Edit: Choze
Beta: Wine
Nước trong hàn trì trở nên sôi trào, nóng bỏng như thiêu đốt.
Khi đạt đến cực điểm, nó tạo ra một loại cảm giác lạnh lẽo, giống như băng và lửa.
Mái tóc dài đen nhánh của thiếu niên rũ xuống, phủ kín thân thể, cánh tay ôm chặt lấy lưng thanh niên, hơi thở run rẩy phả vào cổ hắn.
Cộng tình.
Ảo ảnh của thanh kiếm bắt đầu ngưng tụ trong đan điền.
Trong quá trình hình thành, hai luồng cảm xúc cực đoan giao hòa, quấn quýt.
Ban đầu là nỗi đau như bị xé rách, sau đó lại là khoái cảm như mê như say, khiến lòng người rung động.
Từng đợt, từng đợt, người trong nước như lạc lối.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào.
Sương mù ngưng tụ thành giọt, rơi trên tóc, trên mi của thanh niên, đôi mắt của Ân Vấn Thủy đỏ như máu, rực rỡ như ngọc lưu ly rực cháy.
Giọng nói y tựa như liều xuân dược mạnh mẽ nhất.
Hắn cúi đầu, hôn lên môi người kia, ngăn lại tiếng *****.
Cộng thể.
Nếu như đây là sắc tướng, là tội của tình ái...
Hắn dùng đầu lưỡi ***** nhẹ qua vòm miệng người nọ, dưới hàng mi dài là một đôi mắt nhuộm máu, điên cuồng mà si mê.
Vậy thì, dù là Tu La địa ngục, khổ hải nghiệt chướng, hắn cũng cam lòng.
Khoảnh khắc khoái cảm đạt đỉnh điểm, trước mắt Lâm Kỳ như lóe lên một tia sáng trắng, tiếng rên như sắp bật ra, nhưng y cắn chặt môi, cố kìm lại.
Ân Vấn Thủy tạm ngừng một chút.
Sau tiếng thở gấp trầm thấp, giọng hắn đầy dụ hoặc, khẽ cười: "Giờ em đã hiểu cách đột phá cảnh giới nhập đến rồi chứ?"
Đôi mắt Lâm Kỳ cũng đỏ bừng, cả người còn đắm chìm trong dư vị nhưng trong thức hải, từng đợt sóng đã dần lắng xuống.
Nhập đến, ngộ tình, cộng sinh, cộng thể.
Thực ra, ngay từ đầu điều y ngộ ra đã là đúng rồi.
Chẳng qua chỉ là quá trình: thấy núi là núi, rồi thấy núi không phải núi, cuối cùng lại thấy núi vẫn là núi.
Đột phá Nhập Đến, kiếm ý ngộ được hóa ra lại chính là kiếm là ta.
Không biết đã buông thả bao nhiêu lần, ý thức của Lâm Kỳ mơ hồ dần.
Cuối cùng, y khẽ nói:
"Vậy... Kiếm tức là ta, phải không?"
Thức hải cuồn cuộn.
Khó lòng kìm nén.
"Ừm."
Ân Vấn Thủy mỉm cười đáp.
Thiếu niên gượng gạo nặn ra một nụ cười rồi ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn.
Ánh đỏ trong mắt Ân Vấn Thủy dần tan đi, sau cơn hoan lạc, thần sắc hắn trở nên nghiêm túc mà dịu dàng.
Hắn tỉ mỉ giúp thiếu niên tẩy rửa thân thể trong nước, mặc lại y phục.
Rồi bế người lên khỏi hồ.
Nước trong hàn trì lại trở về vẻ ẩm ướt, lạnh lẽo như ban đầu.
Trong băng điện, mọi thứ vẫn trong suốt lấp lánh, lạnh lẽo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Kỳ ngủ mê man suốt mấy ngày.
Từ Vô Cực đến Nhập Đến, suy cho cùng cũng chỉ là một quá trình tái nhận thức về kiếm mà thôi.
Gần như có thể gói gọn bằng một câu quen thuộc:
Thấy núi là núi, rồi thấy núi không phải núi, cuối cùng lại thấy núi vẫn là núi.
Khi Kiếm Tâm thành, kiếm là ta, ảo ảnh của Lăng Vân xuất hiện trong thức hải.
Lúc phá Vô Cực, kiếm chẳng phải ta, Lăng Vân tan biến khỏi thức hải.
Nay phá Nhập Đến, kiếm lại là ta, ảo ảnh Lăng Vân lại xuất hiện nơi đan điền.
Trong đan điền y, phía trên kim đan có hình ảnh to bằng nắm tay, ảo ảnh của Lăng Vân kiếm lơ lửng xoay quanh.
Trên chuôi kiếm có hình Thanh Long vừa mộc mạc vừa tôn quý quấn quanh, ánh sáng lạnh bao phủ đầu kiếm, quầng sáng xanh lam bao trùm toàn bộ đan điền.
