Edit: Choze
Beta: Wine
Một tia đỏ như sương khói lan tràn trong đôi mắt hoa đào kia, ánh nước lấp lánh như chứa vô vàn thâm tình gửi gắm trong thinh lặng.
Khi một người đỏ mắt, bất kể biểu cảm nào cũng phảng phất nỗi tủi thân và mất mát, nhưng vẻ mặt Ân Vấn Thủy lúc này lại cực kỳ mâu thuẫn.
Hắn gọi tên Lâm Kỳ, giọng điệu lạnh nhạt không gợn sóng, nhưng đôi mắt hoa đào lại đỏ đến kỳ lạ, mà đằng sau vẻ thâm tình ấy lại là ánh nhìn bình tĩnh và cố chấp đến đáng sợ.
Lâm Kỳ chưa từng nghĩ, đôi mắt một người lại có thể chất chứa nhiều cảm xúc đến thế.
Y dè dặt hỏi: "Người không sao chứ?"
Ân Vấn Thủy đột ngột nắm chặt lấy cổ tay y.
Tim Lâm Kỳ suýt nhảy ra khỏi *****.
Vãi thật! Vị đại nhân này sao tự dưng như phát điên vậy? Hắn muốn làm gì?!
Ngón tay thon dài, lạnh lẽo siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của thiếu niên, như thể chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.
Ân Vấn Thủy nghiêng người áp sát, sắc đỏ trong mắt dần tan đi, chỉ còn lại bóng tối sâu như vực thẳm, hắn khẽ gọi: "Lâm Kỳ."
Lâm Kỳ nghe tiếng gọi đó, da đầu tê rần, vô thức ngửa người về sau.
Tóc dài của Ân Vấn Thủy rơi xuống tay y, mát lạnh, vương chút hương nhàn nhạt, khoảng cách gần kề, tư thế thân mật, cộng thêm áp lực tỏa ra từ hắn khiến người ta không thể nhúc nhích.
Lâm Kỳ cuống lên: Mẹ ơi! Đừng kích động!
Ân Vấn Thủy nhìn y, từ đôi mắt mở to đến đôi môi khẽ hé, rồi đến gương mặt đầy ngạc nhiên.
Từng cơn đau xé tâm can như tơ lụa lại trỗi dậy, mỗi một sợi đau, trái tim hắn lại quặn thắt một nhịp.
Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ngươi một lần. Thì ra, ngươi ngoài đời...lại như vậy.
Như vậy...
Hỷ nộ rõ ràng, cảm xúc đáng yêu.
Trên mặt hắn không một nụ cười, hàng mi rũ xuống, tạo cảm giác xa cách.
Chỉ có ngón tay là chưa từng buông lỏng.
"Núi đao biển lửa, lên trời xuống biển... ta đều không cần đâu."
...Ta chỉ cần ngươi.
Ân Vấn Thủy nói: "Ở lại đi."
Chỉ ba chữ.
Thanh âm bình thản, không chút gợn sóng.
Lâm Kỳ: Hả?
Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp chăm chú nhìn y, nghiêm túc nói: "Ở lại đi."
Lâm Kỳ:......
Y còn có thể nói gì nữa?!
Với sức như con gà yếu ớt như y, sao dám từ chối cho nổi!
Lâm Kỳ cố gắng đè nén nỗi hoảng loạn và bực bội trong lòng, gắng gượng giữ bình tĩnh, nhìn hắn nói: "Tiền bối, ta vốn không thuộc về nơi này."
Ân Vấn Thủy không đáp.
Lâm Kỳ nói tiếp: "Người là tu sĩ Đại Thừa, hẳn đã cảm nhận được, ta vốn không thuộc về thời không này, đến đây hoàn toàn là vì một tai nạn." Một tai nạn khốn kiếp, đến giờ nhớ lại vẫn thấy ấm ức, "Ta còn phải quay về, nơi đó có người đang chờ ta."
Vậy nên.
"Vậy nên ta không thể ở lại."
Ở đó có sư tôn, có sư muội, có chưởng môn.
"Nơi đó có người đang chờ ngươi?"
Ân Vấn Thủy mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nước.
Nhưng Lâm Kỳ lại cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp gãy đến nơi.
"Ngươi nghĩ, ở đây thì không có sao?"
Nơi này có người đã chờ ngươi suốt một ngàn năm, chờ đến sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, ngươi có biết không?
Lâm Kỳ không tài nào hiểu nổi.
Ân Vấn Thủy khẽ cười, tựa như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, nên dứt khoát không nói nữa.
Hắn buông tay ra.
Lâm Kỳ cúi đầu nhìn cổ tay mình, đỏ ửng cả một vòng... khó trách vừa nãy lại thấy đau như vậy!
Nhưng cơn đau trong tim còn mãnh liệt hơn.
Ân Vấn Thủy nửa cười nửa không, hỏi: "Vậy ngươi định quay về bằng cách nào?"
Lâm Kỳ mím môi, tay còn lại xoa nhẹ cổ tay bị bóp đỏ, cúi đầu không nói, làm sao quay về...y cũng không biết nữa.
Ân Vấn Thủy lạnh lùng nhìn cái đầu đang cúi thấp kia, trong lòng dấy lên vô vàn ý nghĩ tàn nhẫn.
Có lẽ hắn có thể đưa ra điều kiện, dùng ơn cứu mạng ép buộc y, lấy lời hứa đưa y về làm mồi nhử, khiến y cam tâm tình nguyện ở lại đây lấy lòng mình.
Hoặc là, thẳng tay dùng sức mạnh giam giữ y, trói chặt y ở thế giới xa lạ này, ăn uống ngủ nghỉ, mọi thứ đều phải dựa vào hắn, để hắn chi phối, để hắn điều khiển.
