Edit: Choze
Beta: Wine
Lâm Kỳ bước xuống giường, chân vừa chạm đất đã thấy bên cạnh có ai đó đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục. Bộ đồ màu trắng, bên ngoài phủ lụa mỏng, kích cỡ vừa khít. Y mặc vào, trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì sự chu đáo của đối phương, hơn nữa chất vải này cả đời y chưa từng thấy qua, y vung tay áo một cái, lại xoay người một vòng, hì hì, thật thú vị.
Xoay xong y đã muốn tự tát mình một cái.
"......"
Có cần phải trẻ con vậy không! Dù có quay lại tuổi trẻ thì cũng là mười lăm chứ có phải năm tuổi đâu! Mà bây giờ tình hình chưa rõ, ngươi vẫn còn tâm trạng vui chơi à?
Nhưng mà...
Lúc này không rõ tình hình, vậy mà y lại chẳng hề sợ hãi khi đến nơi xa lạ... Rốt cuộc là tại sao chứ?
Lâm Kỳ nhướng mày, chỉ bởi vì vị đại lão đó là Ân Vấn Thủy sao?
Lâm Kỳ rời khỏi phòng, đẩy cửa ra, trước mắt là biển mây cuồn cuộn, ánh kim rực rỡ, một nửa mặt trời ẩn sau những lớp mây dập dờn, ánh tím vàng lung linh, mây trời như gấm dệt.
So với thế giới u tối không ánh sáng của Ma Vực, khung cảnh trước mắt khiến người ta có cảm giác như cách nhau một đời.
Lâm Kỳ đưa tay che mắt rồi bước về phía trước, bậc thang mây hình vòng cung như cầu vồng, y đi rất cẩn thận, sợ lỡ bước là rơi xuống ngã chết.
Cuối cây cầu là một tòa cung điện khác.
Rộng lớn, tinh xảo.
Lâm Kỳ vừa đặt chân lên bậc thang đã nghe thấy tiếng một cô gái vang lên đầy sốt ruột: "Ê ê ê! Mấy đứa chạy chậm chút coi! Để ta tưới nước cho đã nào!"
Trong mắt Lâm Kỳ xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Một đám... rau xanh đang nhảy nhót, hớn hở chạy về phía y, phía sau là một cô bé khoảng mười tuổi mặc áo vàng, mặt vẫn còn nét bầu bĩnh. Nàng chậm chạp đi sau đám rau, tay cầm một cái bình tưới, trợn mắt nói: "Thành tinh rồi là giỏi lắm à? Tối nay ta nấu các ngươi hết!"
Lâm Kỳ nhìn nàng.
Cô bé áo vàng cũng trông thấy Lâm Kỳ, bước chân khựng lại, miệng ngậm chặt, đôi mắt đen lay láy tròn xoe không chớp lấy một cái.
Lâm Kỳ đang lưỡng lự không biết có nên chào hỏi một tiếng hay không.
Cô bé áo vàng thì như thể thấy ma, hét ầm lên: "Ngươi là cây rau nào hóa thành vậy hả? Không muốn sống nữa à, dám biến thành dáng vẻ này! Cẩn thận tôn thượng chém một kiếm là tiêu đời đấy!"
"Ơ... không," Mắt cô bé trừng to như sắp rớt ra, "Không phải rau, trời ơi!" "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...là ai vậy hả?"
Lâm Kỳ suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Ta à, ta là người được tôn thượng cứu từ Ác Linh Cốc về... nói đơn giản thì là người qua đường đi."
Thật ra Lâm Kỳ cũng không tò mò về nàng lắm, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn hỏi lại: "Tiểu cô nương, còn ngươi thì sao?"
Thiếu nữ áo vàng ôm cái bình trong ngực, cằm suýt rơi xuống đất, nàng âm thầm đưa tay đỡ cằm, nói: "...Ta cũng không rõ nữa, từ khi sinh ra đã ở đây rồi. Ngươi có thể, ừm, gọi ta là Y Y."
Lâm Kỳ khẽ gật đầu, ánh mắt lại đảo quanh cung điện, rộng rãi trống trải, ánh mây len lỏi mọi ngóc ngách, trụ đá chạm khắc hoa văn, từng đóa nối tiếp nhau không dứt.
Y Y hít một hơi lạnh, lắc đầu tỉnh táo lại, thầm nghĩ: Trời ơi, đây là người từ trong tranh bước ra sao? Hay là... Tôn thượng cuối cùng cũng đợi được người ngài muốn đợi rồi?
"Này người xa lạ, ngươi tên là gì?"
"Lâm Kỳ."
