Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 84

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Cuối cùng Ma Vực cũng có ánh sáng.

 

Tựa như một cuộc tu hành, một giấc mộng thoáng qua.

 

Hàng vạn tu sĩ mở mắt, bị ánh sáng ban ngày bất ngờ chiếu thẳng khiến lệ vương ướt mi.

 

Cát vàng cuồn cuộn, đồi núi mênh mông, cơn bão tàn bạo đã dừng lại, hình phạt kéo dài ngàn năm cuối cùng cũng đến hồi kết.

 

Những người sống trong đêm dài đã đợi được ánh sáng.

 

Chỉ sau một đêm, hoa Bà Sa phủ khắp Ác Linh Cốc.

 

Hoa đỏ như máu, cánh hoa cuộn tròn hướng lên trời, tựa như bàn tay mọc lên từ lòng đất, khắp núi khắp đồi, như một lời cầu khẩn đầy thành kính.

 

Tại một góc nào đó trong Ma Vực.

 

Thành Tu Minh sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ nhìn ánh sáng từng chút xua tan bóng tối.

 

Cổ họng cậu nghẹn lại, không thốt nên lời.

 

Bên cạnh cậu, một kẻ già nua đang bật khóc vì mừng, quỳ sụp xuống đất, nắm từng vốc đất vàng, nước mắt lăn dài: "Cuối cùng... cuối cùng cũng..."

 

Sau sự im lặng mênh mông là cơn cuồng hoan của vạn vật.

 

Thành Tu Minh bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ vai mình.

 

Cậu quay đầu lại, khẽ gọi: "Cha."

 

Trên gương mặt Thành Hải không giấu nổi nụ cười nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

 

Ánh mắt Thành Tu Minh ngập tràn mờ mịt: "Cha... con đang mơ sao? Chuyện này là thật ư? Ngài ấy... đã buông tha chúng ta?"

 

Thành Hải nói: "Trừ ngài ấy ra, chẳng ai làm được điều đó nữa."

 

Thành Tu Minh mấp máy môi: "Tại sao..."

 

Tại sao?

 

Ngày hôm đó cậu cũng có mặt.

 

Chỉ những ai từng thấy ngài ấy mới hiểu được khoảng cách giữa họ như trời và vực.

 

Trên đỉnh Thiên Phong, dưới ánh trăng sáng, cậu không kịp nhìn rõ dung nhan vị tôn giả áo đen ấy, nhưng từng câu từng chữ hắn nói đều như đánh thẳng vào linh hồn cậu.

 

Khi nào Thiên Đạo nói rằng chúng sinh vô tội.

 

Khi ấy ta sẽ buông tha cho chúng sinh.

 

Rõ ràng là những lời tàn khốc uy nghiêm, nhưng từ miệng vị tôn giả ấy thốt ra lại lạnh lẽo mơ hồ đến dửng dưng.

 

Tựa như vạn vật là kiến, còn hắn chỉ tiện tay gạt đi.

 

Một kẻ vô tình như vậy, vì sao lại tha thứ cho họ, cứu rỗi cả Ma Vực này?

 

Thành Hải nói: "Tâm tư của người ấy há phải điều chúng ta có thể đoán được? Vui lên đi. Đã có người thử rồi, phong ấn đã gỡ bỏ, tuy áp lực vẫn còn, nhưng chỉ cần đạt đến Nguyên Anh kỳ là có thể thoát khỏi nơi này."

 

Thành Tu Minh cố gắng nở một nụ cười.

 

Thành Hải khẽ nhíu mày rồi lại nói: "Nhưng giờ Ma Vực đã có ánh sáng, bão tố cũng tan rồi, đi hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."

 

Ông khẽ xoa đầu Thành Tu Minh: "Đi thôi, mọi người đang vui mà."

 

Thành Tu Minh do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.

 

Trên đường đi, cậu lại nhớ đến thiếu niên đã bất ngờ xuất hiện rồi cũng bất ngờ biến mất kia, dù đã lục tung chiến trường nơi đại chiến với Mãnh Xá Lợi Tử nhưng vẫn không thấy thi thể người đó. Có lẽ tám, chín phần là đã chết rồi.

 

Chết trong bụng của Mãnh Xá Lợi Tử, hoặc vùi thây đâu đó dưới lớp cát vàng.

 

Cậu biết rõ, mỗi trận chiến đều sẽ có người ngã xuống.

 

Nhưng cậu vẫn buồn rất lâu.

 

"...Ngươi không được thấy, thật đáng tiếc."

 

Tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng, tan biến giữa đất trời.

