Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 82

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Nói xong, thế mà Lâm Kỳ lại bình tĩnh hơn rất nhiều, toàn thân như thủy triều rút xuống, chỉ còn lại sự an yên, y nghiêm túc nhìn Ân Vấn Thủy, ánh mắt sáng trong, mọi lời đều đã nói ra, y chẳng còn chút rụt rè hoảng hốt nào nữa, chỉ bình thản hít thở.

 

Trầm mặc.

 

Ân Vấn Thủy bất chợt cúi đầu, khẽ cười thành tiếng.

 

Tiếng cười của hắn khiến Lâm Kỳ sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Chỉ thấy giây tiếp theo, Ân Vấn Thủy vươn tay chộp lấy cổ tay y, mạnh mẽ kéo xuống khiến y ngã nhào vào lòng mình.

 

Thân hình xoay chuyển, tư thế lập tức thay đổi.

 

Lưng Lâm Kỳ đập vào bức tường lạnh băng, đầu cũng đau điếng. Tay y bị chế trụ, cả người bị nhốt chặt trong không gian chật hẹp giữa ghế và tường. Y đau đớn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Ân Vấn Thủy, ánh mắt ấy mang theo điên cuồng, sâu thẳm như dung nham ngàn năm phun trào từ lòng đất.

 

Không gian quá nhỏ, hơi thở của hai người đều trở nên dồn dập.

 

Lâm Kỳ cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nếu đã xác định rồi thì không thể tiếp tục trốn tránh.

 

Tuy ánh mắt của Ân Vấn Thủy vô cùng cuồng loạn nhưng lời nói ra lại đầy kiềm chế: "Lâm Kỳ."

 

Giọng hắn khàn khàn, quyến rũ mê hoặc.

 

Tựa như có dòng điện nhẹ lướt qua vành tai.

 

Tay Lâm Kỳ bị hắn ép chặt vào tường, y không thích tư thế bị động này, bởi cảm giác áp bức khiến y gần như nghẹt thở. Nhưng, người trước mắt là người y thích, đã xác định rồi thì phải dung túng đôi chút thôi.

 

"Ừm."

 

Lâm Kỳ khẽ đáp, giọng trong trẻo vang lên từ cổ họng, sạch sẽ nhưng lại vô cùng lôi cuốn.

 

Nụ hôn vừa nãy chỉ như thử thăm dò, lần này lại dữ dội như dã thú cắn xé. Đôi môi bị cắn lấy, hương vị đặc trưng trên người Ân Vấn Thủy bao trùm cả không khí xung quanh.

 

Răng nanh bị đầu lưỡi cạy mở, hơi thở hai người quấn quýt giao hòa.

 

Bàn tay còn lại của Ân Vấn Thủy áp lên lưng Lâm Kỳ, hơi nóng xuyên qua lớp áo, nóng bỏng như thiêu đốt da thịt.

 

Trái tim Lâm Kỳ đang đập hỗn loạn.

 

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, trong mắt Ân Vấn Thủy dần tràn ngập ***** mãnh liệt.

 

Đầu lưỡi lướt nhẹ qua vòm miệng, tê dại như điện giật lan khắp cơ thể.

 

Bàn tay Lâm Kỳ vô thức cào lên tường.

 

Đôi mắt thiếu niên cũng đỏ ửng, ánh nước lấp lánh.

 

Nụ hôn cuồng nhiệt này cuối cùng cũng dừng lại.

 

Ân Vấn Thủy khép mắt, hàng mi dài rậm che lấp đi dục niệm điên cuồng.

 

Động tác của hắn trở nên dịu dàng, rời khỏi môi Lâm Kỳ, lần lượt hôn xuống cằm, rồi đến xương quai xanh.

 

Bàn tay nóng bỏng phía sau cũng trượt dần xuống.

 

Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi.

 

Lâm Kỳ cũng gần như mất kiểm soát, nhưng khi hơi thở nóng hổi phả lên xương quai xanh, ngón tay lướt nhẹ theo xương sống, cảm giác mãnh liệt ấy khiến toàn thân y bỗng bừng tỉnh.

 

Như bị tạt thẳng gáo nước lạnh vào giữa giấc mộng đẹp.

 

Cơn hoảng loạn trong phút chốc đạt đến đỉnh điểm.

 

Lâm Kỳ nghiến răng, dùng tay còn lại đẩy mạnh Ân Vấn Thủy ra.

 

"Đệt, đệt... ngươi, ngươi..."

 

Nói năng lắp bắp loạn cả lên!

 

Ân Vấn Thủy hít sâu một hơi rồi lại thở ra thật chậm, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ***** cuộn trào.

 

Ý niệm lạnh lẽo tàn nhẫn dâng lên trong lòng:

 

Không được dừng lại.

 

Phải tiếp tục, phải trói chặt y, phải hôn lên từng tấc da thịt, phải chiếm hữu toàn bộ con người ấy.

 

Để đôi mắt kia khi nhìn hắn chỉ còn lệ nóng động tình, để từng vết cào dài in hằn trên tường, để âm thanh nghẹn ngào kia tràn ngập khắp nơi.

 

Chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu được ngọn lửa trong tim.

 

Chỉ có như vậy mới coi như thực sự có được y.

 

Chỉ có như vậy... mới gọi là thủy chung.

 

Nhưng y đã nói, y thích hắn.

 

Cảm xúc trong lòng đã cuộn trào đến mức không phân biệt được đâu là vui đâu là buồn, vừa hạnh phúc, vừa xót xa.

 

"Phải, em thích người", chỉ cần nhớ lại câu nói ấy, một nỗi đau ngọt ngào lại len lỏi khắp tim gan, lan ra tận môi, hóa thành vị ngọt ngào đến mê mẩn.

 

Hắn sao nỡ ép buộc y.

 

Lại càng không nỡ ép buộc người đã yêu hắn sâu đậm.

 

Hắn buông lỏng bàn tay đang giam chặt cổ tay Lâm Kỳ.

 

Trước mặt y, nhiều khi hắn có thể điên cuồng đến mức chính mình cũng không dám tưởng tượng, cũng có thể bình tĩnh lạnh nhạt đến mức người ta không sao hiểu nổi.

 

Ân Vấn Thủy lui ra, giữ khoảng cách với Lâm Kỳ.

 

Áp lực khiến toàn thân y run rẩy căng cứng kia cũng vơi đi không ít.

 

Trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng của Lâm Kỳ cuối cùng cũng trở lại vị trí.

 

Y thật không ngờ mọi chuyện lại tiến triển tới nước này!

 

Có cần phải nhanh vậy không!!

 

Y chỉ mới xác định tình cảm của mình thôi mà!!

 

Cứ tưởng chỉ là một nụ hôn, ai dè nó phát triển thành cái gì thế này!

 

Thậm chí còn chưa kịp có thời gian để tiếp nhận cú sốc bản thân là một tên trai cong đã bị người ta ép lên tường, vừa hôn vừa sờ mó rồi!!??

 

Má nó, đúng là xui tận mạng!!

 

Lâm Kỳ tức đến nỗi không biết phải giận ai, cuối cùng chỉ đành tự buồn bực vỗ trán.

 

Sau khi bình tĩnh lại, niềm vui thuần khiết kia mới dần dần lan ra khắp lòng.

 

Tâm trạng của Ân Vấn Thủy vô cùng tốt, có lẽ vì bất ngờ hôm nay đã vượt xa sự mong đợi của hắn, đến mức ngay cả chuyện ***** chưa thỏa mãn cũng có thể tha thứ được.

 

Hắn cười nói: "Bây giờ ta sẽ không ép em. Em nói lại câu vừa rồi một lần nữa được không?"

 

...Mẹ nó, mày đúng là cái đồ đầu đất!

 

Suýt nữa thì hôm nay mất cả đời trai rồi!!

 

Lâm Kỳ xoa xoa cổ tay, vẫn còn *****, bực bội từ chối: "Không!"

 

Rõ ràng là thẹn quá hóa giận.

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười, cúi người ôm lấy y, giọng nói dịu lại: "Chỉ một lần nữa thôi được không?"

 

Lâm Kỳ:......

 

Đúng là đồ không biết xấu hổ, lại còn làm nũng...

 

Ân Vấn Thủy lại nói: "Vừa nãy là ta quá đáng, đừng giận nữa được không?"

 

Lâm Kỳ nổi hết da gà, muốn ngắt lời hắn.

 

Lại thấy Ân Vấn Thủy tiếp tục: "Ta không thể tiếp tục quá phận vì ta quá thích em."

 

Lâm Kỳ: Muốn ta cảm ơn ngươi à?

 

Ân Vấn Thủy cười, giọng trầm thấp đầy dụ hoặc: "Em xem, ta đã nói thích em biết bao lần rồi."

 

"Em chỉ cần nói một lần nữa thôi, đi mà."

 

Lâm Kỳ đè nén nỗi sợ hãi hoảng loạn trong lòng, âm thầm thở dài, nghĩ: Đã nói thích người ta rồi thì cũng nên chiều người ta một chút.

 

Được thôi được thôi được thôi... Cái tên mặt dày này đã làm nũng tới mức như vậy rồi thì...thì y sẽ cho hắn một câu vậy!

 

"...Được, được, được."

 

Đành chấp nhận số phận.

 

"Em thích người."

 

Giọng Lâm Kỳ không chút gợn sóng, chỉ thiếu điều trợn trắng mắt lên thôi.

 

Khóe môi Ân Vấn Thủy cong lên, ý cười không cách nào giấu nổi.

 

Lâm Kỳ khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Bây giờ em vẫn chưa thể thích ứng kịp, người cho em chút thời gian."

 

Ân Vấn Thủy hỏi: "Cho em thời gian làm gì?"

 

...Đcm, còn bắt thằng này phải nói rõ ra à?

 

Khó khăn lắm Lâm Kỳ mới mở miệng: "Để chấp nhận tất cả những chuyện này."

 

"Vậy cần bao lâu?"

 

"......" Y cũng đâu có biết.

