Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 88

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Ma Vực quả thực đã thay đổi không ít.

 

Nơi đây đã có ánh sáng, có ngày đêm luân chuyển, gió cát từng cuồng loạn giờ lặng yên khiến nơi này mang theo một vẻ đẹp kỳ dị.

 

Ấn tượng sâu sắc nhất của Lâm Kỳ với Ma Vực chính là Ác Linh Cốc, bởi vì đó là nơi y từng suýt mất mạng.

 

Các tu sĩ dùng pháp thuật tạo nên cao ốc, biến cồn cát thành núi non, cát vàng phủ lên cỏ xanh, hoa cỏ đung đưa nở rộ dưới vòm trời.

 

Lâm Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thán: "Mới có bao lâu đâu mà đã thay đổi nhanh đến vậy rồi."

 

Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Muốn đi xem không?"

 

"Ừm, được."

 

Nơi họ đáp xuống cách Ác Linh Cốc không xa, một tòa thành mới hiện ra trước mắt, mọi thứ đều mới tinh.

 

Lầu các mới, phố phường mới, tựa như cây cổ thụ khô cằn đã lâu, sau trận mưa *****ên lại tái hiện sức sống xanh biếc.

 

Lâm Kỳ nhìn thấy một người quen cũ ở đây.

 

Thành Tu Minh.

 

Cậu đứng giữa một đám tu sĩ thiếu niên, khí thế hào sảng, tay xách con thú rừng vừa săn được, vừa cười nói vừa bước đi trên phố.

 

Lâm Kỳ nhớ lại khi mình mới đặt chân tới thế giới này, mọi thứ đều ngơ ngác lạ lẫm, còn Thành Tu Minh thì bao lần ném ánh mắt chê bai về phía y. Nghĩ tới đó y khẽ bật cười, chỉ vào bóng lưng kia, nói: "Người thấy thiếu niên vừa đi qua không, khi mới đến thế giới này, em từng cứu cậu ta một lần."

 

Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó nói: "Em đúng là người tốt."

 

Giọng nói không mang theo cảm xúc gì.

 

Lâm Kỳ bĩu môi: "Nếu em không tốt bụng thì hồi đó đã chẳng cứu người rồi."

 

"Cũng đúng. Vậy em có thể chỉ tốt với mình ta thôi được không?"

 

Lâm Kỳ bật cười, mắng: "Này này, đừng có quá đáng!"

 

Âm Vấn Thủy đáp: "Chỉ thế thôi mà đã là quá đáng?"

 

Còn nhiều cái quá đáng hơn nữa kìa.

 

Nhìn ánh mắt hắn là biết, nếu tiếp tục nói thêm nữa thì kiểu gì cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

 

Lâm Kỳ nói: "Người thế này là không được đâu đấy."

 

Ân Vấn Thủy chỉ khẽ cười, không tiếp tục nữa.

 

Xuyên qua đám đông, làn gió mang theo tiếng nói rì rầm.

 

Những người đến từ những nơi khác nhau đang hỏi cùng một câu hỏi, kể cùng một câu chuyện.

 

Khuynh Thiên họa năm đó vẫn là một bí ẩn, còn cứu rỗi Ma Vực lại trở thành bí ẩn mới của nhân loại.

 

"Hồi đó khi Khuynh Thiên họa xảy ra, ta còn đang bế quan..."

 

Một tu sĩ trẻ tuổi vừa nói vừa cười với đạo hữu.

 

"Lúc đó ta vừa đi săn về..."

 

Đầu phố, một phụ nhân vừa cười vừa kể lại với đồ đệ.

 

"Mới vừa mở cửa, đã thấy thiên địa biến sắc."

 

"Núi rung đất chuyển, ta đang nhập định cũng bị dọa cho tỉnh cả người."

 

"Ta ngự kiếm bay về động phủ, lại bị một luồng kiếm khí hùng hậu quét ngã."

 

"Trời đất khi ấy như vặn xoắn lại, giữa không trung là một hố sâu khổng lồ, hút cạn mọi ánh sáng vào trong."

 

"Tất cả ánh sáng đều bị cuốn vào đó."

 

"Đất nứt toác ra, muôn thú hỗn loạn, gió dữ gào thét khiến người ta không thể mở mắt, áp lực như núi đổ ập xuống, toàn thân không thể cử động, đợi đến khi có thể cử động được thì... ánh sáng trên đời đã biến mất."

 

"Chỉ trong chớp mắt, bầu trời bị xé toạc."

 

"Cứ như một giấc mộng vậy."

 

Có già, có trẻ, giọng nói đan xen trong gió, mang theo một chút dịu dàng.

 

Ký ức như cơn ác mộng năm xưa, giờ đã phai nhạt theo dòng chảy ngàn năm.

 

Họ không còn muốn, cũng chẳng đủ sức để truy tìm nguyên nhân nữa.

 

Chuyện đã qua rồi thì thôi.

 

Hiện tại mới là thời khắc đáng quý.

 

"Cũng chỉ sau một đêm, ánh sáng lại trở về."

 

"Ác Linh Cốc nở đầy hoa Bà Sa, loài hoa tuyệt diệt cả ngàn năm, nay lại một lần nữa nở rộ."

 

"Ngươi từng đến đó chưa? Đỏ rực một vùng, trông cũng đẹp lắm."

 

Họ chỉ dừng chân một lúc.

 

Khi rời đi, Lâm Kỳ khẽ nhíu mày, trong lòng trào dâng cảm xúc phức tạp.

 

Ân Vấn Thủy không nói gì, hắn đang chờ Lâm Kỳ lên tiếng, nhưng những lời thốt ra lại không phải điều hắn nghĩ.

 

Lâm Kỳ hỏi: "Tên của người là có từ trước sao?"

