Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 73

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Lâm Kỳ hoảng loạn tột độ: "Ân Ân Ân, Ân Vấn Thủy?!"

 

Đm?

 

Sao đi đâu cũng gặp hắn vậy trời?

 

Ân Vấn Thủy chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.

 

Khi hắn cúi đầu, vẻ ngoài luôn toát ra nét nhã nhặn cao quý, hắn đẩy bát thuốc về phía trước, lạnh nhạt nói: "Uống thuốc đi."

 

Lâm Kỳ sững sờ: "...Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."

 

"Há miệng."

 

Thanh niên nhíu mày, tuy giọng vẫn lạnh lùng nhưng câu chữ đã thay đổi.

 

Lâm Kỳ vẫn giữ nguyên vẻ sửng sốt, miệng há ra theo bản năng.

 

Một muỗng thuốc được đút vào miệng.

 

Khụ, cái gì đây?

 

Nhưng y không phun ra, bởi vì vị thuốc khá ngon.

 

Ấm vừa đủ, không bỏng, còn có cảm giác ngọt dịu. Nuốt vào bụng xong, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp tay chân.

 

Ừm, dễ chịu thật.

 

Sau khi bị đút thuốc, Lâm Kỳ đơ người, không phản ứng gì, chỉ trừng mắt nhìn thẳng vào Ân Vấn Thủy.

 

Đôi mắt hoa đào kia bình lặng không gợn sóng.

 

Thiếu niên trước mặt da trắng như ngọc, mái tóc dài đen nhánh khiến cả người càng thêm mong manh, xinh đẹp, gương mặt vừa tỉnh dậy vẫn còn nét mơ màng, đôi mắt phủ sương, trông ngốc ngốc.

 

Ân Vấn Thủy điềm tĩnh nhìn vài giây.

 

Lâm Kỳ lúc này mới nhận ra, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, ho khan một tiếng.

 

Ân Vấn Thủy vẫn nâng chén trong tay, bất ngờ hỏi: "Ngươi như vậy...là muốn ta đút cho nữa sao?"

 

Vãi chưởng.

 

...Xin miễn!

 

Lâm Kỳ lập tức gạt đi cảm giác ngại ngùng, vội đưa tay nhận lấy chén thuốc.

 

Cổ tay y gầy gò, khi nâng bát lên, tay áo tụt xuống, trông trống trải lạ thường.

 

Ân Vấn Thủy ngồi bên mép giường, ánh mắt lướt qua cổ tay và cổ thiếu niên.

 

Gầy thật.

 

Cứ như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.

 

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, rọi lên tóc hắn, thanh niên ngồi trong bóng sáng giao thoa, tuấn mỹ như thần. Một lúc sau, Ân Vấn Thủy mới lên tiếng hỏi: "Sao ngươi lại biết tên ta?"

 

Khụ!!!!!!

 

Lâm Kỳ vẫn đang cúi đầu uống thuốc, bị câu hỏi này làm cho giật mình, tay run một cái, thuốc sặc vào mũi, ho đến mức muốn nôn cả gan phổi ra ngoài.

 

Ân Vấn Thủy mím môi, trong lòng khẽ thở dài. Hắn nghiêng người, một tay đón lấy bát thuốc, một tay vỗ nhẹ lên lưng thiếu niên.

 

Lâm Kỳ ho đến mức khó chịu vô cùng.

 

Đến độ nước mắt phải dùng từ "bắn tung tóe" để miêu tả.

 

Mẹ kiếp, đau muốn chết.

 

Nhưng càng đau lòng hơn là....câu vừa rồi của Ân Vấn Thủy nghĩa là sao?

 

...Sao ngươi lại biết tên ta???

 

Cái quái gì vậy!

 

Còn làm sao nữa!

 

Chính miệng ngươi nói cho ta biết mà!

 

Ngươi mất trí nhớ rồi sao???

 

Đừng mà! Trời ơi, thế thì quá đỗi oan nghiệt rồi còn gì!

 

Khoan đã.

 

...Không đúng.

 

Đầu óc mơ hồ của Lâm Kỳ như bừng tỉnh giữa cơn ho dữ dội.

 

Nước mắt vẫn rơi, nhưng ánh mắt đã dần trở nên rõ ràng.

 

Không, không phải.

 

Gương mặt giống hệt, nhưng lại không phải vị sư đệ mà y từng quen biết.

 

Ký ức dần ùa về, Mãnh Xá Lợi Tử, Vong Linh Cốc, Thiên Phong, Minh Nguyệt...cuối cùng là bàn tay nắm chặt lấy y không buông.

 

Người có thể đứng trên đỉnh Thiên Phong.

 

Từ khi Khuynh Thiên họa bắt đầu, chỉ có duy nhất một người như vậy.

 

Mặt Lâm Kỳ tái mét.

 

Đm...

 

Không thể nào...

 

Y cảm nhận được hơi thở mình dần ổn định, những ngón tay của Ân Vấn Thủy men theo sống lưng y, nhẹ nhàng cuốn lấy một lọn tóc dài màu đen, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ngươi thường ngày...cũng như thế này à?"

 

Lâm Kỳ nổi hết da gà, không thể cảm nhận được chút dịu dàng nào trong giọng nói kỳ lạ kia! Không thể tin nổi! Không thể nào! Y sắp phát điên rồi!

 

Lắp ba lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...À không, người người người, người là......"

 

Ân Vấn Thủy bị y chọc cười, nụ cười ấy làm tan đi vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt, hắn kiên nhẫn hỏi: "Ta làm sao?"