Lâm Kỳ phát hiện, kim đan của y đã đủ lớn, linh lực bên trong dâng trào như sắp bộc phát, chỉ còn cách Nguyên Anh một bước nữa.
Chỉ là y cứ cảm thấy có gì đó sai sai, hình như hơn phân nửa linh lực trong Kim Đan không thuộc về bản thân y.
Mà thôi, những chuyện lạ xảy ra trên người y cũng không phải là ít.
Người thường phải phá Nguyên Anh trước rồi mới tiến vào Nhập Đến, còn y thì ngược lại, phá Nhập Đến trước rồi mới đến Nguyên Anh.
Ân Vấn Thủy đúng là tool hack hình người mà.
Lăng Vân phát ra tiếng vù vù, khí thế áp bức, sắc bén không thể cản.
Lâm Kỳ vui sướng đến độ xoay mấy vòng trong đan điền, hận không thể ôm lấy bảo bối kim đan mà hôn mấy cái.
Mãi một lúc lâu sau.
Y mới từ từ tỉnh lại.
Thân thể đã không còn khó chịu gì, nhưng cú sốc tinh thần thì vẫn chưa hồi phục!
"...Mẹ nó."
Ngay cả câu chửi cũng thều thào không ra hơi.
...Vậy là lần này, y thực sự giao nộp bản thân rồi?
...Giữ thân như ngọc bao nhiêu năm, cuối cùng cứ thế mà dâng trinh tiết lên?
Lâm Kỳ ôm trán: "Đêm đó ta..."
Ban đầu y định buột miệng chửi: "Má nó, đúng là chó má thật," nhưng nghĩ lại y đành nuốt câu ấy xuống.
Ngửa đầu nhìn trời, thở dài hồi lâu, cuối cùng chấp nhận số phận.
Dù sao cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, huống chi bản thân cũng sướng mà! Thế thì còn bực bội gì nữa?
Lúc này phải nên vui vẻ mới đúng, dù sao thì cũng đã đột phá Nhập Đến rồi!
Y hăng hái ngự kiếm bay ra ngoài, vừa ra khỏi cung điện đã thấy Ân Vấn Thủy trên bậc thang mây.
Có lẽ vì quá phấn khích, cảm xúc dâng trào xông thẳng lên não.
Y bốc đồng đến mức phản ứng *****ên là dừng lại, rút kiếm, chiến ý bừng bừng.
"Ân Vấn Thủy, chúng ta tỷ thí một trận đi!"
Ân Vấn Thủy nghe vậy bèn quay đầu nhìn lại.
Trước mặt là thiếu niên áo trắng bay bay, tinh thần phơi phới từ trong cung điện lao ra.
Sau khi xác nhận người kia không sao, hắn mới khẽ cười, nửa như trêu ghẹo, đáp: "Em có chắc là vừa xuống giường đã muốn vận động mạnh thế không?"
Đù má, ngươi nói chuyện đàng hoàng được không!
Một câu bình thường phát ra từ miệng ngươi lại trở thành mờ ám!
Lâm Kỳ: "Người nghiêm túc chút được không? Em chỉ muốn thử xem sau khi phá Nhập Đến uy lực kiếm ra sao thôi!"
"Em muốn thử thế nào?"
"Chúng ta giao đấu đi. Người áp chế tu vi xuống Kim Đan kỳ, để em xem liệu mình đỡ được mấy chiêu của người."
"Vậy e là em không thử được đâu."
Bởi vì một chiêu cũng không đỡ nổi.
Lâm Kỳ nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy người áp chế luôn cả kiếm ý đi."
Ân Vấn Thủy hơi bất lực trước chiến ý đột ngột của y.
Hắn tiến đến, đặt tay lên vai Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ đang đầy máu nóng lại bị hành động này làm bối rối không hiểu chuyện gì.
Ân Vấn Thủy mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không đánh, được không?"
Lần trước ở hàn trì là hắn không khống chế được, lần này hắn không nỡ để người thương vừa tỉnh lại đã tự hành xác như thế.
Lâm Kỳ: "???"
Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Ma Vực trong một tháng qua đã thay đổi rất nhiều, có muốn đi xem không?"
"...Không muốn." Ta muốn đánh nhau.
"..."
Ân Vấn Thủy vòng tay ôm lấy eo thiếu niên, mái tóc đen dài như nước chảy, giọng trầm lạnh kéo dài, dịu dàng nói: "Nhưng ta muốn đi. Em đi cùng ta, được không?"
"......"
Hở ra cái là làm nũng.
Trong lòng Lâm Kỳ thấy rất mệt.
Chiến ý muốn đại sát tứ phương sau khi phá Nhập Đến cứ thế bị dập tắt.
Y trợn trắng mắt, chán chường nói: "Được được được, đi thì đi."