 

Vẻ mặt Ân Vấn Thủy hiếm khi ngẩn ngơ, ba giây sau mới đáp: "Không, tên cũ đã quên mất rồi. Ta lớn lên tại Ân Khư, kiếm danh Vấn Thủy, nên lấy tên đó luôn."

 

Lâm Kỳ khẽ "ồ" một tiếng rồi nhìn hắn cười, nghiêm túc nói: "Tên hay đấy, Thủy Thủy."

 

Thật thú vị.

 

Nói xong còn tự cười khúc khích.

 

"......" Ân Vấn Thủy.

 

Lâm Kỳ tiếp tục: "Thủy Thủy, về sau đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

 

Ân Vấn Thủy chăm chú nhìn y, Lâm Kỳ cũng điềm nhiên nhìn lại.

 

Cuối cùng, Ân Vấn Thủy không nhịn được nữa, bật cười: "Được thôi."

 

Đôi mắt xinh đẹp cong cong: "Chỉ cần em luôn ở bên cạnh ta, giấm sát ta là được."

 

Lâm Kỳ: "......"

 

Ma Vực này dường như đang dần trở lại với dáng vẻ quen thuộc trong ký ức của y.

 

Lâm Kỳ nói: "Nhưng mà, vẫn hơi khác so với ký ức của em một chút."

 

Ân Vấn Thủy đại khái cũng hiểu y không thuộc về thời không này, nhưng cụ thể thế nào thì cũng khó mà nói rõ, dẫu sao Thiên Đạo khó lường, ngay cả hắn cũng không dám nói là đã thấu hết huyền cơ của thời không.

 

Hắn lặng lẽ nghe Lâm Kỳ nói tiếp.

 

"Còn thiếu một con sông Bà Sa nữa, nhưng giờ chỉ mới một triệu năm, sau này địa hình còn thay đổi nhiều, cũng không biết con sông đó hình thành từ bao giờ, sau đó nữa lại sinh ra bảy đại vực, thậm chí còn có cả Quy Khư chi cảnh."

 

Lâm Kỳ đang đi thì chợt nhớ ra điều gì: "À đúng, em sắp đột phá Nguyên Anh rồi!"

 

Vui quá đi!

 

Ân Vấn Thủy dịu dàng nói: "Vậy sao? Chúc mừng nhé."

 

Lâm Kỳ: "Em cũng không ngờ lại nhanh đến vậy, nếu không nhờ người, chắc em phải tốn cả trăm năm nữa."

 

Ân Vấn Thủy thản nhiên tiếp nhận lời khen, mỉm cười: "Ta chính là cơ duyên của em mà."

 

Lâm Kỳ gật đầu: "Cơ duyên, cơ duyên to lớn."

 

Ân Vấn Thủy tiến lại gần, thấp giọng: "Chẳng lẽ không phải là nhân duyên sao?"

 

Lâm Kỳ lại lần nữa nhượng bộ: "Phải phải phải, vừa là cơ duyên, cũng là nhân duyên."

 

Ân Vấn Thủy mỉm cười.

 

"Có lẽ em phải bế quan một thời gian." Lâm Kỳ giơ năm ngón tay, "Không biết phá Nguyên Anh mất bao lâu, ừm... năm tháng, cho em năm tháng đi."

 

"Ngốc thật," Ân Vấn Thủy thở dài, nói: "Em bế quan rồi thì làm sao mà cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao lâu chứ."

 

Ờ ha...

 

Bỗng nhiên, sắc mặt Ân Vấn Thủy nghiêm lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Thường ngày lúc em tu luyện có thấy chỗ nào không ổn không?"

 

"Hả?" Lâm Kỳ ngẩn ra, nói: "Vẫn ổn mà, em không thấy gì lạ cả."

 

Ân Vấn Thủy vừa tức vừa buồn cười trước sự ngốc nghếch của y: "Lúc trướa con mãng xà ba đầu muốn nuốt Nguyên Anh của em nên đã dùng thân mình để giúp em mở rộng Kim Đan. Sau khi chúng ta giết nó, Kim Đan của em trở nên trống rỗng khiến ta phải dùng linh lực của mình để tạm thời lấp vào, nhưng Kim Đan của em vốn không hình thành trong thời không này, cho nên linh lực của thế giới này xung khắc với nó."

 

Lâm Kỳ tròn mắt ngơ ngác. Y cảm thấy mình tu luyện rất bình thường mà?

 

"Bình thường thì không sao, nhưng khi đột phá Nguyên Anh sẽ rất khó khăn."

 

Ân Vấn Thủy nhớ lại quá trình trước kia khi mình đột phá Nguyên Anh, nói: "Quá trình tạo Nguyên Anh cần dung hợp Kim Đan, Kim Đan phải tan ra rồi hợp lại thành Nguyên Anh, nhưng thân thể em lại không hòa hợp với linh khí ở đây nên Nguyên Anh không thể kết thành hình được."

 

"???"

 

Nghiêm trọng vậy sao?

 

"Vậy nên," Ân Vấn Thủy nhẹ giọng nói: "Ta đã xé một mảnh hư không ra cho em."

 

Lâm Kỳ: "?!"

 

Xé...xé cái gì cơ?! Hư không?!

 

Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Trong hư không không có thời gian, linh khí vĩnh viễn không đổi. Khi em dung đan kết anh, chỉ cần thả lỏng cảm giác, để linh lực nơi đó nhập thể, nó sẽ thay thế phần linh lực không thể dung hòa trong người em."

 

Lâm Kỳ nghe mà đầu óc mù mịt, nhưng ít nhất vẫn hiểu phải làm gì. Chuyện đột phá Nguyên Anh của y đúng là phiền phức thật, nghĩ đến đây, y lại càng cảm động trước sự tỉ mỉ của Ân Vấn Thủy.