Lâm Kỳ vẫn đang quan sát cấu trúc cung điện, thuận miệng đáp lại.
Y Y chẳng còn tâm trí lo đám rau kia nữa, lon ton chạy theo sau Lâm Kỳ: "Vậy là ngươi đến từ Ma Vực à?"
Lâm Kỳ đáp: "Cũng không hẳn, nhưng đúng là từ Ma Vực tới."
Lâm Kỳ thấy thiếu nữ này có chút kỳ lạ, không phải kỳ lạ vì sự xuất hiện của nàng ở đây, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Ân Vấn Thủy, chính y còn chưa hiểu hết, mà lạ là sao nàng vừa thấy y đã bám riết không buông.
Y Y nói: "À, Ma Vực ấy hả, nghe nói đó là nơi đáng sợ lắm."
Lâm Kỳ: "...Cũng tạm, trừ Ác Linh Cốc ra."
Y Y lè lưỡi: "Ta nghe Thanh Nữ tỷ tỷ nói, Ma Vực không có lấy một tia sáng, gió thì sắc như dao, quét qua là đau điếng."
Lâm Kỳ chú ý đến cái tên "Thanh Nữ": "Thanh Nữ?"
Y Y đáp: "Phải rồi, Thanh Nữ tỷ tỷ. Ơ, chắc ngươi không biết đâu, tỷ ấy là kiếm linh của Tôn thượng đó. Ta thấy thần kỳ ghê, kiếm linh và kiếm có quan hệ gì nhỉ? Kiếm cũng biết nói chuyện sao?"
...Con nhóc này lắm chuyện thật.
Lâm Kỳ đi thêm vài bước, nhận ra con nhóc tên Y Y này miệng thì nói huyên thuyên đủ thứ, nhưng mắt lại cứ dán chặt vào mặt y, cứ như thể đang lén quan sát.
Lâm Kỳ dừng lại, cười hỏi: "Tiểu cô nương, muội không đi tưới rau nữa à?"
Y Y nuốt nước bọt, cười gượng: "Ngươi... ngươi không thấy tò mò nơi này là chỗ nào sao? Ngươi mới tới mà, ta có thể giới thiệu cho ngươi biết!"
Lâm Kỳ nói: "Không cần đâu."
Y Y không chịu bỏ cuộc: "Ta biết rất nhiều chuyện đó, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời được hết."
"Thế thì tốt," Lâm Kỳ mỉm cười, thực ra là muốn trêu nàng một chút, "Vậy Tôn thượng của muội đang ở đâu?"
Y Y ngớ người: "Ngươi muốn gặp Tôn thượng?"
"Ừ, đúng vậy." Y hỏi thử xem hắn cứu y về đây để làm gì, dù trong lòng y cũng chẳng hứng thú gì với vị ân nhân kỳ quái đó.
Y Y dè dặt: "Ngươi không sợ Tôn thượng sao?"
Lâm Kỳ đáp: "Chắc là... không." Dù chẳng có lý do gì cụ thể, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy người ấy sẽ không làm hại y.
Y Y gật đầu rồi đi lên trước dẫn đường: "Chắc tôn thượng đang ở trong tiểu cảnh Vân Thiên. Suốt một ngàn năm nay ngài ấy ngoài tu luyện ra thì chỉ ở đó, cũng không rõ đang làm gì nữa. À đúng rồi, có lần ta thấy Thanh Nữ tỷ tỷ mang một cuộn tranh dài ơi là dài tới đó. Chẳng lẽ ngài ấy đang...vẽ tranh? Trời ơi, vẽ bao nhiêu năm rồi, không biết đang vẽ cái gì luôn á."
Miệng con nhóc này không cần hồi chiêu hả trời.
Lâm Kỳ âm thầm đánh giá nàng như thế.
Y Y đi được vài bước, nhận thấy Lâm Kỳ đi chậm quá, bèn quay lại kéo tay áo y: "Ngươi chậm quá đi mất."
Lâm Kỳ giật giật khóe miệng, ngươi nhảy tới nhảy lui như thế, ta không theo kịp cũng phải.
Y Y nói: "Nơi này lâu lắm rồi không có người ngoài đến, những tu sĩ đến cầu xin cho Ma Vực đều bị chặn ngoài điện hết, ngươi là người *****ên thực sự bước được vào đây đấy."
Lâm Kỳ bật cười, liệu y có nên thấy vinh dự không đây?
Người có thể lần mò đến tận đây, hẳn là tu sĩ Xuất Khiếu trở lên, chắc là tu sĩ đến từ đại lục Thương Trạch.
Cầu xin cho Ma Vực...
