Edit: Choze
Beta: Wine
Khi vầng trăng ấy xuất hiện, toàn bộ Ma Vực rơi vào tĩnh lặng.
Ánh sáng lạnh phủ khắp càn khôn, giao hòa với một tia sáng nhỏ nhoi sinh ra giữa đất trời, dã thú ẩn mình, muôn vật nơi Ác Linh Cốc đều hoảng sợ run rẩy.
Mạnh Xá Lợi Tử gục ngã trên đất.
Các tu sĩ đang chiến đấu đồng loạt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dán chặt về phía Thiên Phong.
Đỉnh cao nhất của Ma Vực, đâm xuyên cả tầng mây u ám.
Một người đứng trên đỉnh núi, áo bào rộng lớn tung bay trong gió, tóc dài đen nhánh như mực, ánh trăng mờ ảo che khuất đường nét khuôn mặt, nhưng phong thái lại tuyệt thế vô song.
"Đó là..."
Một người trong đám đông thẫn thờ, giọng run run.
Trên vùng đất bao la của Ma Vực, cuồng phong nổi lên, những tu sĩ Xuất Khiếu ẩn cư bừng tỉnh, hung thú thời Thượng Cổ giấu mình đã lâu há miệng gầm vang.
Hào quang màu tím quanh Ác Linh Cốc chợt bùng sáng dữ dội.
Áp lực khủng khiếp khiến ác linh, yêu thú dưới chân núi run rẩy trong sợ hãi, rên rỉ, khóc lóc, ngay cả sức gào thét bỏ chạy cũng không còn.
Hắn cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống. Trong ánh trăng lạnh lẽo, hắn nhìn rõ người đang nằm trong vòng tay mình, từng đường nét khuôn mặt ấy, từng sợi mi, sợi mày...đều được thời gian ngàn năm khắc ghi tỉ mỉ tận sâu vào đáy hồn hắn, hằn sâu tận tim gan. Ánh mắt hắn lạnh như sương, như lớp băng mỏng phủ trên dung nham sôi sục.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng kết tụ linh lực, vuốt qua vết thương trên gương mặt y, xóa sạch mọi dấu tích đau đớn.
Tựa như mỗi lần gặp gỡ... đều là trong cảnh khốn cùng.
Tỷ như dưới đáy nước mờ mịt ánh sáng.
Tỷ như rừng sâu cháy rực trong mưa bão.
Lần nào gặp lại...cũng là trong lúc bầm dập thương tích.
"Đó là..."
Mọi người ngẩng đầu, trong lòng như có một cái tên muốn bật ra nhưng lại không thể thốt thành lời.
Giữa cơn rung chuyển như tiếng khóc than của đất trời, ánh trăng như lưỡi dao mỏng manh từng tấc từng tấc rơi xuống. Dưới chân Thiên Phong, những sinh linh ở Ác Linh Cốc từng dồn ép thiếu niên đến đường cùng, nay đều bị ánh sáng ấy nghiền nát, xương cốt tan thành tro bụi.
Trên bầu trời phía trên Ác Linh Cốc, ánh sáng tím đã gần như hóa đen, dòng sông xác chết sôi trào cũng yên lặng trở lại.
Tất cả yêu tà lệ quỷ đều hồn phi phách tán.
Một ngàn năm đã trôi qua kể từ Khuynh Thiên họa.
Một ngàn năm sau.
Kẻ đứng trên đỉnh thế gian lại một lần nữa giáng lâm, mang theo ánh trăng sáng soi, quét sạch mọi bóng tối trong Ác Linh Cốc, nghiền nát tất cả hung hồn La Sát thành tro bụi.
Ân Vấn Thủy đưa tay ra, bao năm ẩn mình trong bóng tối khiến làn da hắn trắng bệch như ngọc âm u, tựa con sông ngọc lặng lẽ chảy trong đêm trên đỉnh núi phủ tuyết.
Ngón tay lướt từ mi tâm thiếu niên, qua sống mũi, môi, rồi dừng tại xương quai xanh. Ánh sáng ấm áp chảy theo đầu ngón, xóa sạch thương tích trên người thiếu niên.
Hắn chậm rãi cúi đầu, đặt lên khóe mắt thiếu niên một nụ hôn, dịu dàng hôn khô hàng mi ướt lệ.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng trong lòng lại dâng lên từng cơn đau nhói.
Hàng mi dài rủ xuống, phủ bóng mờ lên gương mặt.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, bình thản.
Câu hỏi từng ám ảnh hắn từ thuở ấu thơ, lúc này dường như đã có đáp án.