 

Y gãi đầu, nói: "Em biết rồi."

 

Nhưng mà...

 

Y có chút thắc mắc: "Sau khi kết anh xong, em phải ra ngoài bằng cách nào?"

 

Ân Vấn Thủy cười: "Vào hư không thì khó nhưng muốn ra lại rất đơn giản, chỉ cần vạch một cái là ra được rồi."

 

"Dễ thế á?!"

 

"Ừ."

 

Ân Vấn Thủy khẽ nói: "Mong ngày mai em có thể đột phá luôn đến Đại Thừa."

 

Lâm Kỳ bị nguyện vọng viển vông ấy của hắn chọc cười: "Sao người còn gấp hơn cả em vậy."

 

Gió thổi tung mái tóc dài của vị tôn giả trẻ tuổi, trong đáy mắt hắn như chất chứa cả biển sao vũ trụ, non sông thế gian, giọng nói ấy trầm lạnh nhưng từng lời cất lên lại dịu dàng nghiêm túc: "Bởi vì, ta muốn em cùng ta trường sinh."

 

Cùng ta trường sinh.

 

Lâm Kỳ nhìn vào mắt hắn, có cảm giác mình sắp đắm chìm trong đó.

 

Y chợt nhớ đến vấn tâm thạch trước miếu tổ nhà họ Lâm.

 

Nhớ cây cầu mây nối từ Hằng Đạo Phong đến Tam Giáo Điện.

 

Khi xưa, y cầu đạo là để hồi hương, để phá Đại Thừa, để trốn khỏi thế giới mà tam quan của y chẳng sao dung hòa nổi.

 

Nhưng suốt hai mươi năm qua, từng giây từng phút, thế giới này thật sự chân thật đến vậy sao? Quyển sách kia như một giấc mộng, mà ký ức thời hiện đại cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.

 

Y đợi mãi đến giờ, nhân vật chính trong câu chuyện ấy vẫn chưa xuất hiện.

 

Khi đối diện với vấn tâm thạch, khi đứng trên cây cầu mây ấy, câu trả lời của y vẫn luôn là, vì muốn về nhà.

 

Về hiện đại.

 

Nhưng... một nơi không thân không thích như thế, còn gọi là "nhà" không?

 

Giờ đây, nơi Ma Vực vừa được tái sinh, bên Bà Sa hoa cốc, có người chỉ cho y một con đường khác.

 

Khóe môi Lâm Kỳ khẽ cong lên, trong mắt hiện ra nụ cười như sóng nước lan tỏa.

 

"Được thôi, cầu trường sinh."

 

Tu chân giới rộng lớn, muôn vạn sinh linh, chẳng phải đều chỉ cầu một chữ "trường sinh" đó sao? Cuối con đường đại đạo, thọ sánh ngang đất trời.

 

"Vì cầu trường sinh," Lâm Kỳ nhấn mạnh một lần nữa: "Cùng người trường sinh."

 

Đây là lần thứ hai trong ngày Ân Vấn Thủy sững sờ.

 

Thiếu niên trước mặt có đôi mắt sâu thẳm như mực, y nói từng chữ rõ ràng: Cùng người trường sinh.

 

Cùng người trường sinh.

 

Bốn chữ ấy vượt xa mọi lời hắn từng nghe qua trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của mình.

 

Ấm áp bao trùm lấy trái tim, xoa dịu hết thảy vết thương từng hằn sâu qua năm tháng.

 

Hắn mỉm cười, bàn tay trắng trẻo thon dài nhẹ xoa đầu thiếu niên: "Được, ta chờ em."

 

Bị xoa đầu khiến Lâm Kỳ cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, bao nhiêu nhu tình đều bị nước lạnh dội tắt, y bực bội gạt tay Ân Vấn Thủy ra.

 

Ân Vấn Thủy hỏi: "Khi nào em định phá Nguyên Anh?"

 

Nhắc đến chuyện này, Lâm Kỳ lập tức phấn khởi: "Hai ngày nữa thôi, vào sớm ra sớm."

 

"Ừ."

 

Lâm Kỳ lại nói: "Trong hai ngày tới, em muốn đi ngắm lại Sơn Thủy cảnh một lần nữa."

 

Sơn Thủy cảnh, lần trước, y vì quá xúc động mà không kịp nhìn kỹ, nay lòng thảnh thơi, cuối cùng cũng có thể thong thả ngắm nhìn thế giới này.

 

Phản chiếu của Ma Vực thuở xưa, từng ngọn cỏ cành cây nơi đây đều là kết tinh từng nét bút khắc họa suốt ngàn năm.

 

Ngay cả lớp vỏ cây khô nứt, trong mắt y cũng trở nên đáng yêu.

 

Khi y bước vào mặt thứ 101 của Sơn Thủy Cảnh, lập tức thấy một cảnh tượng quen thuộc.

 

Giống hệt như lần rơi xuống từ miệng núi lửa ở đại vực thứ ba, y phá không mà ra, sau đó đặt chân lên cánh đồng lúa xanh mướt.

 

Giờ đây, có Ân Vấn Thủy đồng hành, y lại quay về nơi ấy.

 

Thời gian, nhân quả như vòng Mobius không đầu không cuối, lặng lẽ trôi qua.

 

Đúng như dự đoán, phía trước có một ngôi làng.

 

Ân Vấn Thủy bảo y đi vào một mình.

 

Lâm Kỳ gật đầu.

 

Đầu làng có cây đa cổ thụ to tướng.

 

Dưới gốc cây là nhà trưởng làng.

