.
Y lơ lửng giữa không trung, xung quanh không có lấy một điểm đặt chân, những cơn gió đen kịt từ dưới thổi thốc lên.
Gió rít mạnh đến mức làm tai y rỉ máu, mang theo tiếng cười quái dị, tiếng khóc ai oán, phía dưới có hàng vạn bàn tay đang giơ lên, điên cuồng kéo y xuống. Mùi máu tanh nồng nặc, mùi xác thối ngập tràn, ma quỷ hoành hành khắp nơi, xương trắng chất thành núi, máu hòa vào dòng sông xác chết.
Ác Linh Cốc.
Y đang ở phía trên Ác Linh Cốc.
Lâm Kỳ lao về phía trước, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng phía trước lại có một tầng cấm chế thần bí rộng lớn, phong bế hoàn toàn đường sống của y.
Là cấm chế do vị Tôn Giả kia đặt xuống.
Cấm chế của tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Ngón tay Lâm Kỳ khẽ chạm vào tầng phong ấn màu tím nhạt, chỉ một cái đụng khẽ thôi, đã đủ để y cảm nhận được luồng sức mạnh khiến người ta không thể không khuỵu gối thần phục.
Y cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Y bị nhốt trong Ác Linh Cốc, chốn địa ngục mười phương, nơi vạn quỷ tụ hội!
Tới giờ khắc này, y mới thật sự kinh hoảng. Cái bóng của tử vong nặng nề bao trùm toàn thân. Y run sợ, hối hận, nhưng nhiều hơn cả là oán trách chính mình. Ác Linh Cốc, vùng đất hung hiểm từ hàng triệu năm trước, với năng lực mọn hèn như y, sao có thể mơ tưởng sống sót rời khỏi? Cớ sao biết rõ là ảo cảnh mà vẫn đưa tay chạm vào? Cớ sao hiểu rõ là giả dối mà vẫn cố chấp tiến lên?
Nhưng bây giờ phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên, một đàn chim kỳ quái nơi phương xa gào thét, đập cánh xương đen ngòm lao về phía Lâm Kỳ.
Chim ăn thịt người.
Bị chúng vây quanh thì chắc chắn chỉ có con đường chết.
Lâm Kỳ cố nén nỗi sợ cuộn trào trong lòng, vung kiếm chém bay đầu con chim dẫn đầu. Giữa không trung không sao thoát khỏi sự truy lùng của chúng, vậy thì cho dù dưới chân có là địa ngục, y cũng chỉ còn cách liều chết mở ra một con đường!
Y nhắm mắt, áo trắng bay trong gió, tung người nhảy xuống vực sâu.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, y nghe thấy đủ loại âm thanh: ánh đao bóng kiếm, tiếng gào thét giữa đêm mưa, móng tay phụ nữ cào trên đất, mái tóc dài bị thiêu cháy trong ngọn lửa, trẻ con cười khúc khích từng tiếng, bà lão rên rỉ hát ru bằng giọng khàn khàn của kẻ hấp hối.
Từng cảnh tượng kỳ dị trùng trùng điệp điệp.
Vô số bàn tay vùng vẫy trong bóng tối.
Ngàn miệng ngàn lời, đều là ác tướng.
"Giết ả đi! Giết ả đi! Ả mới đúng là đồ sao chổi!"
"Con dâu ngoan của ta, ngươi tưởng ta thật sự không biết gì sao?"
"A a a!!!!! buông ta ra! Buông ta ra!"
"Ta cưới ba con đàn bà mới sinh được một đứa con trai đó."
"He he he... Trường sinh... Trường sinh... Cuối cùng ta cũng có thể sánh thọ cùng trời đất!"
"Con trai của ta, con trai của ta..."
"Mụ già chết tiệt, nếu ngươi đã không định tha cho ta thì ta sẽ bóp chết cháu nội của ngươi! Hahahaha!"
"Súc sinh! Súc sinh! Ngươi đúng là đồ súc sinh!"
"Nếu ngươi đã không còn khả năng sinh nở, vậy ta cũng nên đổi người rồi."
"Trước khi lột da ả, hãy để huynh đệ ta vui vẻ một phen đã."