...Vừa tốt lại vừa xấu, đó là gì?
Đó là yêu.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ta đã yêu người sâu đậm.
Gặp lại lần nữa, vẫn là yêu không thể dứt.
Ngàn năm cô độc, ngàn năm chờ đợi.
Nếu người đã quay về bên ta...
Vậy thì...
...Đừng hòng rời đi nữa!
...Thần của ta.
Người xa lạ mà ta chưa từng biết tên.
Lúc này, Lâm Kỳ đang mang dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi, gầy yếu, mong manh.
Gương mặt y phảng phất nét đau đớn nhưng đang cố kìm nén.
Những ngón tay y run rẩy siết chặt vạt áo người kia, vô thức tìm đến bàn tay có thể khiến mình cảm thấy bớt đau đớn...Vết thương đang lành lại ngưa ngứa, có phần rát bỏng, khiến gương mặt y đỏ bừng, lông mày nhíu chặt đầy khổ sở.
Ý thức y đầy mơ hồ.
...Mẹ ơi... cái cảm giác gì đây... Chẳng lẽ mình bị trúng xuân dược rồi?
Ân Vấn Thủy khẽ cười, như mai nở giữa băng, rạng ngời tựa tiên cảnh.
Trong đôi mắt hoa đào chứa đầy dịu dàng, hắn khẽ hỏi: "...Đây mới là con người thật của ngươi sao?"
Có lẽ vì từ thuở ấu thơ, cái cảm giác không dám mạo phạm ấy đã ăn sâu bén rễ, nên dù thiếu niên trong vòng tay xinh đẹp đến mê hồn, hắn cũng không nảy sinh chút tà niệm nào, chỉ cảm thấy y quá đẹp, quá đáng yêu, khiến người ta không khỏi vui sướng, đến mức không muốn để ai khác trên đời này nhìn thấy.
Từ chân trời, vô số bóng người lao đến.
Họ dùng toàn bộ sức lực, gào lên một tiếng như xé tan không gian:
"Tôn thượng, xin dừng bước!!"
Tiếng gọi thê lương ẩn chứa sức mạnh của bậc đại năng Xuất Khiếu kỳ, chấn động cửu thiên, vang vọng khắp thế gian.
Vị tôn giả trẻ tuổi đứng trên đỉnh Ma Vực, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở nên lạnh lùng, cao ngạo. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm chỉ còn lại sự lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống kẻ đã bị một kiếm của mình vĩnh viễn chôn vùi trong đêm đen.
Toàn bộ sinh linh trong Ma Vực lặng ngắt như tờ.
Ân Vấn Thủy ôm lấy thiếu niên, mái tóc dài bên hông khẽ lay động theo gió, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nhóm lão giả từ vạn dặm xa xôi vội vã lao đến quỳ rạp dưới chân mình.
Hàng chục vị đại năng Xuất Khiếu đồng loạt quỳ xuống.
Họ không dám bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội mà họ đã mong đợi trong tuyệt vọng suốt bao năm dài.
"Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!"
Từng chữ từng lời tựa như phát ra từ tâm can, vang vọng cửu thiên.
Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!
Những tu sĩ đang ngơ ngác bị những lời này đánh thức khỏi cơn mê.
Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn. Khẩn cầu Tôn thượng, thương xót chúng sinh. Khẩn cầu Tôn thượng, cứu rỗi Ma Vực.
Vì sao người lại xuất hiện ở đây, không ai hay biết, họ chỉ biết rằng, đây là cơ hội ngàn năm có một. Cơ hội để thoát khỏi nơi này, cơ hội để thấy được ánh sáng.
Tiếng gọi của đại năng Xuất Khiếu đánh thức muôn người, kẻ đang tu luyện, người đang chiến đấu, kẻ đang ngồi xếp bằng giữa màn đêm. Hàng vạn đôi mắt cùng hướng về đỉnh Thiên Phong, nơi ánh trăng soi rọi, nơi có vị tôn giả áo đen.
Họ kinh ngạc, họ vui mừng.
Theo tiếng gọi ấy, "phịch" một tiếng, tất cả đều quỳ rạp xuống đất.
Thậm chí cả dã thú cũng khuỵu gối, hướng lên trời mà gào lên.
"Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!"
Một tiếng lại một tiếng, sau cùng ngàn người như một, vạn miệng đồng thanh, tiếng hô vang như sóng trào dậy đất, núi đồi sụp đổ, bụi cát mù trời.
"Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!"
"Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!"
"Khẩn cầu Tôn thượng, giải khai phong ấn!"