 

Tiếng đối thoại của họ vang rõ bên tai, nhưng lần này Lâm Kỳ không muốn nghe nữa, y men theo dòng sông ngược lên trên, thấy lũ trẻ cười đùa chạy ra, trong lòng yên bình đến kỳ lạ, cuối cùng y dừng lại trước căn nhà hoang tàn ấy.

 

Đẩy cánh cửa mục nát, ánh sáng tràn vào, bụi lơ lửng trong không khí cũng hiện rõ, mọi thứ đều yên ắng.

 

Y nhìn thấy một cậu bé trong góc, nó vẫn chật vật như lần đầu y gặp.

 

Trên người nó đầy vết thương, bầm tím khắp nơi, đôi mắt hoa đào chưa kịp nở đã vương sầu thảm mịt mờ như lâu đài trong sương.

 

Y còn thấy một cành cây khô lơ lửng trên không đang vẽ hai người que trên mặt đất.

 

Lâm Kỳ khẽ cười không phát ra tiếng, sau đó xoay người rời khỏi ngôi làng, rời khỏi nơi này.

 

Ân Vấn Thủy từng nói, đây là ký ức chỉ mình em mới có thể bước vào.

 

Ra ngoài rồi, y ôm chầm lấy Ân Vấn Thủy, rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chân thành.

 

Lâm Kỳ nói: "Mặt Sơn Thủy cảnh này không cần tồn tại, ngôi làng này, phần lớn đều là ký ức đau buồn của người."

 

Ân Vấn Thủy hỏi: "Em không thích?"

 

"Không thích." Khiến người đau lòng thì em thích làm sao được?

 

"Nếu em không thích vậy thì bỏ nó đi là được."

 

Hai người lại quay về Cửu Trùng Thiên một lần nữa.

 

Lâm Kỳ lưu luyến chạm nhẹ vào cây đào trong tiểu cảnh Thiên Thủy, từ biệt Y Y và Thanh Nữ, sau đó đến Bà Sa hoa cốc trong Ma Vực.

 

Vết nứt hư không do Ân Vấn Thủy mở ra nằm ở ngay đây.

 

Khắp thung lũng là biển hoa đỏ như máu.

 

Trăng sáng giữa trời, ánh trăng dịu dàng rọi xuống, cánh hoa Bà Sa hơi cong lại như níu giữ bước chân người đi.

 

Lâm Kỳ lại lần nữa được thấy Vấn Thủy kiếm.

 

Mỗi kiếm tu đều có một loại tình cảm đặc biệt với kiếm của mình. Lúc nhìn thấy Vấn Thủy kiếm, Lâm Kỳ còn thấy đẹp nao lòng hơn cả lần đầu gặp Thanh Nữ.

 

Vấn Thủy kiếm toàn thân đen tuyền, hoa văn phượng hoàng uốn quanh, thần thú thượng cổ vừa hoa mỹ vừa tôn quý, đầu ngẩng cao, mắt sắc bén, mang theo sát ý và chiến ý càn quét cả hồng hoang. Thân kiếm dài, lưỡi kiếm ánh lên tia sáng lạnh thấu xương, không nhuốm máu nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy như khi đối mặt với Tu La địa ngục.

 

Vấn Thủy kiếm rạch ra một khe nứt thời không.

 

Mọi thứ đã sẵn sàng.

 

Lâm Kỳ bước tới.

 

"Lâm Kỳ." Ân Vấn Thủy gọi: "Ra sớm một chút."

 

Lâm Kỳ khẽ xoay người lại, mỉm cười, mái tóc thiếu niên buông xuống, y bào rộng lớn, gió lướt qua, cuốn theo cả một biển hoa lay động.

 

Y đáp: "Được."

 

Sau khi bước vào hư không, đúng như lời Ân Vấn Thủy nói, y cảm giác toàn thân mình chìm trong biển linh lực.

 

Không gian đen kịt, lặng ngắt như tờ.

 

Y chọn đại một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.

 

Sau đó nín thở, trấn áp nỗi căng thẳng trong lòng.

 

Lâm Kỳ nhìn vào bên trong đan điền, thấy kim đan to bằng nắm tay đã bắt đầu lộ ra dấu hiệu nứt vỡ, y uống vào một viên Kết Anh Đan, sau đó nhắm mắt, tập trung quan sát từng biến hóa trong đan điền.

 

Đan dược hòa vào cơ thể, thúc đẩy kim đan nứt vỡ, một tiếng rắc cực kỳ khẽ vang lên nhưng lại khiến Lâm Kỳ toát mồ hôi lạnh. Giữa không gian tĩnh mịch, quanh thân y tỏa ra ánh sáng trắng mờ, linh lực nồng đậm của tu sĩ Đại Thừa không còn bị kim đan giam cầm đã hóa thành thực thể, tràn ra thành chất lỏng màu vàng, sáng rực, giao hòa với ánh sáng xanh của Lăng Vân Kiếm phát ra trong đan điền.

 

Ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

 

Trong hư không, lấy y làm trung tâm, vạn dòng linh lực hội tụ thành dòng chảy, cuồn cuộn tràn vào cơ thể.

 

Trán Lâm Kỳ lấm tấm mồ hôi, cảm giác như đang ngồi trong lò lửa.

 

Không biết đã trôi qua bao lâu.

 

Kim đan bắt đầu nứt ra, linh lực từ bên ngoài từng chút một bao bọc linh lực cũ rồi nuốt lấy nó. Từ đó, quá trình hóa hình bắt đầu, lúc đầu chỉ là một khối tròn, rồi dần dần phân hóa thành đầu, thân, mắt, mũi, miệng, từng bộ phận dần hiện rõ.

 

Mỗi một bước đều kéo theo đau đớn kịch liệt, Lâm Kỳ nghiến răng, toàn tâm toàn ý dồn vào đứa trẻ đang hình thành kia.

 

Hình hài dần dần rõ ràng.