"...Ha... ha ha ha... ha ha ha ha ha! Tất cả đều chết rồi! Chết cả rồi! Chết rồi thì tốt! Chết rồi là tốt nhất!"
".......Cứu mạng! Đó là gì vậy?!"
"....Trời sập!!"
Trong âm vang hỗn loạn ấy là tiếng phụ nữ gào thét, trẻ con khóc lóc, đàn ông mài dao, người già châm kim.
Sau cùng là tiếng trời long đất lở, thiên địa đảo lộn!
Loạn quá, toàn là cái quái gì thế này?
Y nhắm mắt lại, cơ thể chạm đất, tay phải nâng lên một ngọn lửa soi sáng con đường trước mặt.
Thung lũng gồ ghề, xương trắng rải đầy mặt đất.
Vô số con mắt xanh biếc ẩn nấp khắp nơi, rình rập chờ thời lao đến.
Nơi đây quả thật có một dòng sông xác chết, nước đen đặc quánh, bốc hơi nóng hầm hập.
Lâm Kỳ siết chặt Lăng Vân kiếm trong tay, vén cao tà áo rộng thùng thình, trên gương mặt thiếu niên là vẻ lãnh đạm xen lẫn sự liều lĩnh quyết tuyệt.
Húuuu!!!
Tiếng sói tru bất chợt vang lên, xé tan đêm đen và sự tĩnh lặng trong thung lũng, như một hiệu lệnh mở màn một cuộc tàn sát. Sói dữ, mãng xà khổng lồ từ tứ phía ập tới; bọn yêu tà ẩn nấp lâu ngày cũng từ trên trời giáng xuống.
Chúng xé da cắn thịt, kéo rách quần áo.
Lâm Kỳ một mình một kiếm, giữa bóng tối điên cuồng chém giết như thể hóa cuồng.
Linh lực dao động dữ dội, lửa bốc cao ngút, kiếm khí tung hoành.
Máu văng vào mắt.
Thịt vương trên tóc.
Cánh tay y bị ác lang cắn xé, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào thịt, máu đỏ nhuộm thẫm cả trường bào, đau đớn lan khắp từng dây thần kinh. Một con La Sát phun ra một ngụm khí đen ăn hồn, khiến đầu óc Lâm Kỳ như muốn nổ tung. Y nghiến răng, vung kiếm xuyên thủng hồn thể La Sát nhưng vẫn không tránh khỏi bị độc dịch của mãng xà bắn trúng vết thương.
Nọc độc làm tê liệt thần kinh, y bị vây công trong thế gọng kìm, mồ hôi và máu làm mờ cả tầm mắt.
Thể lực đã sắp cạn kiệt.
Trong đầu chỉ còn văng vẳng một âm thanh vang vọng lặp đi lặp lại, đó là tiếng lòng y.
Y không thể chết ở đây.
Y phải quay về.
Y nhất định phải quay về.
Mùi máu tanh kéo đến càng nhiều ác thú, ác linh, y bị một mảng đen kịt vây quanh, Lâm Kỳ đầu óc mơ hồ, tay vung kiếm như một cỗ máy vô hồn, liều mạng lao về phía trước giữa bầy yêu thú, lảo đảo bước đi, chẳng biết phương hướng, chẳng rõ mình đang chạy về đâu.
Chỉ có nỗi sợ cái chết đang đến gần, khiến y không thể nghĩ được gì khác.
Y không thể chết.
Khóe môi tràn ra máu tươi.
Còn rất nhiều người đang chờ y trở về.
Không thể chết.
Vấp ngã thì đứng dậy tiếp tục chạy, dù đầu gối trầy trụa lộ cả xương trắng, dù cánh tay chằng chịt vết sẹo cũng mặc kệ.
Rầm!
Y lại lần nữa bị đá tảng lởm chởm làm ngã nhào, máu che mờ ánh mắt, trong cơn mơ hồ, y như thấy được ánh trăng trên bầu trời Ma Vực.
Ma Vực có trăng sao?
