Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 86

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Lâm Kỳ chăm chú nhìn Ân Vấn Thủy, hồi lâu sau mới nở nụ cười, gật đầu thật mạnh: "Ừ, em thích."

 

Nhân duyên nhân quả sớm đã tan vào trong khói sương lịch sử.

 

Điều duy nhất y có thể làm lúc này có lẽ là trân trọng hiện tại.

 

Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Ừ, vậy là tốt rồi."

 

Lâm Kỳ nghĩ thầm: Cứ như vậy đi.

 

Mọi việc đều do con người quyết định, chẳng có gì là không thể xoay chuyển.

 

Ít nhất y vẫn luôn tin như thế.

 

Sau khi trở về, Lâm Kỳ bắt đầu bế quan tu luyện. Quả nhiên sức mạnh của Thanh Nữ cực kỳ hùng hậu, chỉ mới ở trong đan điền y một thời gian ngắn mà kiếm ý đã có sự đột phá rõ rệt về chất.

 

Tựa như mối liên kết giữa y và Lăng Vân kiếm bị một luồng ngoại lực cưỡng ép gia cố.

 

Kiếm ý, Vô Cực kiếm ý, cộng minh, tất cả đều giúp y nhìn thấu bản chất của kiếm.

 

Kiếm là ta.

 

Kiếm chẳng phải ta.

 

Biết trắng, giữ đen, là khuôn mẫu của thiên hạ.

 

Là khuôn mẫu của thiên hạ, đức thường không sai, rồi quay về vô cực.

 

Ảo ảnh của kiếm trong thức hải dần tiêu tan.

 

Trạng thái nguyên sơ nhất là vô hình. Vô Cực.

 

Vậy thì Nhập Đến là gì?

 

Cộng tình.

 

Cùng vui, cùng giận, cùng buồn, cùng hận, cùng yêu, cùng si mê?

 

Nhưng...thế thì khác gì với cộng minh?

 

Ba ngày sau.

 

Lâm Kỳ mở mắt, bước ra ngoài điện, trời đã tối, trăng trên Cửu Trùng Thiên rất lớn, lớn đến mức che kín nửa bầu trời.

 

Y hít sâu một hơi, gió thổi qua vùng hoang dã mang theo hương hoa nhàn nhạt.

 

Lâm Kỳ ngự kiếm bay từ lầu cao xuống, đổi hướng, đến tiểu cảnh Thiên Thủy.

 

Ân Vấn Thủy vốn đã mang trên mình kiếm ý thuần túy nhất, giờ đây rốt cuộc y cũng hiểu đỉnh cao của kiếm ý là gì: Đăng Đường, Vô Cực, Nhập Đến...và một cảnh giới mà đến vạn năm sau không một ai còn biết tên, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết xa xăm: Bất Diệt.

 

Ân Vấn Thủy sớm đã vượt qua cảnh giới Bất Diệt, mỗi lần đến gần hắn, y đều có thể cảm nhận rõ rệt sự kính sợ và hân hoan từ Lăng Vân.

 

Thậm chí trong những lúc thân mật, y còn có thể giao cảm với Lăng Vân kiếm bằng thần thức.

 

Lâm Kỳ đáp xuống đài cao tại tiểu cảnh Thiên Thủy nơi Ân Vấn Thủy từng ngồi, mực bút ở đây còn chưa kịp thu lại, từ đài cao nhìn ra chỉ thấy một phần tư ánh trăng, vàng nhạt mà trầm lặng.

 

"Nhập Đến, cộng tình..."

 

Y chống cằm bằng một tay, tay còn lại gõ nhẹ lên bàn.

 

Nơi này vì Ân Vấn Thủy từng lưu lại quá lâu nên vẫn còn sót lại vài tia linh lực cuồn cuộn từ kiếm ý Bất Diệt.

 

Khiến tâm người ta dễ trở nên thanh tịnh.

 

Lâm Kỳ phát hiện.

 

Hình như lần nào y cũng bị kẹt ở một ngõ cụt: lúc ngộ Vô Cực thì thấy mâu thuẫn với lúc ngộ Kiếm Tâm, đến khi ngộ Nhập Đến thì lại cảm thấy giống hệt như lúc ngộ Vô Cực.