 

Kết anh giữa hư không giúp y tránh được cả ba đạo thiên kiếp.

 

Phôi thai dần hiện ra, ngũ quan giống hệt bản thân y thuở nhỏ, nó ngoan ngoãn trôi nổi ở trung tâm đan điền, tay chân vẫn còn nhỏ xíu.

 

Lâm Kỳ căng thẳng tột độ, chỉ chờ tất cả linh dịch ngưng tụ thành thân thể đứa bé kia.

 

Đột nhiên trong đầu y nhói lên một cơn đau buốt, thức hải chấn động dữ dội như trời long đất lở.

 

Đau đớn như sóng lớn ập đến, Lâm Kỳ nghiến răng, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm: một, hai, ba, bốn...

 

Cố gắng lên, sắp xong rồi, còn một chút nữa thôi...

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

 

Cuối cùng đứa trẻ trong đan điền cũng thành hình, toàn bộ linh lực trong đan điền hóa thành từng phần cơ thể. Đau đớn trong đầu vẫn chưa dứt, nhưng khi Nguyên Anh đã hoàn chỉnh, Lâm Kỳ vẫn tràn đầy niềm vui và mong chờ mà nhìn chăm chú vào đứa trẻ trong đan điền.

 

Đứa trẻ luôn nhắm mắt ấy bỗng mở mắt ra.

 

Một đôi đồng tử dọc, là mắt rắn.

 

Cái gì!!

 

Ngay sau đó là cơn đau như xé nát linh hồn. Trong đan điền, y nhìn thấy Nguyên Anh của mình nở một nụ cười quái dị, lè ra chiếc lưỡi rắn dài đỏ rực.

 

Mãng xà ba đầu! Mãng xà ba đầu vẫn chưa chết ư?! Trong lòng Lâm Kỳ chấn động dữ dội, nỗi sợ hãi và ghê tởm cùng lúc trào lên khiến đầu óc y đau nhức đến mức không thể suy nghĩ được gì. Nhưng càng vào thời khắc nguy hiểm, y lại càng phải giữ được bình tĩnh.

 

Nguyên Anh bị mãng xà ba đầu chiếm giữ đang lè lưỡi đỏ tươi, tuy mang hình hài con người nhưng lại bò trườn như rắn, chầm chậm nuốt chửng thần thức của Lâm Kỳ.

 

Đau.

 

Đau quá. Mồ hôi to như hạt đậu rơi vào mắt, cay xè tận thần kinh.

 

Nếu là trước kia, có lẽ y đã hoàn toàn bất lực, nhưng giờ đây kiếm ý của y đã đột phá, hư ảnh của Lăng Vân kiếm lơ lửng giữa đan điền, nhìn nguyên anh vặn vẹo kia, thần thức Lâm Kỳ hóa thành bàn tay, nắm chặt lấy Lăng Vân kiếm.

 

"Xì xì xì xì..."

 

Tam đầu mãng thè lưỡi, cơ thể nguyên anh dần biến dạng, hóa thành thân rắn, đầu rắn, ba cái đầu dữ tợn gầm gừ, bất ngờ há miệng phun độc, lao thẳng về phía Lâm Kỳ.

 

Cùng lúc đó, Lâm Kỳ siết chặt Lăng Vân kiếm, cơn đau dữ dội đã bào mòn hết lý trí của y, xương cốt toàn thân run lên bần bật.

 

Lăng Vân kiếm bùng phát ánh sáng màu xanh dữ dội.

 

Một kiếm chém thẳng vào mãng xà ba đầu đang lao đến!

 

Ầm!!

 

Âm thanh vang dội đến mức khiến tai y rỉ máu.

 

"A!!!!!!"

 

Cơn đau sắc nhọn và dữ dội như thủy triều nhấn chìm toàn bộ thân thể y, Lâm Kỳ nghiến răng, máu trào ra từ miệng. Y gào lên, ngã vật xuống, đan điền nổ tung, ánh sáng xanh và vàng xoắn lấy nhau như lưỡi dao nóng chảy đâm thẳng vào ngũ tạng, mỗi nhát đều đau đến tận linh hồn.

 

.....Không được gục ngã.

 

.....Vẫn còn người đang đợi y.

 

.....Không được.

 

Y lăn lộn chịu đựng nơi địa ngục, trong lòng chỉ còn hiện hữu câu nói ấy. Về sau, câu nói ấy đã hóa thành tên của Ân Vấn Thủy, hết lần này đến lần khác tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho y.

 

Trong hư không, thời gian như ngưng đọng, tất cả đều dừng lại ở trạng thái nguyên sơ nhất.

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cơn đau tan biến, đầu óc y cũng không còn trống rỗng nữa.

 

Thế giới chỉ còn lại hơi thở nặng nề của chính y.

 

Lâm Kỳ mở mắt ra, trước mắt là một màu đen đặc sệt không cách nào xé rách, y cố ngồi dậy, tóc tai và quần áo ướt đẫm mồ hôi, kinh mạch và xương cốt đều bị chấn thương nghiêm trọng sau trận chiến ác liệt.

 

Vung kiếm chém nguyên anh, chém nguyên anh của chính mình, e rằng y là người *****ên trong lịch sử tu chân làm vậy.

 

Nhưng nếu không làm vậy, dưới sự xâm chiếm của mãng xà ba đầu, có lẽ y không thể sống sót rời khỏi đây.

 

Viên nội đan ngày đó ăn vào, không ngờ lại mang đến tai họa nghiêm trọng như vậy.

 

Những suy nghĩ viển vông khi còn nhỏ giờ lại thực sự xảy đến với y. Nếu một ngày kim đan bị hủy thì sao? Thì bắt đầu lại từ đầu.