Lâm Kỳ hỏi: "Ngươi thật sự biết hết mọi chuyện à?"
Y Y ưỡn ngực: "Dĩ nhiên rồi!"
Lâm Kỳ thong thả hỏi: "Vậy ngươi có biết vì sao Tôn thượng lại trừng phạt người Ma Vực nặng như vậy không?"
"..." Y Y nghẹn lời, nuốt những điều muốn nói trở lại cổ họng.
Vì sao ư?
Ngay cả nàng cũng mơ hồ. Chỉ nhớ lần nọ vô tình lạc vào một hang động bên ngoài Tiểu Cảnh Vân Thiên, nơi ấy có những bức bích họa trải dài, mỗi nét vẽ đều thấm đẫm dấu vết thời gian. Nàng không dám đi sâu hơn, vì nơi đó có cấm chế của Tôn Thượng. Chỉ là, từ những vết tích mờ tối ấy, dường như có thể lờ mờ nhìn thấy vô vàn nỗi bi thương.
Bi thương... liệu có thể dùng thêm từ nào khác để hình dung không? Thôi, không nghĩ nữa.
Y Y nói: "Ta biết, nhưng ta cứ không nói cho ngươi đấy."
Hừ, cái tên khiến Tôn Thượng đau lòng như vậy, đáng ghét!
Lâm Kỳ: ...Y vừa nói gì sai à?
Y Y nói tiếp: "Chi bằng ngươi tự đi hỏi Tôn thượng đi."
Lâm Kỳ nhíu mày: "Ta tự đi hỏi ?" Nếu hắn thật sự vì một người đã chết mà làm như vậy, thì y tự đi hỏi chuyện đó khác gì đi tìm chết cho mình luôn?
Y Y thấy được sự do dự của y, nghiêm túc nói: "Nếu trên đời này có ai có thể khiến Tôn thượng chịu trả lời câu hỏi ấy, thì người đó... chỉ có thể là ngươi."
Lâm Kỳ cười khổ: "Ngươi nói thế làm ta càng thấy sợ đấy."
Tiểu cảnh Vân Thiên treo giữa vòm trời, phía dưới là một hồ nước, mặt hồ in bóng trời mây, khung cảnh nhân gian mờ ảo.
Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm dìu dịu.
Cuối cây cầu mây, trong tầng mây sâu thẳm, Lâm Kỳ trông thấy một rừng hoa đào, sắc hoa nhạt nhòa, rụng rơi lả tả. Y vốn không thích hoa đào, nhưng hoa ở đây nhạt như tuyết, khiến y cảm thấy... cũng không tệ.
Hoa nghiêng trong gió, vẫn chẳng lìa cành.
Y Y nói: "Thật ra trước khi xảy ra Khuynh Thiên họa, Ma Vực từng là một nơi rất đẹp."
Lâm Kỳ liếc nàng: "Ngươi vừa sinh ra đã ở đây, sao lại biết?"
Y Y sững người, khẽ lẩm bẩm: "Ờ nhỉ, sao ta lại biết được?" Nhưng nàng vốn vô tư, lần nữa quyết định quẳng vấn đề ra sau đầu, hớn hở nói tiếp: "Ta chỉ biết là Ma Vực rất đẹp. Ác Linh Cốc trước kia phủ đầy hoa Bà Sa, đẹp lắm! Núi non trùng điệp, sông suối cũng nhiều. Ngươi không được thấy Ma Vực khi xưa, đúng là đáng tiếc."
Lâm Kỳ lườm: "Có đẹp đến đâu thì giờ cũng thành ra thế này rồi."
Y Y hơi chùng giọng: "Haiz, ta cũng chẳng dám đi xem Ma Vực bây giờ trông như thế nào nữa."
Càng đi tới gần, lầu các ẩn trong rừng hoa càng hiện rõ.
Trên tầng cao của lầu, những cuộn giấy Tuyên Thành dài buông xuống.
Lâm Kỳ cảm thấy chắc có lẽ cả đời mình cũng chưa từng thấy cuộn giấy Tuyên Thành nào dài đến thế.
Dường như trải dài đến tận cửu thiên.
Y Y cũng sững sờ: "Thì ra thật sự là vẽ tranh à..."
Nàng lùi lại một bước: "Phía trước ta không vào được, nhưng chắc là ngươi thì có thể, bởi vì ở đây, không chỗ nào cản được ngươi cả."
Lâm Kỳ nhìn nàng đầy nghi ngờ: "Thật sao?"
"Thật mà! Không phải ngươi đang muốn tìm Tôn Thượng sao, mau vào đi."