 

Đột nhiên Ân Vấn Thủy nắm lấy tay y, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay Lâm Kỳ. Cảm giác ấm áp, mềm mại nơi đầu ngón tay truyền tới mang theo chút ngưa ngứa khiến Lâm Kỳ giật bắn mình, muốn rút tay lại nhưng bị hắn nắm chặt không buông.

 

Lâm Kỳ nhủ thầm, phải bình tĩnh, phải nhẫn nhịn: "Người làm gì vậy?"

 

Bà mẹ, tại sao mình lại thích trúng một tên thần kinh thế này chứ!

 

Ân Vấn Thủy bật cười, đôi mắt hoa đào cong cong, đầy vẻ quyến rũ: "Lâm Kỳ, thật ra em sẽ quen nhanh thôi. Hôn môi, ôm ấp, *****, chúng ta đều đã làm cả rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi."

 

"......"

 

Lâm Kỳ gần như đã bình thường trở lại, đứng dậy, cúi đầu nhìn Ân Vấn Thủy.

 

Vị tôn giả trẻ tuổi ấy ngồi ở một góc ghế, áo đen tóc dài, ngũ quan tinh xảo tựa như tranh vẽ.

 

Lâm Kỳ cũng chẳng biết mình cần bao lâu để thích ứng, nhưng nếu đã thổ lộ tình cảm rồi thì phải có trách nhiệm.

 

Tín ngưỡng trai thẳng của y rốt cuộc cũng sụp đổ, "Được."

 

Y phải cố gắng thích ứng nhanh nhất có thể.

 

Thực ra, điều Lâm Kỳ thật sự muốn hỏi là.....

 

Có thể hôn hít ôm ấp thôi chứ đừng thêm bước nào nữa được không, má nó chứ!!!

 

Ân Vấn Thủy khẽ "ừ" một tiếng, lần này không còn lạnh nhạt nữa mà tràn đầy dịu dàng và mong đợi.

 

Bầu không khí giữa hai người sau đó cũng thay đổi rõ rệt.

 

Có điều Lâm Kỳ vốn đã quen với sự mập mờ mơ hồ trước kia, nên bây giờ đối mặt với bầu không khí rõ ràng này cũng rất nhanh chóng thích ứng.

 

Lâm Kỳ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta quay về Cửu Trùng Thiên sao?"

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười: "Sao không đi dạo thêm chút nữa?"

 

Lâm Kỳ nhìn hắn: "Đi đâu?"

 

"Chẳng phải em rất thích thế giới này sao? Vậy thì hãy đi tất cả mọi nơi đi."

 

Nhắc đến thế giới, vẻ mặt Lâm Kỳ có chút do dự: "Hay là... đến Ma Vực một chuyến?"

 

Ân Vấn Thủy như thể đã chờ câu trả lời ấy từ lâu, khẽ cười: "Được."

 

Trên đường đến Ma Vực.

 

Biển hoang vô tận, đêm dài tăm tối.

 

Nơi này không có gió, những suy nghĩ hoang đường bốc lên rồi bị y kìm nén suốt chặng đường, cuối cùng khi y bước vào Ma Vực, tất cả đều được âm thầm chứng thực trong lòng.

 

Đáng lẽ y nên sớm nhận ra rồi chứ nhỉ?

 

Ngày đó, trong Ác Linh Cốc, tôn giả và thiếu niên lần đầu gặp gỡ.

 

Muôn vàn ác đồ, yêu ma quỷ quái.

 

Y vẫn còn nhớ mang máng.

 

Đêm đó trên đỉnh Thiên Phong, ánh trăng bạc treo lơ lửng trên nửa vòm trời.

 

Khuynh Thiên họa, Bà Sa hoa cốc. Hành lang đá kéo dài, từng nét từng nét đều vẽ nên nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.

 

Y nhớ đến bức tranh người que nguệch ngoạc năm xưa.

 

Bức vẽ từng bị y chê là ổ bánh bao mốc meo dưới cơn mưa cùng đóa hoa đơn sơ kia thực ra lại là một lời nhắn nhủ dịu dàng: "Tặng ngươi bông hoa nè, đừng khóc nữa."

 

Đừng khóc nữa.

 

Chỉ là đóa hoa an ủi cậu bé đừng khóc năm ấy, cuối cùng lại khiến hắn đau lòng suốt cả ngàn năm dài đằng đẵng.

 

Lâm Kỳ lặng lẽ nhìn những điểm sáng rơi từng chút một xuống Ma Vực.

 

Vậy nên...

 

Trên mặt đất hoang vu, vạn vật đều ngẩng đầu.

 

Chào đón một vị thần bất ngờ giáng thế.

 

Tôn giả và thiếu niên, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là hắn và y.

 

Câu chuyện mà triệu năm sau y từng cười nhạo, hóa ra lại là chuyện của chính bản thân mình.

 

Lâm Kỳ khẽ khàng tự nhủ trong lòng:

 

Thì ra...

 

Thì ra Khuynh Thiên họa thực sự nực cười đến thế.

 

Thì ra câu chuyện ấy lại chân thật đến vậy.

 

Thì ra... mẹ nó, mình đúng là một thằng ngu.

Bình Luận (0)
Comment