 

Cộng minh và cộng tình, dường như chẳng có gì khác biệt.

 

Cộng minh không chỉ là cảm giác lạnh nóng hay những xúc cảm khách quan mà còn bao gồm cả dao động tình cảm. Nếu nghĩ như vậy thì cộng minh và cộng tình chẳng phải là quan hệ bao hàm sao? Cộng minh bao gồm cả cộng tình.

 

"...Nói cách khác, lần nào ta cũng bị kẹt ở một chỗ, đúng không?"

 

...Mẹ nó chứ, bực bội quá.

 

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

 

Giọng nói lạnh nhạt mang theo chút nghi hoặc của chủ nhân đài cao vang lên sau lưng.

 

Lâm Kỳ quay đầu lại.

 

Ân Vấn Thủy bước đến dưới ánh trăng, ánh sáng phủ đầy vạt áo.

 

Lâm Kỳ: "...Ngộ đạo."

 

Ân Vấn Thủy điềm nhiên ngồi xuống, nói: "Ngộ gì? Nguyên Anh? Hay là Nhập Đến?"

 

Lâm Kỳ có chút ủ rũ: "Nhập Đến."

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười: "Sao không hỏi thẳng ta?"

 

Lâm Kỳ đáp: "Dù sao kiếm ý cũng là chuyện của riêng mình..."

 

"Nên em nghĩ ta chẳng giúp được gì?"

 

"...Đại khái là vậy."

 

Ân Vấn Thủy nhìn y chăm chú, trong mắt lộ vẻ buồn cười: "Lâm Kỳ, em có biết mỗi ngày đều có vô số người quỳ ngoài Cửu Trùng Thiên, quỳ mấy chục năm trời, chỉ mong được ta chỉ điểm một lần không?"

 

Lâm Kỳ xấu hổ cười ha ha: "Vậy...vậy sao."

 

Ân Vấn Thủy cười nhẹ, dịu dàng hỏi: "Có gì không hiểu hả?"

 

Lâm Kỳ chỉ ngượng ngùng một hai giây vì sự ngu dốt của mình rồi nói: "Em chỉ thấy chúng rất giống nhau. Vô Cực là cộng minh, Nhập Đến là cộng tình. Chẳng lẽ cộng minh không bao gồm tình cảm như hỷ nộ ai lạc sao? Nếu có, thì cần gì phải ngộ thêm cộng tình?"

 

Ân Vấn Thủy kiên nhẫn lắng nghe, dù với hắn thì những câu hỏi ấy có phần ngây ngô đến buồn cười. Ánh trăng dịu dàng rọi lên hàng mày, ánh mắt, khiến nét mặt hắn cũng nhu hòa hơn đôi phần.

 

Lâm Kỳ nói xong thấy hơi chột dạ, bởi người trước mặt không chỉ là người thương mà còn là tiền bối.

 

Một vị tiền bối mà dựa vào thực lực hiện tại của y chắc chắn không thể với tới.

 

Ân Vấn Thủy nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của thiếu niên, môi khẽ cong, ngón tay khẽ ***** gò má y: "Cộng minh hay cộng tình đều là sự giao hòa trong cảm xúc, nhưng em đã bao giờ nghĩ đến, sự khác biệt nằm ở đối tượng thể hiện cảm xúc chưa?"

 

Lâm Kỳ: "...Hả?"

 

Đêm nay trăng rất đẹp, ánh mắt Ân Vấn Thủy tựa hồ mang theo thứ ma lực mê hoặc lòng người.

 

Hắn dịu dàng nói: "Để ta giúp em cộng tình nhé, được không?"

 

Như bị ánh mắt kia mê hoặc, Lâm Kỳ khẽ gật đầu: "...Được." Dù sau này tỉnh lại, y cũng không hối hận, bởi có Ân Vấn Thủy trợ giúp, cộng tình, có lẽ sẽ thật sự trở nên dễ dàng.

 

"Nhắm mắt lại đi, ta sẽ đưa em đến một nơi."

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười.

 

Nơi hắn đưa Lâm Kỳ đến chính là chỗ ngày trước y đột phá Kim Đan đại viên mãn, cung điện khắc từ băng tuyết, bên trong là một hồ nước trắng sữa bốc lên hơi lạnh lẽo.