 

Thần trí y rốt cuộc cũng tỉnh táo, y nhìn vào đan điền, nguyên anh vỡ nát, linh lực tán loạn, đan điền trống rỗng, không còn lại gì.

 

Và...

 

Không còn chút hơi thở nào của mãng xà ba đầu.

 

Một luồng lạnh lẽo trào lên từ đáy lòng.

 

Cảm giác lạnh thấu xương ấy lan thẳng lên tận não.

 

Lần *****ên trong đời, y cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

 

...Tâm ma.

 

Con đường tu hành của y vốn thuận buồm xuôi gió, y chưa bao giờ tin mình có tâm ma. Lần trước gục ngã trước Mãnh Xá Lợi Tử y còn chưa kịp rút ra bài học, lần này lại tiếp tục thất bại trước mãng xà ba đầu. Lời sư tôn nào có sai. Chính sự khinh suất và kiêu ngạo của y đã gây nên thất bại lớn nhất trong đời, hơn nữa còn xảy ra ngay tại thời khắc kết anh. Một sai lầm ngu xuẩn đến mức không ai dám tin.

 

Tâm ma.

 

Hóa ra là tâm ma.

 

Một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu.

 

Chí khí anh hùng của thiếu niên chỉ trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Bao năm liều lĩnh coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, ngông cuồng vì được gia tộc che chở, tông môn nâng niu, tất thảy, vào khoảnh khắc ấy, bị hiện thực nghiệt ngã đánh tỉnh, đau đến thấu tim gan.

 

Đây có lẽ là đòn đánh sâu nhất, nặng nhất trong cả cuộc đời y.

 

Cũng có thể sẽ để lại nỗi tiếc nuối sâu sắc nhất trong đời.

 

Y cố đứng dậy, định rời khỏi đây, nhưng cơ thể đã không còn nghe theo ý chí. Y hủy nguyên anh, tức là tự hủy căn cơ, hủy tu vi, hủy đan điền. Kinh mạch, xương cốt đều tổn thương nghiêm trọng, mà muốn phá không rời đi cần phải có tu vi Nguyên Anh.

 

Vậy nên.

 

Giữa bóng tối vô tận, sự cô tịch ăn mòn lòng người, y cố gắng vươn tay ra, nhưng đến cả gió cũng không thể chạm được.

 

Vậy nên.

 

Y phải ở lại trong hư không đen ngòm này, tu luyện trăm năm, thậm chí ngàn năm, đến khi trở lại cảnh giới Nguyên Anh.

 

Giống như những kẻ trong Ma Vực ngày trước, bị ép phải tu đến Đại Thừa mới có thể rời đi, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải gồng mình gánh chịu.

 

Vậy nên...

 

Bộ hài cốt ấy, hành lang ấy, bóng lưng ấy, bức tranh ấy, đóa hoa ấy...

 

Đằng đẵng chờ đợi

 

Thống khổ vĩnh hằng.

 

Lời hứa của y chưa bao giờ được thực hiện.

 

Những gì y mang đến mãi mãi chỉ là đau khổ.

 

Mãi mãi chỉ là chờ đợi.

 

Còn phải chờ bao lâu nữa đây? Trong hư không không có thời gian, vậy nên y chẳng thể cảm nhận được dòng chảy của nó.

 

Lâm Kỳ không nhìn thấy bất cứ điều gì xung quanh, y chỉ biết cúi đầu, hai tay ôm mặt.

 

Không phải sợ hãi, không phải bối rối, mà vì nỗi bi thương ấy đã lan khắp hư không.

 

Từng dòng chất lỏng nóng hổi chảy qua kẽ tay.

 

Nhưng y lại không bật ra tiếng nào.

 

Dù có bật khóc đi nữa thì âm thanh ấy cũng chỉ truyền vang trong hư không này, chẳng bao giờ đến được tai người đang ở bên ngoài Bà Sa hoa cốc kia.

 

Chờ đợi rốt cuộc là cảm giác thế nào?

 

Có lẽ là đầy mong chờ.

 

Vui mừng khôn xiết chờ đợi trong ba ngày để được gặp mặt y, để được nhìn y một lần trong hiện thực.

 

Mỗi phút mỗi giây trong ba ngày ấy đều là sự dày vò, khắc khoải, vui mừng đến mức không kìm được.

 

Mong đợi, hồi hộp, hồi hộp, mong đợi, rồi cuối cùng đến cả một lời tỏ tình cũng chẳng dám nói ra.

 

Hoặc cũng có thể... là cô tịch.

 

Một nghìn năm, vạn giây vạn phút.

 

Hắn ngồi ngay ngắn nơi Cửu Trùng Thiên, cầm bút vẽ xuống trăm cảnh thế gian chỉ vì y từng nói y yêu thế giới này.

 

Tiểu cảnh Thiên Thủy không có tuyết, vậy tại sao lại mang theo cái lạnh như tuyết trên hoang nguyên.

 

Hắn đang chờ điều gì? Có lẽ chính hắn cũng không rõ.

 

Hắn chỉ đang ôm lấy tia hi vọng mong manh ấy, chờ sự ưu ái của Thiên Đạo, chờ vận mệnh vô thường, chờ y trở lại bên mình.

 

Giờ đây, lại một lần nữa thế gian đổi thay, biển xanh hóa nương dâu, hắn đã đứng bên ngoài Bà Sa hoa cốc đợi rất lâu nhưng vận mệnh lại một lần nữa cho hắn đáp án: Chờ đợi, có lẽ chính là tuyệt vọng.

 

Hoa trong cốc nở rồi tàn, tàn rồi nở, ngày hóa đêm, đêm hóa ngày, dòng sông thi thể dần dần mở rộng, từ chân Thiên Phong, theo sự thay đổi của đại địa, cuồn cuộn chảy khắp Ma Vực.

