Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 80

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Vạn năm trước, trên đại lục Thương Trạch có một vùng biển mênh mông phân cách phàm nhân và tu sĩ. Phía nam là nơi tụ tập của các môn phái lớn nhỏ và tán tu các loại, phía bắc lại là nhân gian thuần túy, các quốc gia san sát như sao trời.

 

Ngự kiếm xuống từ Cửu Trùng Thiên, phóng tầm mắt là non xanh nước biếc, nhân gian phồn hoa.

 

Lâm Kỳ vội vã đi qua phía bắc hải vực, chỉ thấy cảnh thái bình thịnh trị.

 

Y cảm thán: "Nơi này trông thật yên bình."

 

Ân Vấn Thủy nhìn xuống, bình tĩnh nói: "Vẫn luôn như thế."

 

Lúc bay ngang qua một thị trấn, có thể thấy chợ búa tấp nập người qua kẻ lại. Khi ấy đang độ đầu xuân tháng Ba, cơn mưa xuân vừa dứt, dưới cầu, những người bán hàng chống sào chở hàng hóa, theo nhịp nước lên xuống, sóng gợn lan tỏa từng vòng. Trên cầu, những cô gái bán hoa váy áo phấp phới, mùi hương theo gió thoảng bay, tiếng cười giòn tan, giỏ hoa nở rực rỡ tựa như sắc xuân.

 

Lâm Kỳ nhớ tới chuyện xưa, mơ hồ đoán ra chút manh mối.

 

Ân Vấn Thủy đã có mục đích riêng khi biến thành đứa trẻ để hạ phàm xuống nhân gian.

 

"Ác tướng" Hai chữ này y từng nghe Ân Vấn Thủy nhắc đi nhắc lại không biết bao lần.

 

Ác tướng, tướng.

 

Vậy nên, hắn xuống nhân gian... là để trải nghiệm vạn tướng của chúng sinh chăng?

 

Lâm Kỳ kéo tay áo Ân Vấn Thủy, chỉ xuống dưới, nói: "Nếu năm đó người đáp xuống thị trấn này thì tốt biết mấy?"

 

Ân Vấn Thủy cúi mắt nhìn bàn tay đang kéo áo mình, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

 

Bởi vì như vậy có lẽ sẽ tránh được nhiều chuyện sau này.

 

"Ác tướng, người vẫn luôn nhắc tới ác tướng, nhưng nếu năm đó người ở thị trấn này, ta giả dụ thôi," Lâm Kỳ chỉ một phu nhân áo hoa đang nhỏ nhẹ trò chuyện với ăn mày, "Biết đâu người sẽ được bà ấy thu nhận. Người có thể thu lưu ăn mày làm gia nhân, tâm tính hẳn không tệ, hơn nữa nhìn giữa ấn đường bà ấy cũng có thể thấy bà là người hiền hậu. Người vào phủ, ăn no mặc ấm, ba năm bình an, biết đâu sẽ không ngộ ra ác tướng nữa."

 

Môi Ân Vấn Thủy mím thành một đường cong mờ nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không cắt ngang lời y, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

 

Lâm Kỳ lại đưa mắt nhìn quanh rồi chỉ vào một thư sinh nghèo đang bày tranh chữ ra bán, vừa lúc có một lữ khách muốn gửi thư cho người nhà nhưng không đủ tiền, thư sinh liền tươi cười tặng luôn bức thư cho y.

 

Lâm Kỳ tiếp lời: "Người xem, người này cũng tốt đấy, dù nghèo nhưng lòng dạ lại rộng rãi, hơn nữa hắn còn chưa lập gia đình, chắc sẽ vui vẻ nhận người làm con nuôi."

 

Tùy tiện đưa ra hai ví dụ xong, Lâm Kỳ len lén quan sát biểu cảm của Ân Vấn Thủy.

 

Nghe y kể, khóe môi Ân Vấn Thủy khẽ nhếch, nụ cười mỏng manh phảng phất vẻ lạnh lẽo.

 

Lâm Kỳ không đoán nổi hắn đang nghĩ gì, mà dường như từ trước đến nay y cũng chẳng đoán nổi. Khụ một tiếng, Lâm Kỳ hỏi: "Người thấy đúng không?"

 

Ân Vấn Thủy hỏi ngược lại: "Đúng cái gì?"

 

"Có thể ngộ ra những tướng khác, ví dụ như từ bi, lương thiện, các loại tướng tốt đẹp khác ấy?"

 

Ân Vấn Thủy khẽ thở dài trong lòng.

 

Hắn nhẹ giọng đáp: "Không thể."

 

"Hở?"

 

Ân Vấn Thủy chỉ vào vị phu nhân áo hoa, lạnh nhạt: "Nếu bị bà ta thu nhận, kết cục cũng chỉ là chết thảm. Em nhìn đám nha hoàn phía sau bà ta mà xem, ánh mắt, thần sắc,.... Trong gia đình đó, những người thực sự hoan nghênh kẻ ngoài chỉ là thiểu số. Thất tình lục dục của con người quá mức mãnh liệt, chỉ cần liên quan đến tiền tài, quyền lực sẽ sinh ra đủ loại niệm xấu, ác niệm tầng tầng. Huống hồ," Hắn nhẹ nhàng nói, "Ở đây ta sẽ không gặp em. Khi ấy, tướng ta ngộ ra... có lẽ sẽ là ....."

 

Giọng hắn như gió lạnh cắt vào da: Cực ác tướng."

 

Lâm Kỳ hơi xấu hổ, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Có khi nào là do người có định kiến sẵn không? Ta biết rất nhiều người, thực sự không xấu xa đến thế đâu."

 

Ân Vấn Thủy cười khẽ: "Vậy thì tốt."

 

"?"

 

"Hãy cứ luôn tin như thế." Vì những gì em nhìn thấy, vốn dĩ không nên nhuốm đầy ác ý.

 

Lâm Kỳ cảm thấy mình bị coi thường. Khốn nạn! Rõ ràng y đã rất cố gắng để thuyết phục tên gần như có xu hướng hủy diệt thế giới này rồi cơ mà!

 

Lâm Kỳ vẫn không cam lòng: "Thực ra lời người vừa nói cũng không hoàn toàn đúng đâu?"

 

Ân Vấn Thủy nghiêm túc nhìn y: "Nói nghe xem."

 

Lâm Kỳ hơi lúng túng, không dám đối diện thẳng với ánh mắt kia, vì đôi mắt đó quả thực quá phạm quy, "Khi ấy, người xem ta như thần. Trong thế giới của người... chắc hẳn ta cũng rất quan trọng."

 

Nói xong, y ngượng ngùng cúi đầu.

 

"Ừm." Ân Vấn Thủy khẽ cười, em chính là thế giới của ta.

 

"Nếu lúc đó ta không biến mất trước mắt người một cách bi thương như thế, có lẽ người sẽ không căm hận dân làng kia đến vậy, cũng sẽ không chấp niệm với ác tướng sâu đậm đến thế." Có lẽ, đây là lời khó mở miệng nhất mà y từng thốt ra trong đời.

 

"Chắc là vì gặp được ta, nên mới khiến người từ ác tướng trở thành cực ác tướng."

 

Thế giới dần trở nên xa vời theo bước chân họ rời đi.

 

Ân Vấn Thủy nói: "Nếu chỉ gặp em thôi mà không có những chuyện kia thì sẽ không có ác tướng, càng không có cực ác tướng."

 

Hai người từ từ hạ xuống, vượt qua biển rộng, đáp xuống đại lục tu chân Thương Trạch.

 

Lâm Kỳ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Hả? Vậy sẽ là gì?"

 

Ân Vấn Thủy mỉm cười, ánh mắt như có điều suy nghĩ, hắn cúi người, mái tóc đen như mực rủ xuống, khẽ thì thầm bên tai Lâm Kỳ: "Chắc là... sắc tướng."

 

"......" Lâm Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment