Edit: Choze
Beta: Wine
Đến một nơi? Là nơi nào?
Nhưng y cũng ở đây lâu rồi, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
Lâm Kỳ đặt bút xuống, vui vẻ đáp: "Được thôi."
Thanh Nữ mỉm cười: "Ừm, mời công tử theo ta."
Nàng cúi người nói với Y Y: "Muội ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chạy lung tung."
Y Y rất chi là oan ức nhưng vẫn gật đầu đầy đáng thương: "Dạ."
Họ băng qua tiểu cảnh Thiên Thủy, rừng hoa đào rơi rụng khắp nơi.
Thanh Nữ mở lời: "Công tử có thể quay về bên Tôn Thượng, ta thật sự rất vui."
...Có lẽ cả thiên hạ đều đang lo lắng thay cho chuyện tình cảm của bọn họ chăng.
Lâm Kỳ khẽ cười: "Tỷ khách sáo rồi."
Thanh Nữ cụp mắt cười, nửa gương mặt lộ ra nét nhu hòa, tĩnh lặng mà xinh đẹp: "Ta hóa thành hình người cũng đã hơn vạn năm, trước khi Tôn Thượng phá được Bất Diệt, vẫn luôn ở nơi Ân Khư."
"Công tử từng nghe đến Ân Khư chưa? Nơi tận cùng của trời đất, người đời đều nói Ma Vực là địa ngục chân chính, nhưng e rằng họ chưa từng đặt chân đến Ân Khư. Không ánh sáng, không gió, không âm thanh, chẳng thể nhìn thấy gì, chẳng thể nghe thấy gì, ngoài ta và Tôn Thượng, thế giới ấy không còn ai khác."
Nàng ngẩng đầu, như đang hồi tưởng: "Hơn vạn năm cứ thế trôi qua, ta rất hối hận." Nàng nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Lâm Kỳ: "Tại sao lúc trước lại khuyên Tôn Thượng nhập thế cơ chứ?"
Ánh mắt ấy khiến tim Lâm Kỳ khẽ thắt lại.
Thanh Nữ rất nhanh đã thu ánh nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Nếu không nhập thế thì đã chẳng gặp công tử."
Lâm Kỳ im lặng lắng nghe.
"Suốt một nghìn năm nay, người thậm chí chưa từng nói một câu."
"Chỉ có vẽ tranh, tu luyện. À, người còn tự xây một tòa cung điện cho mình nữa."
Một tiếng cười nhẹ vang lên.
Khí thế có phần sắc bén ban nãy phút chốc tan biến sạch sẽ.
Giọng nói của Thanh Nữ vô cùng dịu nhẹ, bao oán trách hay bất mãn đều tan đi trong một tiếng thở dài sau cùng: "...Gặp thì cũng gặp rồi. Quá khứ không thể đổi thay, thời không khó lòng quay ngược."
"Cũng may là công tử đã đến."
Lâm Kỳ nghe xong khẽ gật đầu, mím môi nói: "Đa tạ."
Thanh Nữ dừng bước trước một cửa động nhỏ.
Nàng khẽ chỉ về phía trước: "Có lẽ công tử từng đi ngang qua nơi này, nhưng hãy vào trong xem thử đi."
Lâm Kỳ nhướng mày, thực ra y biết bên trong có gì. Những nét vẽ dài, ngọn đèn nhân ngư không tắt, hồi ức trường tồn cả triệu năm bất diệt.
Thanh Nữ nghiêng đầu mỉm cười rạng rỡ, thân thể dần hóa thành làn khói mờ, trong vẻ kinh ngạc của Lâm Kỳ, lặng lẽ chui vào bên trong y rồi đi thẳng tới đan điền.
Thanh Nữ là kiếm linh được tạo thành từ Vấn Thủy Kiếm mà Ân Vấn Thủy sử dụng suốt vạn năm, bản chất vốn vô tình vô dục, chỉ có trung thành.
Bản thể của nàng là một ngọn lửa.
Hòa quyện với kiếm ý vô thượng, linh lực vô song.
"Cái... cái gì thế này?"
Wtf mau ra ngoài đi có được không!
Khó chịu quá đi!
Dù bề ngoài Thanh Nữ trông có vẻ dịu dàng, nhưng nàng giống như chủ nhân của mình, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi.
"Nơi này có kết giới, ngoài công tử ra e rằng không ai có thể vào được cả."
"......" Thế nên tỷ định lén lút núp trong đan điền ta để lẻn vào?
Chị gái ơi, chị OOC rồi...
*OOC: Out of character, kiểu nhân vật nào đó hành động không phù hợp với tính cách gốc được xây dựng ấy.
Lâm Kỳ không nói thêm, dù sao Thanh Nữ cũng là kiếm linh, ở trong đan điền y dạo một vòng thôi cũng đủ để nâng cao kiếm ý. Hơn nữa kiếm linh vốn dĩ là một phần của Vấn Thủy Kiếm, mà đó lại là thanh kiếm của Ân Vấn Thủy, vì vậy y cũng không quá bài xích.