Có không? Hay không có? Ánh trăng mờ nhạt tựa sương khói, lặng lẽ treo giữa màn trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng băng lãnh phủ khắp núi đồi tan hoang. Trăng kia treo bên đỉnh Thiên Phong - đỉnh cao nhất Ma Vực. Lâm Kỳ chớp mắt, mắt y nhìn ra hai bóng trăng chồng lên nhau, rồi y thấy một người đang đứng trên đỉnh trời, cạnh ánh trăng kia.
Sau lưng là ác thú gào thét, ác linh tru rống.
Lâm Kỳ lau mắt, xác định phương hướng. Là Thiên Phong! Chính là Thiên Phong!
Đó là nơi người ấy từng đứng.
Cũng có lẽ là con đường sống duy nhất trong Ác Linh Cốc.
Lúc này cả người y chỉ còn lại cảm giác đau đớn.
Một đường chảy máu, lê lết đến chân Thiên Phong.
Y đã không còn sức để ngự kiếm.
Cũng không còn linh lực để bay lên.
Lâm Kỳ đưa đôi tay đầy máu bám lấy một mỏm đá nhô ra trên đỉnh núi, gió đất lướt qua mái tóc thiếu niên, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tròn treo giữa đỉnh đầu, trong ánh mờ mịt, y thấy có một mái tóc dài tung bay, một góc áo đen nhẹ phất theo gió.
Ảo giác ư?
Đã không còn quan trọng nữa.
Y gắng sức bám vào đá, từng bước từng bước trèo lên, máu rơi vào mắt, mồ hôi tràn vào miệng, y hít thở sâu rồi lại chậm rãi thở ra, quên đi thời gian, quên mất nơi mình đang ở. Dưới chân núi, ác thú nổi điên đập vào Thiên Phong, còn Ác linh lại chẳng dám đến gần, chỉ dám luẩn quẩn quanh đó.
Da nơi cổ tay đã bị mài rách từ lâu, máu thịt lẫn lộn, đoạn đường này đã rút cạn toàn bộ sức lực của y.
Y sẽ chết ở đây sao?
Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống thân thể, trong một khoảnh khắc nào đó, Lâm Kỳ cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, nước mắt trào ra vì đau, bởi trên Thiên Phong có những mảnh đá sắc nhọn cứa rách cánh tay y, máu tuôn thành dòng.
Y cố gắng điều hòa nhịp thở.
Ảo ảnh lắc lư, ánh trăng càng lúc càng sáng.
Thiên Phong như đang thấp dần.
Y sẽ chết ở đây sao?
Rầm.
Ngón tay y co giật, trượt khỏi một mỏm đá, khóe mắt Lâm Kỳ trào lệ, y nghiến răng cố gắng bám lấy, nhưng thật sự không còn sức nữa, y đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong cuộc chiến, trong từng bước chạy trốn.
Vậy nên hôm nay...y vẫn sẽ chết ở nơi này sao?
Ngón tay dần buông lơi, ánh nhìn cũng dần mờ đi.
Y thấy mình chỉ cách đỉnh Thiên Phong một bước nữa.
Không thể nào...
Y không muốn chết.
Nhưng y mệt quá rồi, mệt đến mức chẳng còn cảm giác đau.
Ý thức Lâm Kỳ dần chìm vào khoảng trắng, y thở dài trong lòng. Thôi vậy...viên đá kia, y không giữ được nữa rồi.
Rắc.
Tay y tuột khỏi mỏm đá, nhưng cơ thể không rơi xuống vực sâu.
Có thứ gì đó bắt lấy tay y, năm ngón tay đan chặt, ấm lạnh giao hòa.
Trăng vẫn lạnh lùng treo trên cao.
Lâm Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ biết có một lọn tóc dài thoang thoảng hương trầm lướt qua má y.
Trước khi mất đi ý thức, y nghe thấy một tiếng thở dài.
Y được ai đó bế ngang lên, ôm vào lòng, dưới ánh trăng mờ ảo, người ấy vận y phục đen, tóc dài tung bay, đứng trên đỉnh Thiên Phong, mang theo ánh sáng xé tan bóng tối. Ngàn năm chờ đợi, trời đất bao la, tại Ác Linh Cốc, nơi vạn xác phơi thây, trước vô vàn linh hồn làm chứng, cuối cùng hắn cũng đã lần nữa nắm lấy tay y.
"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi."