Edit: Choze
Beta: Wine
Ân Vấn Thủy khẽ cong môi nở nụ cười, chậm rãi đứng thẳng.
Lâm Kỳ ngây ra tại chỗ, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: "Ha ha, vậy sao."
"Đúng vậy." Ân Vấn Thủy cười đến cong cả đôi mắt, nhìn vành tai đỏ đến muốn nhỏ máu của Lâm Kỳ, khẽ nói: "Không thể ngộ ra được tướng ấy, đúng là chút tiếc nuối."
"......" Lâm Kỳ còn biết nói gì đây, chỉ đành cười gượng để che giấu cơn khủng hoảng trong lòng.
Lúc đáp xuống đất, trước mắt họ là một cánh rừng rậm.
Lâm Kỳ thấy nơi này rất xa lạ, không biết nên đi hướng nào, dù sao hồi trước, y cũng chỉ quanh quẩn trong một ngôi làng nhỏ, hiểu biết về thế giới triệu năm trước gần như bằng không.
Y ngó quanh bốn phía, không biết nên chọn đường nào.
Ân Vấn Thủy nói: "Nơi này là thành Quân Vọng, trong thành có một nhà đấu giá, em có muốn đi xem không?"
Lâm Kỳ nghi hoặc: "Không phải đã ngàn năm rồi người chưa đến nhân gian sao?"
Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Trước kia từng đến nên nhớ."
Lâm Kỳ kinh ngạc: "Chừng ấy năm mà người vẫn nhớ rõ vậy à?"
"Ừm."
Ân Vấn Thủy đáp qua loa, không nói thêm gì nữa.
Lâm Kỳ cũng không truy hỏi.
Ân Vấn Thủy rất quen thuộc với nơi này.
Ngàn năm trước, khi xảy ra Khuynh Thiên họa.
Hắn đã dùng thần thức quét qua từng ngóc ngách trên thế giới này,
Quan sát từng cành cây ngọn cỏ, chú ý đến từng chiếc lá nhỏ bé.
Vì sao?
Có lẽ chỉ để tìm một câu trả lời.
Chỉ tiếc đến giờ vẫn không tìm ra.
Hắn vẫn không biết mình nên yêu thế giới này vì điều gì.
Trong nhà đấu giá ở thành Quân Vọng đã có rất đông người tụ tập.
Có vẻ nơi đây sắp sửa tổ chức một phiên đấu giá.
Nơi đây phần lớn là tán tu, không có quy củ nghiêm ngặt như những nơi đấu giá danh tiếng, cứ cần tìm đại một chỗ mà ngồi, lúc ra giá chỉ cần hét lên là được.
Ân Vấn Thủy chẳng hề hứng thú với chốn này.
Hắn cùng Lâm Kỳ chọn một góc cao nhất, xa nhất rồi ngồi xuống.
Lần *****ên tham gia phiên đấu giá của thế giới triệu năm trước, Lâm Kỳ có chút phấn khích.
Đưa mắt nhìn quanh, đây mới chính là thế giới tu chân triệu năm trước trong tưởng tượng của y, linh khí dồi dào, thiên tài như lá rụng mùa thu, Kim Đan đầy đất, Trúc Cơ nhan nhản như chó chạy ngoài đường.
Nếu ở hậu thế tu sĩ Nguyên Anh đều là bảo vật trấn phái, thì ở đây, một nhà đấu giá nhỏ cũng dễ dàng thấy ba bốn tán tu Nguyên Anh, chưa kể bọn họ còn không thuộc về môn phái nào.
Lâm Kỳ lẩm bẩm: "...Tu sĩ Nguyên Anh ở đây rẻ mạt vậy sao?"
Phải biết, ở thời đại của y một tu sĩ Nguyên Anh cũng đủ khiến các đại môn phái tranh giành nhau tới mức đầu rơi máu chảy.
Ân Vấn Thủy ngồi tựa vào lưng ghế, thần sắc thản nhiên: "Nguyên Anh?" Hắn hờ hững hỏi lại, "Thì sao?"
Giọng điệu lãnh đạm, mang theo sự kiêu ngạo đến từ một vị Đại Thừa kỳ chân chính.
Lâm Kỳ: "...Không có gì."
Ân Vấn Thủy trầm mặc chốc lát rồi mỉm cười, nói: "Em khác với bọn họ. Em rất đặc biệt."
Lâm Kỳ ngẩn ra, gãi đầu: "Thôi, người không cần dỗ ta đâu."
Tỉnh táo suy nghĩ cũng biết, lúc trước Ân Vấn Thủy bảo y lợi hại hơn chắc chắn là lừa người.
Thật ra y cũng chẳng cần ai dỗ dành. Thiên phú vốn là thứ đáng để ngưỡng mộ, nhưng trên con đường cầu đạo, thiên phú đâu phải là tất cả.
Thiên phú không đủ thì dùng nỗ lực bù vào thôi.
Lâm Kỳ nói: "Tu sĩ Nguyên Anh ở đây đều rất giỏi. Có thể người không thấy vậy, nhưng ta thì rất khâm phục. Không có môn phái chống lưng, chỉ dựa vào sức mình từ Luyện Khí tu thành Nguyên Anh, thật sự đáng để ngưỡng mộ."
Ân Vấn Thủy khẽ gật đầu, mỉm cười: "Đúng vậy, bọn họ rất giỏi, nhưng điều đó cũng không mâu thuẫn với việc trong lòng ta, em là người đặc biệt nhất."
Lâm Kỳ không nhớ nổi hôm nay mình đỏ mặt bao nhiêu lần, chỉ có thể thuận theo: "...Không mâu thuẫn, không mâu thuẫn."
Hôm nay tâm trạng Ân Vấn Thủy rất tốt, hắn ghé sát bên tai Lâm Kỳ, thấp giọng trêu chọc: "Vậy còn ta thì sao? Ta cũng không có môn phái chống lưng, tự mình bước từ Luyện Khí đến Đại Thừa, có phải ta cũng rất giỏi không?"
Hơi thở hắn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười, áp sát bên tai mang đến cho Lâm Kỳ cảm giác như thể đang làm nũng.
Lâm Kỳ: "...Giỏi giỏi giỏi giỏi."
Ngươi thì giỏi rồi, giỏi nhất luôn.
Y khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi Ân Vấn Thủy.
Tim như muốn nhảy ra khỏi *****.
Ân Vấn Thủy nhận ra sự trốn tránh ấy, chỉ khẽ cười rồi ngồi thẳng lại, dáng người ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Lúc này trong lòng Lâm Kỳ ngổn ngang cảm xúc.
Có lẽ, lần sau, y có thể thử không trốn tránh nữa.
"Trong lòng ta, em là người đặc biệt."
Ân Vấn Thủy nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, thanh lãnh. Nơi góc hàng ghế dài, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, rọi lên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, hàng mi cong vút, sống mũi thẳng tắp, tóc đen như thác nước, ngũ quan tinh xảo đến ngỡ ngàng.
Lâm Kỳ yên lặng lắng nghe.
Ân Vấn Thủy hạ mắt, khóe môi thấp thoáng một nụ cười mơ hồ: "Thậm chí, trong lòng ta, có lúc em từng là vô thượng vạn năng."
Một tầng u sầu nhàn nhạt lan tràn trong không khí.
Lâm Kỳ mím môi, khẽ đáp: "Nếu những ký ức ấy không đẹp thì đừng nhớ lại nữa."
Ân Vấn Thủy khẽ cười: "Sao lại không đẹp? Chỉ cần có em, tất cả đều là ký ức đẹp."
...Mỗi lần gặp phải những lời này, Lâm Kỳ đều không biết nên đáp thế nào, chỉ lúng túng ậm ừ vài tiếng.
Phiên đấu giá cũng được bắt đầu một cách đơn giản.
Một lão giả nâng khay lần lượt giới thiệu nguồn gốc và công năng từng món, sau đó mọi người tranh nhau ra giá.
Có những món bây giờ vô cùng quý hiếm, nhưng đến đời sau lại nhan nhản đầy đường, ngược lại, có những loại thảo dược hiện tại rẻ mạt, về sau lại có thể bán được với giá trên trời.
Lâm Kỳ chăm chú xem xét vài món.
Ân Vấn Thủy thì chẳng mấy để tâm, đối với hắn, nơi đây chẳng có thứ gì đáng để vào mắt.
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một đóa hoa Bà Sa.
Hoa Bà Sa cũng được đưa lên đấu giá à? Y nhớ rõ, ở ngôi làng kia hoa Bà Sa mọc đầy như cỏ dại, tùy tay cũng ngắt được mấy đóa, sao giờ lại quý giá đến mức này?
Lão giả chỉ giới thiệu qua loa, cũng không giải thích rõ ràng.
Lâm Kỳ nghiêng đầu định hỏi Ân Vấn Thủy, nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia, đáy mắt lạnh lẽo, tựa hồ đang chìm vào suy tư.
Lâm Kỳ đành nén thắc mắc vào lòng.
Y nghe được tiếng bàn tán từ đám đông phía trước:
"Không ngờ là Bà Sa Hoa, ai tìm được vậy?"
"Năm xưa Khuynh Thiên họa biến cả Bà Sa hoa cốc thành Ác Linh Cốc, toàn bộ hoa Bà Sa trên đại lục cũng héo rụi trong khoảnh khắc. Ta cũng đã ngàn năm chưa từng thấy lại đóa hoa này, bất ngờ quá nên ban đầu còn không nhận ra."
"Ta cũng vậy, lúc nhìn còn ngỡ ngàng... Chậc, cũng không biết khi đó vị kia đang nghĩ gì."
"Chuyện đó ai mà biết, một kiếm chia trời kia đến nay vẫn là bí ẩn."
"Nhưng mà... cũng may vùng biến thành Ma Vực không phải chỗ chúng ta."
Người khác nhẹ nhàng kể lại câu chuyện ngàn năm trước.
Mà nhân vật chính của câu chuyện năm đó lại lặng lẽ ngồi phía sau, im lặng lắng nghe.
Cuối cùng đóa hoa Bà Sa được một vị Kim Đan tu sĩ mua đi.
Buổi đấu giá dần đi đến hồi kết.
Người trong hội trường cũng lần lượt rời đi.
Ánh sáng từ cửa sổ cao phía trên cũng tối sầm lại, bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi tí tách.
Khoảng sân rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không biết Ân Vấn Thủy đã dùng thuật pháp gì khiến người ngoài hoàn toàn không nhìn thấy họ.
Lâm Kỳ như ngồi trên đống lửa, thấp giọng hỏi: "Đi thôi?"
Ân Vấn Thủy đan mười ngón tay vào nhau, chăm chú nhìn về phía trước, tựa như đã nghĩ thông điều gì, chậm rãi nói: "Ngày ấy...cũng là một ngày mưa thế này."
Mây đen phủ kín bầu trời, ánh sáng u ám xuyên qua từng dãy ghế trống trải.
Lâm Kỳ chỉ thấy cổ họng nghẹn lại.
Ân Vấn Thủy lạnh nhạt mở lời: "Sau khi em rời đi, ta đã nghĩ mãi, nghĩ nếu gặp lại, ta sẽ phải dùng thủ đoạn gì để vĩnh viễn giữ em bên mình."
Lâm Kỳ nhìn vẻ mặt của hắn, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Ân Vấn Thủy bỗng nhiên bật cười, đôi môi đỏ tươi nở ra một nụ cười yếu ớt, như ánh sáng chập chờn trong bóng tối.
"Ta sợ em không đồng ý, luôn tự hỏi mình phải làm sao để nhẫn tâm với em, nhưng hình như... tất cả những toan tính đó đều là dư thừa."
Hắn nhìn Lâm Kỳ bằng ánh mắt bình thản mà thấu triệt: "Thần của ta, kỳ thực, em đối với ta...cũng đâu phải hoàn toàn vô cảm."
Lâm Kỳ nhìn hắn, sắc mặt dần tái nhợt.
Tốt quá.
Ân Vấn Thủy khẽ nhắm mắt rồi mở ra, vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng linh hồn đã rung lên từng hồi.
Hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Đúng không?"
Lâm Kỳ hoảng loạn đứng dậy, vô tình va vào ghế phát ra tiếng động khẽ: "Ta..."
Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, khoé môi người mặc áo bào đen vẽ lên nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Trong huyễn cảnh của Mãnh Xá Lợi Tử, em đã gọi tên ta, đúng không? Khi tái ngộ, em cũng chẳng hề bài xích tình ý của ta đúng chứ? Bị một nam nhân hết lần này đến lần khác bày tỏ, em chỉ là hoảng loạn chứ chưa từng thực sự từ chối, phải không? Ngay cả việc mời ta hạ phàm, thực ra em cũng đã có tính toán rồi nhỉ?"
Lâm Kỳ mấp máy môi nhưng chẳng thốt nên lời.
Lòng y thầm thở dài, chẳng phải là để thử nghiệm sao? Để xé rách mọi ngụy trang, đối diện chân tâm của chính mình.
Ân Vấn Thủy thở dài.
Rồi bỗng bật cười khẽ.
Hắn đột nhiên kéo mạnh Lâm Kỳ vào lòng, hung hăng hôn lên môi thiếu niên nhưng chỉ là lướt qua trong chốc lát rồi buông ra, hắn ở bên cạnh thiếu niên đang ngơ ngác, cười đến không kiềm chế nổi.
"Thậm chí không cần em nói ra, ta cũng đã biết câu trả lời rồi, thần linh của ta."
Đôi mắt hoa đào của hắn ánh lên sự kiên định như ngọn lửa chấp niệm đã cháy suốt ngàn năm, từ thiếu niên nhút nhát sợ sệt, hắn đã trưởng thành thành một thanh niên ung dung tao nhã.
Hắn bình tĩnh nói từng chữ.
"Em thích ta."
Lâm Kỳ chống tay lên ngực hắn, đứng dậy, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Trong rừng đào nhỏ ở tiểu cảnh Thiên Thủy, cơn mưa hoa rơi lả tả như đang thì thầm bên tai.
Khi đó Y Y đã chỉ cho y một con đường dẫn vào hang động.
Ngay trước khi bước vào tiểu cảnh Thiên Thủy.
Con nhóc lắm lời đó đã buột miệng chỉ tay một cái.
Khi ấy ánh mắt y cũng chỉ là lơ đãng liếc nhìn.
Mãi đến giờ phút này, những hồi ức ấy mới thực sự ùa về.
Từng nét bút, từng đường tơ, ngàn năm ký ức dâng lên như thủy triều.
"Lần đầu gặp gỡ, ta đã rất thích người."
" Ta có thể... có thể gặp người một lần không?"
"Thực ra ban đầu ta rất ghét, nhưng vì người đã cho ta thấy, nên ta quyết định sẽ thử thích nó."
"Hoa... Tặng người."
"......Sư huynh."
Sóng trào lại lặng, gió lặng lòng an.
Lâm Kỳ hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra.
Trong mắt thiếu niên có bất đắc dĩ, cũng có bừng tỉnh.
Còn có cả một thứ xúc động chẳng biết là lấy từ đâu, như đang tự tiếp cho mình dũng khí.
"Phải, em thích người."
—------------------------------------
Choze: Ok từ đây tui sẽ đổi xưng hô của cháu Kỳ thành Em - Người nhe. Còn đoạn suy nghĩ vẫn Ta - Ngươi thui nha cả nhà tại cháu Kỳ nó láo lắm :))))))))))))) Mà trời ơi cuối cùng thằng nhỏ cũng được vợ chấp nhận rồi, tung bông tung bông
Wine: Tận chương 81 mới ôm được người, Ân Vấn Thủy là đồ con gà.