Khi Lâm Kỳ bước vào, cảm giác thật kỳ diệu.
Tựa như trong dòng sông dài của năm tháng, y đặt một chân vào hai nhánh sông khác nhau.
Triệu năm sau y từng vô tình đến nơi đây, lúc ấy còn vừa đi vừa chê bai những bức bích họa trên đường, nhưng giờ nhìn lại, từng nét từng đường đều mang một sự dịu dàng khiến người ta thương xót.
Y hỏi Thanh Nữ về những dòng chữ trên vách, cuối cùng cũng hiểu được.
Đó là thời gian.
Là địa điểm.
Đám mây mưa ấy thực ra là đôi mắt đang khóc.
Chiếc bánh bao mốc đó thực ra là bàn tay đang mở ra.
Đóa hoa kia thật sự là một đóa hoa.
Và còn rất nhiều điều khác.
Hai người que gặp nhau trong vòng tròn trái tim to đùng kia là trò đùa ngày xưa của y, một biểu tượng cạn lời, một khuôn mặt cười rạng rỡ.
Ở cuối cung điện, bức họa mới nhất là con đường quanh co có hai người đang tìm nhau.
Thanh Nữ khẽ thở dài: "...Tôn Thượng ngài ấy..." Nhưng cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Lâm Kỳ lờ mờ nhớ ra, bức họa cuối cùng hình như không phải là bức này. Vậy là...vẫn còn một bức chưa hoàn thành?
Y nhíu mày, không thể nhớ nổi hình dáng bức tranh đó, y tiếp tục bước sâu vào trong, tiến vào cung điện kia.
Cung điện của triệu năm trước và triệu năm sau vẫn trang nghiêm và trầm mặc như thế, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, bức bình phong vẫn còn đó, cành mai vươn xuống, phong nhã tuyệt trần.
...Chỉ là trên án kỷ không có bộ xương trắng kia.
Xương trắng.
Cả người Lâm Kỳ như bị thứ gì đó ghìm chặt.
Chìm trong nỗi sợ hãi.
Nếu mọi chuyện trong lịch sử đều đang từng chút tái hiện trước mắt y: từ Khuynh Thiên họa, đến Bà Sa hoa cốc, tới Sơn Thủy cảnh, rồi đến bức bích họa này.
...Vậy thì liệu một ngày nào đó, y có gặp lại bộ xương trắng kia không?
Chấp niệm chôn hoa giữa tro tàn xương trắng.
Lúc ban đầu y chẳng biết gì, chỉ cảm thấy phiền muộn và bi thương. Đến giờ khi đã biết bao nhiêu chuyện xưa, y lại chẳng dám tưởng tượng vì sao nơi đó lại có một bộ hài cốt.
Chỉ cần tưởng tượng đến thôi, tim đã như thắt lại vì đau lòng.
"...Chúng ta ra ngoài thôi."
Lâm Kỳ khép mắt lại, không nhìn thêm nữa, xoay người rời đi, hình như Thanh Nữ còn nói điều gì đó nhưng y chỉ ậm ừ cho có lệ.
Trong đầu bỗng dâng trào muôn vàn cảm xúc.
Bây giờ y bỗng nhiên rất muốn gặp Ân Vấn Thủy.
Thanh Nữ cuối cùng cũng toại nguyện, thấy được hết thảy bên trong, rời khỏi đan điền của Lâm Kỳ mày liễu khẽ nhíu: "Quả nhiên là như vậy..."
Nhưng Lâm Kỳ đã không thể chờ được nữa: "Thanh Nữ tỷ tỷ, ta có việc, xin phép đi trước!"
Thanh Nữ sửng sốt: "Đợi đã, vừa nãy ta ở trong đan điền của công tử..."
Nhưng Lâm Kỳ đã ngự kiếm phóng đi mất dạng.
Những lời chưa kịp nói, Thanh Nữ đành nuốt ngược vào trong.
Vừa rồi khi ở trong đan điền của Lâm Kỳ, nàng phát hiện có điều bất thường.
Nếu nàng đoán không lầm thì thiếu niên này năm xưa không phải kết đan ở thế giới này. Tính chất kim đan có phần khác biệt, linh lực trong đó lại vô cùng bài xích với linh khí nơi đây, vốn tu vi của y đã chênh lệch quá xa với Tôn Thượng, giờ lại thêm tình trạng không tương thích như vậy...
Hiện tại thì chưa rõ, nhưng một khi đột phá Nguyên Anh, rất có thể sẽ xảy ra biến cố.
Thế nhưng nếu đến nàng còn nhận ra, chẳng lẽ Tôn Thượng lại không nhận ra?