Ngọn gió thổi dọc theo dãy Thiên Phong mang theo từng lời cầu khẩn đến bên tai hắn, thế nhưng những lời van nài từ tận linh hồn của chúng sinh lại chẳng khuấy động được chút cảm xúc nào trong lòng Ân Vấn Thủy.
Thiếu niên trong lòng bị tiếng động làm tỉnh giấc, khẽ nhíu mày, dù thân thể đã thoát khỏi đau đớn, nhưng thần thức vẫn chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào.
Ân Vấn Thủy đưa tay che nhẹ tai thiếu niên, mãi đến khi mày y giãn ra mới ngẩng mắt nhìn xuống chúng sinh đang phủ phục dưới Thiên Phong, biển người mênh mông, kéo dài đến tận chân trời.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Vị tôn giả áo đen khóe môi không mang theo chút ý cười nhẹ nhàng cất lời, giọng hắn từ trên Thiên Phong vọng xuống như tuyết rơi trên núi xanh, chảy thành dòng lạnh lẽo:
"Cầu ta có ích gì?"
Trời đất trong khoảnh khắc lặng im, vạn vật ngừng thở.
Ân Vấn Thủy ôm lấy thiếu niên, thân hình dần nhạt đi, ánh trăng cũng mờ theo bóng hắn. Ánh sáng lui về, đất trời lại chìm vào đêm tối.
"Thay vì cầu ta, chi bằng cầu trời, cầu đạo, cầu bất diệt."
Giọng hắn lạnh lùng, bên môi thấp thoáng một nét giễu cợt.
"Đợi ác tướng diệt hết là được."
"Khi nào Thiên Đạo nói rằng chúng sinh vô tội, khi ấy ta sẽ buông tha cho chúng sinh."
Ánh trăng vụt tắt.
Có người mắt đỏ hoe đuổi theo, nhưng ánh sáng cuối cùng vẫn vụt khỏi đầu ngón tay. Có ai đó bật ra tiếng nức nở, các lão giả phủ phục trên mặt đất đều cúi đầu chôn trong bụi cát, để cơn gió khô rít vào tim phổi, thốt ra tiếng khóc đầy tuyệt vọng.
Cảm giác tuyệt vọng khi rơi khỏi Thiên Phong vì không kịp bám lấy một hòn đá ngay cả trong mơ cũng khiến Lâm Kỳ lạnh cả sống lưng.
Không!!!!! Y không muốn chết! Vãi chưởng! Bám vào! Vãi! Đừng rơi! Đừng chết!!
Cảm xúc đó khiến y giật mình tỉnh dậy.
Lâm Kỳ bật dậy khỏi giường, ngơ ngác vài phút, khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, y hoàn toàn ngây ra tại chỗ.
Đây là đâu?
Ơ?
Việc *****ên y làm là cúi đầu nhìn tay mình. Trắng trẻo sạch sẽ, không một vết sẹo, như trứng gà vừa bóc vỏ. Quái lạ. Lâm Kỳ véo tay mình một cái, đau thật, không phải mơ. Vậy thì đây là đâu?
Ánh sáng từ ngoài hắt vào chiếu rọi đại điện lộng lẫy, hương trầm trong lò tím thơm dịu nhẹ. Chiếc giường dưới thân y rất rộng, chạm khắc bằng gỗ đen, màn xanh buông lơi, đến cả ở Lâm gia cũng chưa từng xa hoa như vậy.
Chăn trên tay cũng là linh phẩm, linh khí sung túc khiến người dễ chịu vô cùng. Lâm Kỳ cúi nhìn bộ quần áo mới trên người, trắng muốt, làm bằng tơ lụa, trơn mượt, y giơ tay lên, tay áo dài rũ đến tận đất.
Lâm Kỳ trợn mắt há mồm: "...Má ơi, ta xuyên rồi?!!"
Chẳng lẽ lát nữa sẽ có một nha hoàn nhỏ bước vào gọi y là "Thiếu gia~ thiếu gia~"?
Cạch.
Cánh cửa bật mở, nhưng người bước vào không phải nha hoàn mà là một thanh niên...
Đi ngược sáng, một thân hắc y, hoa văn ẩn hiện như mây trôi, khí thế ngút trời.
Thanh niên bước tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh y, tóc dài buông xõa, gương mặt lạnh lùng, hắn lấy từ bàn cạnh giường một chiếc bát nhỏ, bên trong là thứ thuốc đen sánh.
Giọng nói của thanh niên vang lên trầm thấp: "Uống cái này đi."
Ấm áp mà nhưng cho phép người ta kháng cự.
Lâm Kỳ:...
Vãi chưởng!!!!!! Ân Vấn Thủy?!