 

Chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng, hắn mệt mỏi đến mức chẳng buồn đếm thời gian nữa.

 

Ngón tay Ân Vấn Thủy khẽ đặt lên thanh Vấn Thủy Kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cứa vào tay, máu theo đường vân lòng bàn tay chảy mãi xuống đất nhưng hắn không hề cảm thấy đau. Dưới mái tóc dài, ngũ quan lạnh lùng hờ hững trở về với dáng vẻ thuở ban đầu, đôi mắt hoa đào của vị tôn giả cao cao tại thượng nơi Cửu Trùng Thiên trở nên sâu thẳm, ánh sáng chập chờn, mang theo cảm giác vừa lạnh lẽo vừa si tình.

 

Hắn khẽ nói: "Em lại nuốt lời rồi."

 

....Chỉ là lần này, hắn không thể chờ thêm được nữa.

 

Hắn đã tìm khắp từng hạt bụi trong thế gian, dùng kiếm rạch mở vô số hư không, dù biết rõ là không thể, nhưng vẫn ôm lấy một tia hi vọng nực cười, điên cuồng tìm kiếm.

 

Điên cuồng tìm kiếm.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác đều là thất vọng nối tiếp thất vọng.

 

Y Y chết rồi, nàng là tàn hồn cuối cùng còn sót lại của Lục Thành Mai, nay cũng đã bước vào luân hồi.

 

Thanh Nữ, trong cơn tìm kiếm như hóa điên và im lặng của hắn đã dần buông bỏ, cuối cùng hóa thành kiếm linh, dung nhập vào Vấn Thủy.

 

Hoa đào trong tiểu cảnh Thiên Thủy cuối cùng cũng đã rơi.

 

Hắn đem cả Cửu Trùng Thiên dời xuống nhân gian.

 

Ma Vực đã trải qua muôn ngàn biến cố, bảy đại vực hình thành, sông Bà Sa từ dưới chân Thiên Phong chảy ra khắp bốn phương.

 

Trong dân gian vẫn còn lưu truyền câu chuyện về Khuynh Thiên họa, chỉ là nhân vật trong câu chuyện giờ đã trở thành truyền thuyết, chẳng còn ai tin nữa. Tại đại lục Thương Trạch, bí cảnh Sơn Thủy xuất hiện, trở thành chuyện được bàn tán rôm rả khắp nơi.

 

Cuối cùng, thật sự chỉ còn lại một mình hắn.

 

Hắn ngự kiếm bay qua khắp sông núi, dọc đường đi qua cả tàn tích Ân Khư nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Cửu Trùng Thiên hoang vắng, hắn cầm đèn trong tay, thần trí có phần mơ hồ, từng bước đi như dẫm trên cõi ngoài tam giới lục đạo. Khi chờ đợi trở nên vô nghĩa thì trường sinh cũng chỉ là một cực hình.

 

Ánh mắt hắn sắc lạnh như băng, quét qua những bức bích họa trên vách đá, sau đó dừng lại ở bức vẽ cuối cùng rồi bật cười không thành tiếng, nụ cười tràn đầy bi ai và giễu cợt. Hắn dùng kiếm Vấn Thủy khắc từng nét một lên vách đá, ở ánh mắt cuối cùng, thiếu niên hơi quay đầu, nụ cười gần như đã nhòe đi.

 

Đóa Bà Sa rực rỡ hôm nào nay bỗng hóa thành huyết lệ trong mắt và tim.

 

Từng nét vẽ đều cuồng loạn đến tột cùng, sâu đến mức tưởng như muốn đục thủng cả vách đá. Khi vẽ xong, mắt hắn đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.

 

Hắn cười, giọng khản đặc, tiếng phát ra như nghẹn nơi cổ họng.

 

"Em xem, cuối cùng em vẫn thất hứa rồi."

 

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.

 

Kinh mạch tái tạo, dẫn khí nhập thể, lại một lần nữa Trúc Cơ, kết Đan, kết Anh. Y buộc mình buông bỏ suy nghĩ, chẳng dám nghĩ đến điều gì, đến cả tên của bản thân cũng dần lãng quên, bởi chỉ có như vậy, y mới không còn đau khổ, không còn bi thương.

 

Toàn tâm toàn ý dồn vào đan điền, kết Anh trở thành mục tiêu duy nhất để sống tiếp.

 

Linh lực từ hư không chảy vào, ngưng tụ thành giọt nhỏ, rồi thành khối, cuối cùng hóa thành kim đan.

 

Kim Đan dần dần tan vỡ, y cẩn trọng hóa hình nó, từng chút từng chút một ngưng kết thành Nguyên Anh.

 

Thế giới hỗn độn, chẳng rõ năm tháng.

 

Lâm Kỳ mở mắt, y thậm chí còn không biết mình là ai, đang ở đâu, nhưng phản ứng *****ên là xé rách hư không lao ra ngoài.

 

Ánh sáng chói lòa khiến mắt y nhòe lệ.

 

Y đã không còn nhớ tên của mình nữa, nhưng vẫn còn nhớ có một người đang đợi y.

 

....Ân Vấn Thủy.

 

Y bước ra khỏi hư không, chẳng kịp nhìn nơi nào, lập tức ngự kiếm bay thẳng lên Cửu Trùng Thiên, nhưng nơi đó trống rỗng, chỉ có trời và mây. Không có ai cả. Không ở đó. Y đè nén nỗi hoảng loạn, đầu óc xoay chuyển liên tục, bất chợt nhớ đến một cảnh rất xa xưa, sơn động ấy.

 

Y lần theo dòng sông Bà Sa, lướt qua dòng người tấp nập đến đại vực thứ nhất. Thời gian đã trôi qua bao lâu, y không biết, cũng không muốn biết.