 

Cảm giác bị đông lạnh đến tê dại ngày hôm đó lại ùa về khiến da đầu Lâm Kỳ tê rần, y vội nắm lấy tay áo Ân Vấn Thủy: "Không phải lại bắt em ngâm trong đó đấy chứ!"

 

Ân Vấn Thủy cúi đầu, bật cười: "Không thì ta giúp em bằng cách nào?"

 

Lâm Kỳ khó nhọc nói: "Em có thể bị đông chết đấy..."

 

Ân Vấn Thủy dịu giọng trấn an: "Sẽ không đâu, có ta ở đây rồi."

 

Thôi được, kỳ lạ là...y lại thấy yên tâm thật.

 

"Phải ***** không?"

 

"Không cần."

 

Lâm Kỳ đặt Lăng Vân kiếm sang một bên, vừa mới đặt chân xuống, y đã lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn chịu đựng được, dẫu sao thì năm xưa y cũng từng ngâm mình ở chốn quỷ quái này suốt sáu tháng trời, chút lạnh lẽo bây giờ nào có đáng gì.

 

"Sau đó thì sao?"

 

Trời ơi, lạnh chết mất thôi!

 

Ân Vấn Thủy đứng bên mép hồ, tay chắp sau lưng, mắt lấp lánh ý cười: "Sau đó nhắm mắt lại, giống như lúc em tu luyện thường ngày vậy."

 

"Ồ."

 

Lâm Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

 

Tu luyện giống như mọi khi, nhưng trong chốn hàn băng lạnh thấu xương này, thần thức bị quấy nhiễu, chỉ có thể thiền định ở tầng rất nông. Trong thức hải, một vùng xanh lam mênh mông trống trải dần hiện ra.

 

Y yên tâm chờ đợi, mọi âm thanh như đều bị gột sạch, sóng nước trong thức hải từng chút từng chút vỗ nhẹ, tựa như thuỷ triều, khiến người ta hoa mắt choáng váng.

 

Cộng tình.

 

Y như đang mắc kẹt giữa một đống chỉ rối, chờ đợi ai đó chậm rãi đến gỡ từng nút thắt.

 

"Bây giờ em thấy gì?"

 

Có người nhẹ giọng thì thầm bên tai y.

 

Thấy gì à? "Thức hải. Chỉ có thức hải thôi."

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười, cũng bước xuống nước, thiếu niên vẫn nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng là đang phân vân.

 

Hắn tiến lại gần, ngón tay dịu dàng vén một sợi tóc đen nơi thái dương của Lâm Kỳ ra sau tai: "Lát nữa phải thành thật trả lời tất cả các câu hỏi của ta, rõ chưa?"

 

Lâm Kỳ cảm nhận được sự tiếp cận của Ân Vấn Thủy, nhưng y sớm đã quen với sự gần gũi ấy, bây giờ chẳng những không thấy gò bó mà ngược lại còn thấy an lòng.

 

"Ừm."

 

Ngoan quá.

 

Đôi mắt hoa đào của Ân Vấn Thủy ánh lên ý cười dịu dàng, nhìn thiếu niên trước mắt, từ đôi mày khẽ nhíu đến đôi môi vì lạnh mà hơi tái nhợt, càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng không kiềm chế được cảm xúc trong lòng.

 

"Lâm Kỳ, vạn giới bao la, vạn pháp huyền diệu."

 

Môi hắn đỏ như máu, kề sát tai thiếu niên, hơi thở mê hoặc đến lạ thường: "Em đã từng nghe đến....biện pháp song tu chưa?"

 

Toàn thân Lâm Kỳ cứng đờ, khí lạnh khiến thần trí y tê dại nhưng vẫn còn chút thanh tỉnh, y biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong Sơn Thủy Cảnh Ân Vấn Thủy đã từng nói qua, khi ấy y tưởng mình đã sẵn sàng.

 

Chỉ là vẫn là Ân Vấn Thủy quá hiểu y, lúc đó y thật sự chưa thể. Mãi đến hôm nay, y mới có thể miễn cưỡng áp chế sự hoảng sợ trong lòng.

 

Nếu không phải đang ngâm mình trong hàn trì, lại sắp sửa ngộ đạo, có lẽ y vẫn sẽ theo thói quen mà trốn tránh.

 

Y không mở mắt, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ.

 

Cổ y hơi ngẩng, thon dài yếu ớt như một lời mời gọi tuyệt sắc.

 

Ân Vấn Thủy khẽ cười, gương mặt vốn lạnh nhạt vì kiềm chế nay nhờ tình dục mà trở nên yêu mị như ma.

 

Đôi môi hắn lướt qua xương quai xanh của y, động tác dịu dàng.

 

"Dẫu mỗi người ngộ đạo theo cách khác nhau, nhưng có vài điều lại là tương thông."

 

Cùng với lời nói của Ân Vấn Thủy, thức hải chợt dậy sóng.

 

Linh lực trong đan điền cũng bắt đầu xao động.

 

Hàn trì như bỗng chốc hóa thành suối ấm, khí lạnh chuyển thành sương mù, cảm giác tê liệt được giải phóng, thậm chí truyền rõ rệt đến từng đầu dây thần kinh.

 

"Nghe kỹ từng chữ ta nói."

 

Đôi mắt Ân Vấn Thủy hiện lên sắc đỏ như hồng ngọc, đẹp thuần khiết đến kinh tâm, nhưng giọng nói lại trong trẻo, lạnh lẽo.

 

"...Ừm."

 

Hắn khẽ mỉm cười vì sự ngoan ngoãn này.

 

"Khi kiếm tâm mới thành, em đã ngộ ra điều gì?"

 

Ngón tay hắn cởi từng lớp áo của thiếu niên.

 

Áo rơi hết, cơ thể Lâm Kỳ hoàn toàn chìm trong nước, kiếm ý sâu thẳm như biển cả càng lúc càng rõ ràng.

 

Tóc dài của Ân Vấn Thủy rủ xuống, ánh mắt điềm tĩnh như thể tất cả chỉ là một buổi chỉ dạy nghiêm túc.

 

Lâm Kỳ đè nén tiếng rên nơi cổ họng, hơi thở rối loạn: "Ngộ ra...kiếm chính là ta."

 

"Kiếm chính là ta?"

 

Ân Vấn Thủy lạnh lùng lặp lại.

 

Đôi mắt hoa đào đỏ như máu, giữa sương mù lại lộ ra vẻ trầm tĩnh dị thường.

 

"...Ừm." Nước như sôi lên, nóng rực.

 

"Giỏi lắm." Hắn khẽ cười, giọng điệu khó lường.

 

Hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên.

 

Thắt lưng thẳng tắp, dáng vẻ tuấn tú, nhưng lại cho người ta cảm giác mong manh như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy. Ánh mắt hắn u tối, lạnh nhạt, trong làn sương mờ ảo như ẩn giấu một sức hút mâu thuẫn, vừa cấm dục, vừa phóng túng.

 

Hắn nói khẽ: "Sau đó thì sao? Vô Cực đâu rồi?"

 

Mái tóc dài rối đan vào nhau, khi Ân Vấn Thủy áp sát, hơi thở hắn tràn ngập, như len lỏi vào từng lỗ chân lông, từng tế bào, mang theo ý xâm lược mãnh liệt.

 

"Kiếm chẳng phải là ta."

 

Bàn tay chạm vào làn da mát lạnh trơn mịn, hắn mỉm cười, đuôi đôi mắt hoa đào kéo dài, đỏ rực như vết mực chu sa phẩy ngang tim.

 

"Lâm Kỳ, con đường tu hành kiếm ý của em không giống người thường."

 

Lâm Kỳ chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn, miễn cưỡng lĩnh hội, y chưa từng mở mắt, trong thức hải từng cơn sóng lớn không ngừng ập tới, khiến y dần lạc lối.

 

Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, tóc đen phủ trên bờ vai như ngọc, chân mày vẫn khẽ nhíu, hàng mi dài run nhẹ, mang theo vài phần yếu đuối.

 

Y trả lời mơ hồ, cũng chẳng rõ bản thân đã trả lời cái gì.

 

Ân Vấn Thủy cúi đầu cười khẽ.

 

Một tay y trượt dọc theo lưng thiếu niên, một tay đan chặt lấy tay y.

 

Hắn cao hơn y một cái đầu, chỉ cần hơi nghiêng người là có thể áp y sát vào mép hàn trì.

 

Cảm giác lạnh lẽo sau lưng khiến Lâm Kỳ bất giác run rẩy.

 

"Thả lỏng, đừng sợ." Mái tóc đen của hắn chạm lên người thiếu niên, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc.

 

"...Ừm, được."

 

Y đáp, giọng nhỏ nhẹ như mọi khi, cắn môi chịu đựng.

 

"Ta sinh ra đã có kiếm tâm, lúc phá Vô Cực, điều cuối cùng ngộ ra cũng là đạo lý giống em."

 

"Ta phá cộng minh, ngộ ra kiếm chẳng là ta."

 

"Còn ta phá cộng tình..."

 

Nước hàn trì sôi trào, thân thể thiếu niên lại lạnh ngắt.

 

Hắn nhẹ thì thầm bên tai: "Ngộ ra kiếm là ta."

 

"A...."

 

Thiếu niên khẽ rên vì không thích ứng kịp, càng lúc càng sâu, rốt cuộc chịu không nổi, đôi mắt mở ra giữa làn sương trắng.

 

Mắt mờ sương, cũng lạc lối trong sương.

 

Ánh mắt đó khiến Ân Vấn Thủy thoáng ngẩn ngơ.

 

Sắc tướng, quả nhiên là sắc tướng, đúng là thứ có thể kéo người ta rơi vào trầm luân.

 

Hắn cười, y phục trên người cũng dần cởi bỏ.

 

Đầu óc Lâm Kỳ hỗn loạn.

 

Ân Vấn Thủy buông bàn tay đang đan chặt, ôm lấy eo thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Hãy cảm nhận bằng trái tim."

 

Cảm nhận gì chứ? Lời này rất mơ hồ, Lâm Kỳ dùng ánh mắt đẫm nước nhìn hắn.

 

Y mơ hồ nghĩ, là cảm nhận kiếm ý, hay cảm nhận... y?

 

Khi ngộ đạo, thức hải cuồn cuộn, như lưỡi dao xoáy vào óc.

 

Cơn đau ngày càng rõ rệt, Lâm Kỳ ngửa đầu, khóe mắt rớm lệ, tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, tóc đen rũ xuống nước như tấm lụa trải dài.

 

Ân Vấn Thủy nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ ấy.

 

Cơn khó chịu tan dần, thay vào đó là máu nóng sôi trào, tâm trí như bị hỏa diễm thiêu đốt.

 

Ngộ đạo vốn dĩ là một quá trình gian nan và thống khổ.

 

Y vùi mặt vào vai hắn, hơi thở phập phồng.

 

Ân Vấn Thủy dịu dàng vuốt lưng y.

 

Nói: "Em giỏi thật, ngay từ đầu đã ngộ ra được cộng tình."

 

Ánh mắt hắn dịu dàng nhưng trong mắt lại ẩn chứa ***** như sóng dữ, nơi khóe mắt lộ ra vài phần mê hoặc yêu tà:

 

"Có gì mâu thuẫn đâu...Kiếm là ta, kiếm chẳng là ta, cuối cùng đều quay về điểm khởi đầu. Kiếm là ta, cộng tình với kiếm, chính là cộng tình với chính bản thân mình."

 

Hắn giữ lấy eo thiếu niên, tóc dài quyện vào nhau, sương mù bao phủ bốn phía.

 

Hắn nói: "Ta đang cùng em cộng tình, cộng sinh, cộng thể, em có cảm nhận được không?"

 

"......Thần của ta."

 

—----------------------------------------------

 

Choze: Xin cả nhà thứ lỗi vì sự non nớt của editor này, tui edit tới tận đây mới biết cộng tình là đồng cảm ạ, nhưng giờ để đồng cảm thì tui không biết sửa mấy cái cộng thể cộng sinh kia như nào mà để nguyên thì tui đọc cũng thấy lỏ lỏ. Vậy nên tui xin phép để nguyên là cộng tình rùi note đây cho mọi người hiểu nhe.

Bình Luận (0)
Comment