Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 76

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Y Y liên tục đẩy y về phía trước.

 

Lâm Kỳ mờ mịt nhìn nàng, rõ ràng người đi gặp Ân Vấn Thủy là y, mà sao trông nàng còn sốt sắng hơn cả y nữa.

 

"Mau lên đi mau lên đi mau lên đi! Tôn thượng chờ ngươi lâu lắm rồi đó!

 

Thật sự lâu lắm rồi đó.

 

Lâm Kỳ dở khóc dở cười.

 

Đợi cái rắm ấy, e là Ân Vấn Thủy còn chẳng biết y sẽ đến.

 

Y đi xuyên qua rừng đào nhàn nhạt sắc hồng phấn pha trắng.

 

Bên cạnh bậc thang dẫn lên lầu các cao vút là những dây leo xanh biếc quấn quanh, nhưng ánh mắt Lâm Kỳ lại dừng ở hồ nước dưới chân gác.

 

Nước trong veo, lấp lánh ánh sáng, sóng gợn lăn tăn như ánh bạc.

 

Trên đài cao, bốn cột đá xanh sừng sững ở bốn góc, màn lụa mỏng lay động theo gió, ánh trời như cũng chảy tràn theo làn gió nhẹ. Án kỷ dài đến tận rìa đài, Ân Vấn Thủy ngồi nơi đó, một tay đè nhẹ lên tờ giấy Tuyên, chính là cuộn giấy dài đến mức Lâm Kỳ vừa nãy còn thầm cảm thán, từ đài cao buông xuống, như kéo dài tận trời xanh.

 

Hắn đang vẽ gì vậy?

 

Lâm Kỳ hơi hiếu kỳ, nhưng y không dám, cũng chẳng định dò hỏi.

 

Y yên lặng đứng cách sau lưng Ân Vấn Thủy đúng ba mét.

 

Gió lay rèm biếc nhẹ buông rơi.

 

Vài giây sau, Lâm Kỳ mới cung kính mở miệng: "Tôn thượng."

 

Nơi này quá yên tĩnh, khiến giọng y vang lên có phần đột ngột.

 

Ân Vấn Thủy đặt bút xuống.

 

Cạch.

 

Sau đó là một mảnh tĩnh lặng.

 

Lâm Kỳ đang sắp xếp ngôn từ, cũng chẳng thấy xấu hổ, còn có gì xấu hổ hơn việc sáng nay bị người ta đút thuốc đau dạ dày cho uống nữa chứ?

 

Sau khi cân nhắc kỹ, y nói: "Ta đến tìm người, hy vọng người có thể sắp xếp cho ta chút việc gì đó. Nếu ta đã quyết định ở lại thì cũng nên làm chút gì đó cho người, không biết Tôn thượng có điều gì sai bảo?"

 

Ân Vấn Thủy vẫn chỉ cho y một bóng lưng, mái tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống vai, trong khung cảnh mờ ảo như chốn mây trời, lại có vài phần phong nhã thoát tục.

 

Hắn nhẹ giọng: "Ngươi muốn làm gì đó cho ta?"

 

"Vâng."

 

Chẳng lẽ cứ ăn nhờ ở đậu người ta mãi?

 

Phải biết đây là nơi có linh khí dồi dào nhất mà y từng thấy trong đời.

 

Ân Vấn Thủy cụp mắt: "Ngươi qua đây, giữ giúp ta tờ giấy này."

 

Chỉ vậy thôi à?

 

Lâm Kỳ ngoan ngoãn bước tới, tự ngồi xuống bên phải Ân Vấn Thủy.

 

Ngay phía sau chính là rìa đài cao.

 

"Chỉ cần giữ giấy thôi sao?" Lâm Kỳ hỏi.

 

"Ừ." Ân Vấn Thủy thậm chí còn không ngẩng đầu lên, lại tiếp tục cầm bút.

 

Từ góc nhìn của Lâm Kỳ chỉ thấy được một nửa gương mặt hắn, hàng mi, sống mũi, đôi môi. Khi vị Tôn thượng này không cười, cảm giác xa cách rất rõ rệt, mà khi hắn cười thì thường chẳng có chuyện tốt gì. Vì vậy Lâm Kỳ vẫn thấy ưa kiểu không cười như hiện giờ hơn, ít ra sẽ không làm mấy trò thần kinh.

 

Y ngồi yên giữ chặt tờ giấy, không để gió thổi bay, trong lòng âm thầm chửi thề, chuyện đơn giản như vậy chỉ cần dùng một pháp thuật nhỏ là xong, cần gì phải phiền phức thế này?

 

Trong lúc giữ giấy, Lâm Kỳ lén liếc trộm bức họa của Ân Vấn Thủy.

 

Chỉ nhìn một cái đã sững người.

 

Gì vậy trời?

 

Màu sắc loang ra, tạo nên cảnh núi non hùng vĩ, sông nước uốn lượn quanh co, núi thì hình dáng kỳ dị muôn vẻ, tựa như cả thế giới bao la hiện lên ngay trên mặt giấy. Lâm Kỳ lần theo bức tranh nhìn tiếp, thấy có rừng cây rậm rạp, trong rừng có chim trắng bay qua để lại bóng mờ, có hươu đứng lẩn mình, thậm chí cả động tác nhỏ của con sóc đang ôm hạt dẻ cũng được vẽ ra sinh động.

 

Vẽ lâu như vậy, hóa ra là đang rảnh rỗi vẽ phong cảnh thôi á?

 

Lâm Kỳ còn tưởng hắn đang vẽ trận pháp hay phù chú gì đó cơ.

 

Ừm... thế giới của tu sĩ Đại Thừa, quả nhiên không phải thứ mà y có thể hiểu được.

 

Hai người lại không ai nói gì.

 

Gió nhẹ thổi, nắng ấm áp.

 

Ân Vấn Thủy vẫn không nói gì.

 

Lâm Kỳ giữ giấy lâu rồi, bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán, hơn nữa có lẽ vì từ đầu đến giờ, vị Tôn thượng trẻ tuổi này luôn tỏ ra ôn hòa, không hề có chút sát khí nào, thế nên trong lúc đầu óc lơ đãng, y bất chợt mở miệng: "Tôn thượng, người đang vẽ gì vậy?"

 

Ân Vấn Thủy nhẹ nhàng đáp: "Thế giới."

 

Hai chữ, nghẹn chết Lâm Kỳ.

 

Đỉnh! Đỉnh vãi luôn!

 

Y cười gượng, chẳng thể thốt ra lời khen ngợi gì với việc (không) ý nghĩa đã kéo dài cả nghìn năm này, nếu giờ y khen có nghị lực thì liệu có bị quăng thẳng xuống dưới kia không, thế là y uyển chuyển đổi sang một câu tán thưởng khác: "Tôn Thượng vẽ đẹp thật." (1)

 

Tay cầm bút của Ân Vấn Thủy hơi khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì, khẽ mỉm cười trong thoáng chốc: "So với ngươi à?"

 

"......"

 

Đm!

 

Họa sĩ tranh trừu tượng thì không đáng được tôn trọng à!

 

Người que cũng là người đó biết không!

 

Nhìn vẻ nghẹn họng của y, Ân Vấn Thủy khẽ bật cười: "Ngươi muốn thử không?"

 

"...Thử gì?"

 

"Vẽ cho ta xem."

 

Cho người xem trò hề chắc? Lâm Kỳ vội xua tay, cười khan: "Không, không cần đâu, người cứ vẽ tiếp đi."

 

Ân Vấn Thủy hỏi: "Ngươi vẽ nhà thế nào?"

 

Lâm Kỳ sững lại: "Nhà... nhà hả?"

 

Ân Vấn Thủy cầm bút, đẩy giấy sang một bên, ngón tay thon dài vẽ lên chỗ trống một hình tam giác và một hình vuông, sau đó dừng lại, nghiêm túc nhìn Lâm Kỳ, mỉm cười: "Là như thế này hả?"

 

Lâm Kỳ đơ người, khó tin mà nhận lấy cây bút hắn đưa, cũng ngu ngơ vẽ một cái nhà.

 

Hai cái nhà xấu tới buồn cười nằm cạnh nhau, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng do cùng một người vẽ ra.

 

Lâm Kỳ dụi mắt, giống y chang luôn! Cả cái thói quen vẽ thiếu một cạnh của hình tam giác cũng bị bắt chước lại.

 

"Cái... cái này..."