 

Mặt Lâm Kỳ lúc đỏ lúc trắng, đủ loại xưng hô xoay quanh đầu lưỡi nhưng lại chẳng thốt ra được cái nào, lông tóc toàn thân dựng đứng.

 

Đây chính là người từng "một kiếm xé trời" trong truyền thuyết!

 

Là người đứng trên đỉnh giới tu chân, sánh ngang cùng trời đất!

 

Người mà dù y đã từng thầm mắng bao lần sau lưng, nhưng khi đứng trước người thật, y vẫn sẽ khẩn trương, kích động, không dám tin đến nỗi máu như chảy ngược vào tim.

 

Y không nói nên lời, sắc đỏ ở mặt cũng chậm rãi rút lui, chỉ còn lại một màu trắng bệch. Gặp được đại năng, gặp được Kiếm Tôn chưa chắc đã là chuyện may mắn. Bởi lẽ, trước mặt người này, mạng sống của y chỉ như một cái búng tay.

 

Ân Vấn Thủy dịu giọng: "Sao không nói gì?"

 

Lâm Kỳ khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy hai ngón tay đang nghịch tóc mình chẳng khác gì lưỡi đao lơ lửng trên đầu, sơ sẩy một phát là mất mạng ngay.

 

Y cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm chứ.

 

Nhưng khí thế của đối phương quá áp đảo.

 

Cơ thể dưới tay Ân Vấn Thủy vẫn cứng đờ.

 

Ân Vấn Thủy từ từ thu lại ý cười trên mặt.

 

Trong lòng tự nhắc nhở bản thân: Không được.

 

Không được để bản thân như kẻ ngốc, để mọi cảm xúc bị người kia chi phối.

 

Lần này...hắn muốn trở thành người nắm quyền tuyệt đối. Bất kể là cảm xúc của mình, hay là mọi hỷ nộ ái ố của đối phương.

 

Hắn buông lọn tóc của thiếu niên ra, vòng tay qua vai, nửa ôm lấy Lâm Kỳ vào lòng, sau đó múc từng muỗng thuốc còn sót trong bát, kiên nhẫn đút cho y.

 

Lâm Kỳ:...Cứu mạng......

 

Mẹ kiếp. Sắp nghẹt thở rồi. Gần quá!

 

Mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo trên thân thanh niên lan tỏa khắp nơi, nhịp tim vang vọng bên tai. Muỗng thuốc kề sát môi, ánh mắt Lâm Kỳ ngơ ngác nhìn về phía trước, trong mắt chỉ có bàn tay thon dài như ngọc của đối phương.

 

Một muỗng, lại một muỗng... chẳng biết từ khi nào thuốc đã uống xong.

 

Toàn thân Lâm Kỳ cứng đờ rất lâu, mãi mới chịu ngẩng đầu lên.

 

Vừa vặn chạm phải ánh mắt đang cúi xuống nhìn mình của người kia.

 

Đôi mắt hoa đào quen thuộc, nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo xa lạ.

 

Lâm Kỳ rất không quen với tư thế bị ôm trong lòng thế này, y hít sâu một hơi rồi nói: "Nếu ta không đoán sai...người là người đó, đúng không?"

 

Người?

 

Ân Vấn Thủy buông tay đang đỡ y ra, đặt bát sang một bên, ngồi lui lại một chút, thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"

 

Lâm Kỳ: "...V...Vậy...đa tạ tiền bối."

 

Má nó chứ, mình hèn điên lên được! Tự khinh bỉ bản thân quá đi!

 

Ân Vấn Thủy khẽ nhướn mày, khóe môi nhếch lên: "Chỉ một câu 'đa tạ' thôi sao?"

 

Lâm Kỳ:......

 

Y khó khăn nói: "...Không, nếu sau này Tôn thượng có việc gì cần vãn bối tương trợ, dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa, vãn bối cũng cam tâm tình nguyện."

 

Ân Vấn Thủy khẽ đáp: "Không cần núi đao biển lửa đâu."

 

Dù sao hắn cũng không nỡ.

 

Lâm Kỳ nuốt lời chửi thầm trong bụng xuống, dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng, dù chẳng biết bao giờ mới có thể báo đáp, nhưng ít nhất phải khắc ghi trong lòng: "...Vậy thì, lên trời xuống biển vì người cũng được."

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười: "Lên trời xuống biển?"

 

"Phải."

 

Trời biển giữa chúng ta, e rằng chỉ có tình vương trời biếc, hận trải biển xanh.

 

Ân Vấn Thủy hỏi: "Ngươi tên là gì?"

 

Lâm Kỳ ngẩn ra một lúc, sau đó thật thà đáp: "Vãn bối họ Lâm, tên chỉ có một chữ Kỳ."

 

Lâm Kỳ.

 

Ánh mắt Ân Vấn Thủy vẫn điềm tĩnh, khóe môi giữ nụ cười nhàn nhạt, mọi cảm xúc cuồn cuộn như nham thạch trong lòng ngực đều bị hắn giấu đi dưới lớp vỏ lạnh lùng. Trái tim đột ngột siết chặt, sau một nỗi đau là tiếng thở dài và một nụ cười.

 

Hắn chậm rãi, từng chữ một, trịnh trọng gọi: "...Lâm Kỳ."

 

Lâm Kỳ Lâm Kỳ Lâm Kỳ Lâm Kỳ...

 

"Ừm."

 

Lâm Kỳ theo phản xạ đáp lại rồi chợt thấy ngượng ngùng, nhưng sự ngượng ngùng ấy nhanh chóng biến thành kinh ngạc.

 

...Vị đại lão trước mặt này.

 

Sao lại đỏ mắt vậy.

Bình Luận (0)
Comment