Có lẽ Tôn Thượng đã sớm có cách giải quyết rồi.
Thanh Nữ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Lâm Kỳ, trong lòng đầy suy tư.
Lâm Kỳ cưỡi kiếm phóng thẳng đến nơi Ân Vấn Thủy chuyên dùng để luyện chế trận pháp.
Thở hồng hộc đẩy cửa xông vào: "Ân Vấn Thủy!"
Thiên giới, Huyền Trận Các trên Cửu Trùng Thiên.
Ân Vấn Thủy đang đứng chính giữa một pháp trận, mười ngón tay kéo lấy vô số sợi tơ đỏ, chằng chịt giăng đầy khắp phòng.
Lâm Kỳ vừa xông vào lập tức giật mình.
Một sợi tơ đỏ như lưỡi đao sát phạt lập tức bổ vào cổ y, đó là cơ chế phòng thủ tự động, nhưng ngay giây cuối cùng, Ân Vấn Thủy đã dùng mười ngón tay kéo đứt toàn bộ tơ trận, đúng lúc ngăn lại.
Ân Vấn Thủy hơi ngạc nhiên: "Sao em lại đến đây?"
Lâm Kỳ bỗng nhiên rất muốn hôn hắn, mà thực tế thì y đã làm vậy, lúc bước tới, những sợi tơ đỏ đứt đoạn rơi lả tả lên tóc và áo y.
Y vẫn mang dáng vẻ thiếu niên, phải kiễng chân mới chạm được đến.
Ký ức về bộ hài cốt đáng sợ khiến y hoảng loạn cuối cùng cũng dần lắng lại trong vòng tay này.
Ân Vấn Thủy làm nụ hôn ấy sâu hơn, sau đó buông ra đúng lúc, mỉm cười ngạc nhiên: "Em sao vậy?"
Bị dọa đến ngơ người luôn rồi.
Lâm Kỳ nói: "Em sẽ không để người phải đợi nữa."
Y vội vàng nói ra câu này.
Đôi mắt ánh lên sự kiên định, như thể chỉ có lời hứa này mới có thể ngăn chặn những điều bi thương kia tái diễn.
"Em sẽ không để người phải chờ nữa. Ngàn năm là đủ rồi. Từ nay về sau, một năm, một tháng, một ngày, một giờ, một giây, em đều sẽ không đến trễ."
Ân Vấn Thủy chăm chú lắng nghe rồi bật cười: "Nghe em nói vậy, khiến ta không nhịn được muốn có được em ngay bây giờ."
Lâm Kỳ: "......" Y đang rất nghiêm túc đó.
Ân Vấn Thủy dường như có thể đọc được ánh mắt ấy, khẽ đáp: "Ta cũng rất nghiêm túc."
"Em vội vã chạy đến đây chỉ để nói với ta mấy lời này thôi sao?"
"...Coi như là một lời hứa đi."
Nụ cười trên môi Ân Vấn Thủy dần nhạt đi: "Lời hứa? Năm xưa em cũng từng hứa sẽ mãi ở bên ta... nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời."
Lâm Kỳ đáp: "Lần này em sẽ không thất hứa nữa."
Có chết cũng không.
Ân Vấn Thủy trầm ngâm trong chốc lát rồi nở nụ cười dịu dàng, đẹp đến mê người: "Được, ta tin em."
"Được!"
Dây tơ hồng phủ kín cả gian phòng, Lâm Kỳ sực tỉnh, nhận ra bản thân đã bị vây khốn giữa mê trận bằng chỉ đỏ, không tài nào thoát ra được.
Dây tơ đỏ quấn lấy, chồng chéo, kết thành nút, chân y bị trói lại, phải vùng vẫy mãi mới gỡ ra được.
"Đây là trận pháp gì vậy?"
Ân Vấn Thủy đáp: "Là trận pháp lập ra vì em."
"???"
Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Sơn Thủy cảnh vẫn còn thiếu một mặt cuối. Ngàn năm trước, ở Ma Vực có vô số địa danh, nhưng chỉ có một nơi khiến ta khó quên nhất."
Lâm Kỳ lờ mờ đoán ra: "...Là ngôi làng ấy sao?"
"Thông minh thật," Đôi mắt hoa đào của Ân Vấn Thủy khẽ cong lên: "Đã bắt đầu thì phải làm cho trọn. Thế giới kia vốn sinh ra vì em, sao có thể thiếu em được chứ?"
"...Vậy nên..."
Ân Vấn Thủy đáp: "Mặt cuối cùng của Sơn Thủy cảnh là nhập thế, là ghi lại khoảnh khắc ta gặp em."
Một phòng tơ rối như duyên nghiệt, quấn quýt nhân quả chẳng phân minh.
"Thế giới ký ức ấy vốn sinh ra vì em, chỉ có em mới bước vào được."
"Em thích không?"
...Nhân quả rối bời.