 

Hoa trong Bà Sa hoa cốc đã nở rộ, bầu trời Ma Vực cũng bừng sáng.

 

Một người xa lạ, không rõ lai lịch, tình cờ gặp gỡ.

 

Hy vọng ngươi cũng có thể thấy tất cả từ nơi trời cao.

 

Mà thực ra, người xa lạ kia đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện.

 

Chỉ là không ai hay biết.

 

Cũng giống như không ai biết vì sao chỉ sau một đêm họ được tha thứ, được cứu rỗi. Vì sao chỉ sau một đêm, Ác Linh Cốc tràn ngập hoa Bà Sa, ánh sáng le lói chiếu rọi đêm dài.

 

Gió lướt qua từng cánh hoa đỏ thẫm, nhẹ nhàng lay động.

 

Ma Vực đón chào một kỷ nguyên mới.

 

Sau khi trở về Cửu Trùng Thiên, Lâm Kỳ có thêm một sở thích mới: vẽ tranh.

 

Y không cần giấy dài đến tận chín tầng trời, chỉ cắt khoảng một mét, trải ra bàn đá giữa rừng đào trong tiểu cảnh Thiên Thủy.

 

Tu vi hiện giờ của y là Kim Đan đại viên mãn, thậm chí đã lờ mờ chạm đến ranh giới Nguyên Anh. Linh khí từ triệu năm trước vô cùng dồi dào, thiên tài bước vào Nguyên Anh ở độ tuổi này không phải là hiếm nên Lâm Kỳ cũng không quá ngạc nhiên.

 

Điều khiến y phiền lòng là khi tu vi đã gần đến Nguyên Anh, thì kiếm ý cũng nên bước vào cảnh giới Nhập Đến.

 

Nhưng sao mà làm được bây giờ?

 

Ngay cả Vô Cực y còn chưa hoàn toàn nắm vững nữa.

 

Vô Cực ngộ tướng.

 

Nhập Đến ngộ tình.

 

Ngộ tình...

 

Má nó, ngộ cái tình gì chứ?

 

Lâm Kỳ cầm cây bút chì tự mình chuốt, một tay chống cằm, một tay vẽ những đường nguệch ngoạc trên giấy.

 

Vẽ đến đâu mực loang ra đến đó, y nhíu mày, trong lòng hơi bực bội.

 

"Ê, huynh đang làm gì vậy?"

 

Y Y bê một khay đồ chẳng rõ là gì, ngồi xuống đối diện y.

 

Nàng thò đầu nhìn mấy vòng tròn trên giấy, mặt đầy chê bai: "Huynh đang vẽ tranh đó hả? Sao mà xấu vậy trời."

 

Lâm Kỳ: bút đây, muội vẽ thử coi.

 

Nhưng đối diện chỉ là một con nhóc, y đặt bút xuống, nhìn Y Y, giọng không mấy hứng thú: "Muội tìm ta có chuyện gì sao?"

 

"Không có chuyện thì không thể đến tìm huynh à!" Y Y cầm đũa gõ leng keng lên khay, giả vờ giận dỗi, "Huynh với Tôn Thượng ai cũng vậy! Suốt ngày chỉ biết tu luyện với vẽ vời, chẳng ai chơi với muội cả."

 

Lâm Kỳ bật cười: "Nhiều năm như vậy, sao muội không nói thẳng với Tôn Thượng nhà muội đi."

 

Khí thế của Y Y lập tức xẹp xuống, ho khan hai tiếng rồi cười gượng: "Thì muội nói chơi thôi... Đối với tu sĩ như các huynh, thời gian là vàng là bạc, ai rảnh làm mấy chuyện vớ vẩn này chứ."

 

Thật ra nàng cũng chẳng cần ai bầu bạn, sống lâu trên Cửu Trùng Thiên này, nàng đã sớm quen với cô đơn. Ở đây cỏ cây cũng có linh, khi thật sự buồn chán, nàng sẽ nắm lấy cọng cỏ nào đó, lải nhải cả buổi cũng tự thấy vui.

 

Lâm Kỳ khẽ cười.

 

Đúng là nhóc con chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

 

Y cúi đầu, cầm lại bút tiếp tục vẽ những vòng tròn trên tờ giấy trắng, cố gắng tìm ra điều gì đó từ những đường nét rối ren ấy.

 

Nhưng đến cuối cùng, thứ duy nhất y ngộ ra được là tranh mình vẽ thật sự quá xấu.

 

Y Y ngoan ngoãn không quấy rầy, đợi y dừng tay lần nữa mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng mấy ngày nay: "Sao huynh không thường xuyên ở cạnh Tôn Thượng vậy?"

 

Lâm Kỳ buồn cười: "Sao ta phải luôn ở cạnh hắn?"

 

Y Y chớp chớp mắt: "Chẳng phải huynh với Tôn Thượng là đạo lữ sao?"

 

Nàng chống cằm, đôi chân ngắn không chạm đất đung đưa qua lại: "Đạo lữ giống như phu thê ở phàm giới ấy, mà vợ chồng thì phải ngày ngày bên nhau không rời mới đúng chứ?"

 

Lâm Kỳ kinh ngạc: "Muội học cái đó ở đâu ra vậy?"

 

Y Y đáp: "Trong thoại bản đó."

 

"Thoại bản?"

 

"Đúng rồi."

 

"Muội lấy ở đâu?" Không lẽ lại là mấy cuốn tiểu thuyết ba xu.

 

"Ờ thì... mỗi ngày chẳng có rất nhiều người quỳ ngoài Cửu Trùng Thiên xin gặp Tôn Thượng đó sao. Có lần muội len lén làm quen với một người, đưa cho hắn ít thứ muội trồng đổi lấy mấy quyển thoại bản từ nhân gian." Y Y đắc ý nói: "Phòng muội giờ có cả đống thoại bản luôn đó!"

 

Lâm Kỳ: Cái thương vụ này... đúng là lỗ vốn thấy rõ.

 

"...Muội vui là được."

 

"Đừng có đánh trống lảng, muội đang hỏi huynh mà!"

 

Lâm Kỳ đáp không chút do dự: "Tôn Thượng nhà các muội bận lắm."

 

Y Y bĩu môi: "Nói dối! Tôn Thượng có bận gì đâu! Rõ ràng là huynh, suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu!"

 

"..." Lâm Kỳ: "...Muội lo mấy chuyện này làm gì."

 

Y Y tức đến phát điên: "Ai thèm lo cho huynh! Là muội thấy xót cho Tôn Thượng! Người đã chờ huynh lâu như vậy rồi!"

 

"......" Lâm Kỳ vốn định nói hiện giờ y đang ở giai đoạn quan trọng để đột phá, rất cần chuyên tâm tu luyện, nhưng lời đến miệng rồi lại thấy lý do này quá gượng ép.

 

Vả lại, họ cũng có phải xa nhau quá lâu đâu! Y phải tu luyện, Ân Vấn Thủy cũng phải tu luyện, chỉ là tạm thời tách ra một chút thôi.

 

Y Y chỉ tay vào y: "Đuối lý rồi chứ gì!"

 

Lâm Kỳ lãnh đạm nói: "Muội lo cho đám rau của muội đi."

 

Y Y nghẹn lời: "Huynh!!!!"

 

"Y Y."

 

Một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng vang lên từ phía sau, mềm mại như gió xuân tháng ba, khiến người ta an lòng.

 

Y Y giật mình quay đầu: "Thanh Nữ tỷ tỷ?"

 

Một nữ tử vận váy lụa xanh nhạt bước ra từ trong rừng đào, bên ngoài khoác thêm lớp sa trắng mỏng, bay bồng theo gió, như tiên giáng trần. Mái tóc dài như mây, màu đen ánh xanh, buông xõa đến tận mắt cá chân.

 

Đôi mắt nàng trong vắt, trong đến mức dường như có thể soi tỏ lòng người.

 

Ngay lần đầu gặp Thanh Nữ, Lâm Kỳ đã thấy tuyệt sắc, đến giờ vẫn vậy.

 

Y Y nhảy xuống, kéo lấy tay áo Thanh Nữ: "Sao hôm nay tỷ lại đến đây?"

 

Thanh Nữ mỉm cười, khẽ điểm vào trán Y Y: "Muốn đến thì đến thôi."

 

Nói rồi, nàng ngẩng đầu, nhìn sang Lâm Kỳ: "Công tử đã xong việc chưa?"

 

...Công tử.

 

Đến giờ Lâm Kỳ vẫn chưa quen với cách gọi này.

 

Y cười gượng: "Ừm, Thanh Nữ tỷ tìm ta có việc gì sao?"

 

Dựa vào tuổi của Thanh Nữ, gọi nàng là cụ còn được chứ nói gì là chị. Mà nói đi cũng phải nói lại, tuổi tác giữa y và Ân Vấn Thủy chênh lệch cũng khá lớn đấy chứ, chậc.

 

Thanh Nữ mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh nước cong cong: "Bây giờ công tử có rảnh không?"

 

"Có."

 

Thanh Nữ nói: "Vậy ta dẫn công tử đến một nơi, được chứ?"

Bình Luận (0)
Comment