 

Ân Vấn Thủy không đáp, chỉ cầm bút vẽ thêm hai đường cong ngoằn ngoèo giữa hai ngôi nhà: "Còn đây là đường, đúng không?"

 

Một hình tròn, một đường thẳng, bốn chi dang ra, Ân Vấn Thủy nói: "Đây là người."

 

Hắn vẽ thêm một người nữa đứng ở phía xa.

 

Đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn Lâm Kỳ: "Ngươi đoán xem, bức tranh này có ý nghĩa gì?"

 

Lâm Kỳ: "...Một người đang đi tìm một người khác?"

 

Ân Vấn Thủy cười, đôi mắt đẹp khẽ cong lên: "Đoán đúng rồi, giỏi lắm."

 

"..." Lâm Kỳ được khen mà chẳng thấy vui trong lòng.

 

Khi Ân Vấn Thủy cười, cảm giác xa cách cũng mờ nhạt hơn, nhưng Lâm Kỳ lại bắt đầu thấy không thoải mái.

 

Ân Vấn Thủy nói: "Đúng là một người đang tìm một người, cách một mái nhà, cách một con phố." Cách không gian, cách thời gian.

 

"...Wow." Lâm Kỳ làm bộ vui vì đoán đúng.

 

Ân Vấn Thủy chẳng buồn để ý tới kiểu vui mừng giả tạo đó, lơ đãng mở miệng: "Ngươi có tò mò vì sao ta lại một kiếm chém trời không?"

 

Lâm Kỳ giật mình, lúc này mới nhận ra toàn bộ không gian này chắc chắn đã bị thần thức của Ân Vấn Thủy bao phủ, cuộc trò chuyện giữa y và Y Y nhất định đã lọt vào tai hắn.

 

Nhưng mà, cái câu hỏi đó thật sự là một cái bẫy chết người còn gì!

 

Lâm Kỳ gượng cười, cứng đờ nói: "Người làm vậy, ắt hẳn là có lý do của mình."

 

Khụ, hèn thì hèn! Y nhận!

 

Ân Vấn Thủy cười nhẹ: "Muốn biết không?"

 

"...Không, không muốn."

 

Ân Vấn Thủy đáp: "Ngươi nói dối."

 

"......"

 

Vị tôn giả trẻ tuổi nghiêng người tới gần, y phục đen tuyền thêu chỉ bạc tinh xảo nơi tà áo, mái tóc đen dài buông xuống, dáng người cao thẳng, từng bước áp sát Lâm Kỳ, trong đôi mắt hoa đào mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc.

 

Lâm Kỳ: Y sai rồi! Đúng ra y không nên đến đây! Vị này lại sắp phát điên nữa rồi!

 

Ân Vấn Thủy ghé bên tai y, đôi môi mỏng đỏ như máu khẽ nhếch: "Ta sẽ nói cho ngươi đáp án, chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi."

 

Lâm Kỳ còn chưa kịp nghe rõ đã cảm thấy vai bị một lực đẩy mạnh ra sau, sau lưng y chính là rìa đài, y bị Ân Vấn Thủy thẳng tay đẩy xuống dưới!

 

Đụ má!!!!!!!!!!!!!!!

 

Thân thể y lập tức rơi khỏi đài, gió rít bên tai, tim như vọt lên tận cổ họng.

 

Thằng thần kinh! Thằng thần kinh! Thằng thần kinh!

 

Một chưởng kia của Ân Vấn Thủy tuyệt đối có ẩn chiêu, giờ y hoàn toàn không thể nhúc nhích.

 

Lâm Kỳ trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang khoanh tay sau lưng đứng thản nhiên trên mép đài cao, tức đến mức muốn phát điên.

 

Ùm!

 

Nước bắn tung tóe.

 

Lâm Kỳ rơi thẳng vào trong nước.

 

Khỉ thật...nước tràn vào mắt vào mũi, vừa sặc vừa khó chịu!

 

Tay chân vốn tê liệt dần khôi phục cảm giác, nhưng quá trình ấy chậm chạp đến mức khiến Lâm Kỳ suýt tưởng mình sắp bị chết đuối tại đây.

 

Nơi đáy nước vốn ngỡ trong vắt, trong cơn mơ hồ lại hóa thành chốn cư ngụ của rong rêu.