 

Dùng uy áp của tu sĩ Nguyên Anh dọa lui hết thảy.

 

Y lảo đảo bước đến trước động.

 

Trời và mây vẫn dịu dàng, lặng lẽ chứng giám tất cả.

 

Lâm Kỳ tiến vào, những cây nến ngư nhân vĩnh viễn không tắt dọc theo đường đi lần lượt sáng lên theo bước chân y.

 

Ký ức dần dần trỗi dậy.

 

Ánh nến soi rõ từng bức tranh.

 

Những hình ảnh ấy y đã quá quen thuộc, dù có nhắm mắt lại cũng có thể tái hiện trong đầu.

 

Con đường hành lang này không chỉ là nỗi niềm nhung nhớ suốt tháng năm dài của người vẽ nên nó.

 

Lần đầu nhìn thấy y đã bị nỗi bi thương từ những bức họa này đâm thấu tim, giờ lại bị phóng đại đến vô hạn, chỉ có điều, hốc mắt y sớm đã khô cạn, chẳng còn nước mắt để rơi nữa.

 

Không cần khởi động cơ quan nào, y đã bước vào điện. Trên bức bình phong xanh rộng lớn là hình ảnh cành mai rũ xuống, trong cung điện trống trải, người trên cao vẫn đang cầm bút vẽ tranh, y hệt như lúc còn sống, tóc dài như mực, áo bào đen rộng thùng thình, tư thế ngồi ngay ngắn, tựa như chỉ đang ngủ say.

 

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

 

Lâm Kỳ khẽ điều chỉnh hơi thở.

 

Y bước lên bậc thang, càng đến gần chân tướng, y lại càng trấn định.

 

Y nhìn thấy bức tranh còn chưa hoàn thành.

 

Thiếu niên gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi trong rừng đào.

 

Lâm Kỳ chậm rãi quỳ gối bên cạnh người ấy.

 

"Xin lỗi."

 

Y thì thầm: "Em trở về rồi, xin lỗi vì đã để người phải đợi quá lâu."

 

Rõ ràng là tiếng nói rất nhỏ nhưng lại đánh thức được người kia. Lâm Kỳ tận mắt nhìn thấy, bàn tay giấu trong tay áo khẽ mở ra, một đóa hoa Bà Sa máu đỏ lấp lánh hiện ra trước mắt.

 

Hoa Bà Sa...

 

Ký ức như thác lũ ùa về.

 

Y không thể kìm nén được nữa.

 

Khóc òa lên.

 

Tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng khắp cung điện, tôn giả đã tiêu tán thần thức, thiếu niên đã quay về, ánh sáng xanh lặng lẽ, dãy hành lang dài và những ngọn nến giao nhân rực sáng, tất cả đều im lặng cô độc.

 

Ghi lại nỗi thương nhớ và chờ đợi kéo dài hàng triệu năm, cuối cùng chỉ đợi được một cái kết không đẹp.

 

Nước mắt liên tục làm mờ nhòe ánh nhìn.

 

"Xin lỗi..."

 

"Người quay về được không? Quay về đi, xin lỗi... xin lỗi..."

 

Y thậm chí còn không biết mình đang nói gì.

 

Thiếu niên áo trắng quỳ trên đất, tôn giả áo đen cầm bút vẽ tranh, một người sống, một người chết, hóa thành bức tranh cuối cùng.

 

Bức tranh cuối cùng.

 

....Thì ra là như vậy.

 

Thì ra là thế.

 

Trong hư không vô tận, bão tố gào thét, làn khói lam đan xen hóa thành một tấm gương, soi rõ tất cả.

 

Tất cả quá khứ, ân oán thị phi đều được phản chiếu chân thật, đánh thức ký ức đã ngủ yên, quãng thời gian cô độc vĩnh hằng, sự chờ đợi tuyệt vọng.

 

Rất nhiều câu hỏi cuối cùng cũng có lời giải.

 

Vì sao một kiếm chia đôi thiên hạ.

 

Vì sao cứu rỗi Ma Vực.

 

Vì sao tạo nên Bà Sa hoa cốc.

 

Vì sao tạo ra bí cảnh Sơn Thủy.

 

Vì sao hồn phi phách tán.

 

Vì sao mất đi ký ức.

 

Cái gọi là yêu thích chỉ là bề ngoài, còn tình cảm kia đã khắc vào tận cốt tủy.

 

Thì ra...

 

Tất cả câu trả lời.

 

Đều là y.

 

Ngón tay hắn tụ lấy linh khí của cả trời đất.

 

Xoắn vặn thời gian, xé nát không gian.

 

Ngược dòng năm tháng dài đằng đẵng.

 

Thân ảnh hắn xuất hiện trước cửa sơn động.

 

Cả dãy hành lang hẹp dài này hắn chẳng liếc nhìn lấy một lần, trong mắt chỉ có lạnh lùng, áo đen chấm đất, thẳng tiến đến đại điện.

 

Giọng Lâm Kỳ đã khàn đặc, ngón tay cào trên mặt đất đến rớm máu, thần sắc hoảng hốt, không biết phải làm gì.

 

Đột nhiên ánh sáng trắng lóe lên.

 

Y ngơ ngác ngẩng đầu.

 

Cánh cửa cung điện mở toang, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào.

 

Nam nhân ấy tóc đen như thác, áo đen tung bay, ngược sáng mà đến, ánh mắt hoa đào lạnh lẽo giờ hóa thành ý cười, khóe môi đỏ thắm cong lên.

 

Hắn cất giọng trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn mang theo ý cười:

 

"Cuối cùng cũng đợi được người rồi, thần của ta."

 

"Người xem, cuối cùng người vẫn yêu ta mà, sư huynh."

Bình Luận (0)
Comment