Nhưng mà.
Cuối cùng, những ý nghĩ đó đều tan biến.
Giống như năm xưa, vì sợ mạo phạm mà không dám thổ lộ tình cảm.
Dù cho vị thần mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt ngàn năm vẫn luôn hướng về thời không khác, cho dù đối phương chỉ xem cuộc gặp gỡ năm đó là một tai nạn ngoài dự liệu.
Hắn...vẫn không nỡ ép buộc y.
Ân Vấn Thủy hỏi: "Không muốn ở lại, vậy ngươi tính quay về Ma Vực chịu chết à?"
Lâm Kỳ: Hả? Y có yếu đến thế đâu?
Ân Vấn Thủy nói: "Đã lâu rồi ta mới thấy một kẻ mới Kim Đan mà dám một mình xông vào Ác Linh Cốc. Có cần ta khen ngươi một câu 'giỏi' không?"
Lâm Kỳ ngượng đến mức cúi gằm mặt, không dám nói đó cũng là tai nạn...
Ân Vấn Thủy khẽ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Lâm Kỳ, nếu khi ấy ta không ở đó, có phải ngươi lại định chết ngay trước mắt ta một lần nữa không?"
Lâm Kỳ:......
Y thật sự nghe ra một tia phẫn nộ đè nén trong đó.
Ân Vấn Thủy điềm nhiên nói: "Trong ảo cảnh của Xá Lợi Tử, ngươi đã thấy gì? Chẳng qua là mê thuật hạ đẳng mà thôi, ngươi rõ biết là giả, vì sao vẫn tin là thật?"
Giọng hắn nặng nề: "Nói cho ta biết, ngươi đã thấy gì?"
Lâm Kỳ càng thêm xấu hổ, khó khăn mở miệng, ấp úng nói: "Là một người bạn cũ..."
Ân Vấn Thủy bật cười: "Ồ, bạn cũ, vậy vì sao ngươi lại gọi tên ta? Chẳng lẽ người đó cũng tên là Ân Vấn Thủy?"
...Bởi vì bạn cũ kia có lẽ chính là hồn phách chuyển thế của ngươi sau triệu năm tan biến!
Cùng một gương mặt, cùng một cái tên!
Ai mà tin được chỉ là trùng hợp!
Lâm Kỳ cười khan, gật đầu, nói: "...Có lẽ là duyên số đấy."
Ân Vấn Thủy nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo.
Lâm Kỳ cười gượng một cái, chính mình cũng thấy mất mặt, bèn ngưng cười luôn. Vị đại lão thần kinh này tính khí thất thường, đến giờ y vẫn chưa đoán nổi tâm tư của hắn.
Ân Vấn Thủy nhắm mắt.
Trong lòng thầm nghĩ, quả đúng là...
Dù thế nào hắn cũng không thể ép y. Y không muốn nói, hắn cũng không dám hỏi nữa, bởi những ký ức đầy bất an và kính sợ thuở xưa đã khắc vào tận linh hồn.
Chỉ cần gặp người ấy, tất cả đều bị bóc trần.
Sự lạnh lùng giả tạo, sự mạnh mẽ bề ngoài.
Có lẽ chỉ cần thiếu niên ấy rơi một giọt lệ, hắn sẽ luống cuống không biết làm sao. Có lẽ chỉ cần y cầu xin một câu, hắn sẽ lập tức mất hết lý trí.
Nghiệt.
Hắn thầm nói trong lòng.
Giữa muôn điều hư vọng chốn hồng trần, duy chỉ duyên này là nghiệt.
Quên rồi cũng tốt.
Coi như cậu bé rụt rè nhút nhát năm xưa đã chết rồi đi.
Ân Vấn Thủy mở mắt, ánh mắt hoa đào lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Ở lại đi, ở Cửu Trùng Thiên."
Lâm Kỳ nhất thời không tìm được lý do để từ chối, trong lòng thầm thở phào một hơi, may mà hắn không hỏi tiếp.
Nhưng...chẳng lẽ hắn thật sự bị cái gọi là "duyên phận" của y thuyết phục rồi?
Y vừa nghĩ vừa lẩm bẩm: "...Được thôi."
Mười ngón tay Ân Vấn Thủy khẽ siết, sau đó đứng dậy, xoay người rời đi.
Lâm Kỳ ngồi trên giường, vốn vừa tỉnh đã choáng váng, khi nãy lại bị vị đại lão thần kinh này dọa cho sợ hết hồn, giờ cảm thấy toàn thân mệt rã rời.
Quá vô lý.
Vì sao cứ nhất định bắt y phải ở lại?
Chẳng lẽ nhìn ra y là thiên tài tuyệt thế nhờ căn cốt kỳ lạ? Không thể nào, đến cảnh giới của vị này rồi, thiên tài phàm trần cũng chỉ là kiến hôi.
Lâm Kỳ vò đầu, thở dài: "Ở lại thì ở lại, nhưng mà... sau này phải quay về kiểu gì bây giờ?"
Thuốc vừa uống phát huy tác dụng, khí ấm dâng lên nơi đan điền. Lâm Kỳ nhắm mắt quan sát, thấy đóa sen xanh bên dưới Kim Đan đang xoay tròn, tốc độ cực nhanh, gần như hóa thành một xoáy nước, linh khí xung quanh lao tới như nước lũ, bị hút vào trong vòng xoáy ấy.
Giống như là bật hack vậy.
Kim Đan sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nhanh đến khó tin.
Nhưng y lại không thấy khó chịu chút nào.