 

Ánh sáng từ bầu trời dần xa, mọi thứ dần trở nên mờ mịt.

 

Ánh sáng rực rỡ vừa tắt, thế giới lập tức chìm vào u tối.

 

Ùm!

 

Là tiếng người rơi xuống nước.

 

Cổ chân Lâm Kỳ bị rong rêu quấn chặt.

 

Nỗi tuyệt vọng khi ngạt thở, cơn đau rát vì sặc nước khiến y đến cả việc mắng chửi cũng chẳng còn hơi sức.

 

Chẳng lẽ y không chết ở Ác Linh Cốc mà lại chết đuối giữa hồ sao?

 

Má nó!

 

Thế nhưng, y không chết.

 

Trong ánh sáng yếu ớt, có người đang bơi về phía y.

 

Lâm Kỳ cảm giác eo mình bị ai đó siết chặt, một bàn tay mạnh mẽ kéo y vào lòng.

 

Cằm y bị người đó nâng lên bằng ngón tay. Giây tiếp theo, một nụ hôn dữ dội ập tới.

 

Giữa lúc cận kề cái chết, một hơi thở ấy lại trở nên quý giá đến vô ngần.

 

Lâm Kỳ ngẩn người, vô thức hé miệng, để mặc người kia ***** qua hàm răng, *****, động tác của hắn không cho phép chối từ, như cơn cảm xúc bị đè nén quá lâu nay bùng nổ, cuồn cuộn như sóng thần, công phá, chiếm lĩnh từng tấc một.

 

Tóc rối quấn lấy nhau, nước bọt tràn ra nơi khóe môi.

 

Lâm Kỳ không biết cách lấy hơi dưới nước, bị hôn đến mức suýt nữa lại ngạt thở lần nữa, gương mặt y đỏ bừng, vội vàng đẩy người đó ra. Đôi mắt mờ hơi nước mở ra, trong làn sáng mờ ảo, đập vào mắt y là đôi mắt đỏ bừng của Ân Vấn Thủy.

 

Đầu óc Lâm Kỳ trống rỗng.

 

Ân Vấn Thủy nhận ra sự kháng cự của y liền nhẹ nhàng buông tay.

 

Dưới nước, mọi âm thanh đều tan biến.

 

Ân Vấn Thủy vẫn ôm chặt lấy eo Lâm Kỳ.

 

Gương mặt thiếu niên đỏ rực, đôi mắt ngấn nước, y phục đã ướt sũng, xương quai xanh mảnh mai lộ rõ, làn da mơ hồ hiện ra trong làn nước.

 

Ánh mắt Ân Vấn Thuỷ vẫn lạnh nhạt, dằn xuống mọi ***** trong lòng.

 

Vì sao một kiếm chia đôi thiên hạ?

 

Ngươi không biết ư?

 

Thế gian này chỉ có ngươi dám hỏi câu ấy.

 

Cũng chỉ có ta sẵn lòng trả lời ngươi.

 

Thế giới tĩnh lặng, mờ ảo dưới đáy nước.

 

Tựa như ngàn năm về trước.

 

Trong địa ngục, hắn thấy được thần linh.

 

Ân Vấn Thủy cúi đầu, thì thầm bên tai Lâm Kỳ, hơi thở lạnh băng phả vào tai.

 

"Vì điều gì ư?"

 

Hắn khẽ cười: "Vì em đấy, thần của ta."

 

—------------------------------------

 

(1): Cụm "真有意义的事" nghĩa là "việc thật sự có ý nghĩa".

 

Nhưng khi tác giả viết: 真有意(无)义(聊)的事 thì sẽ ngầm hiểu rằng:

 

有意义 (có ý nghĩa) → chèn thêm 无 vào trong ngoặc → ngầm nói là 无意义 (vô nghĩa).

 

有聊 (thú vị) → chèn thêm 无 vào trong ngoặc → ngầm nói là 无聊 (nhạt nhẽo, tẻ ngắt).

 

—------------------------------------

 

Choze: Từ đoạn này tui sẽ để xưng hô của 2 cháu là Ta - Em đối với Thủy và Ta - Người đối Kỳ nhé, tại cháu Kỳ chưa nhận lời yêu mà

Bình Luận (0)
Comment